Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Cách Khuyết Tật

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh ngủ ngoài đường sao?" Quý Sâm nhìn biểu cảm mờ mịt của cô, nụ cười trên mặt bỗng được thu lại, cả khuôn mặt ủ rũ, nhìn giống một con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ vậy.

An Thư Yểu càng mơ màng, "Tại sao tôi lại không được nhẫn tâm?"

Thứ nhất, Quý Sâm không phải bạn cô, thứ hai anh cũng không phải người thân của cô. Đơn giản chỉ là tình một đêm mà thôi, thế nên cô có gì mà không đành lòng chứ.

Quý Sâm trực tiếp hô to, "Anh mặc kệ, anh không có chỗ ở là do em hết, em phải chịu trách nhiệm cho anh."

An Thư Yểu:......

Anh là đứa con nít lên ba à, còn chơi trò vô cớ gây rối nữa.

“Dương Chiếu còn chưa đuổi anh ngay bây giờ mà, trong thời gian này anh đi tìm phòng ở không phải tốt hơn sao?" An Thư Yểu nói.

Thực sự thì lương tâm cô không có chút cảm giác bất an nào cả, và không cho rằng mình phải chịu bất kì trách nhiệm liên quan tới anh.

Tuy rằng lúc đầu là do cô uống quá nhiều mới dụ dỗ anh xem bộ nội y đó, nhưng lúc sau anh cũng đã sướиɠ phê người rồi.

Hoàn toàn là chuyện anh tình tôi nguyện, làm gì mà cô phải phụ trách.

Cái nghĩa lý này vô dụng với cô nha.

Chỉ cần cô không có đạo đức, anh sẽ không thể bắt cóc được cô.

Quý Sâm vui vẻ trả lời, "Anh không có tiền."

An Thư Yểu: "......"

Quý Sâm biết có phương pháp mạnh bạo cũng vô dụng, nên phải tung ra mồi: "Anh có thể cung cấp bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của Dương Chiếu cho em."

An Thư Yểu: "Đi, lên lầu, cho anh xem phòng."

Không do dự chút nào, thậm chí còn sợ Quý Sâm đổi ý, vì vậy cô ngay lập tức kéo anh đi vào cùng.

So với việc tự mình đi tìm chứng cứ trong thời gian dài, thì đồ có sẵn đương nhiên thơm ngon nhiều rồi.

Không phải là chỉ ở một khoảng thời gian thôi à, phòng ngủ phụ trong nhà cô cứ để cho anh ở là được.

Tiểu khu mà An Thư Yểu thuê, cứ một tầng sẽ có ba nhà, mà nhà của cô nằm ở phía tây.

Khi cửa mở ra, đập vào mắt chính là chiếc tủ giày được sắp xếp ngăn nắp, An Thư Yểu thuần thục thay dép lê, nói với Quý Sâm: "Không có dép dự phòng, anh cứ mang giày vào đi."

Quý Sâm nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, nhấc chân đi vào cùng cô.

Có hai phòng, một phòng khách, phòng bếp và phòng tắm là hai phòng nhỏ nhất, Quý Sâm liếc nhìn xung quanh, không phát hiện bất kì đồ dùng nào liên quan đến đàn ông.

Đủ để chứng minh, Dương Chiếu chưa từng tới đây.

Dù sao thì dép lê cũng chỉ có một đôi.

"Nếu anh sống ở đây thì phòng này là của anh." An Thư Yểu mở cửa phòng ngủ phụ ra, cho anh nhìn thoáng qua.

Phòng ngủ phụ nằm ở hướng bắc, không ngay ánh nắng, nhưng có cửa sổ lớn nên ánh sáng chiếu vào cũng không tệ lắm.

Giữa phòng đặt một chiếc giường, cạnh cửa là một tủ quần áo, chỉ có nhiêu đó thôi.

Do thiếu đồ nên căn phòng trông khá trống trải.

"Trong tủ tôi có để vài thứ, khi nào anh dọn qua thì tôi sẽ lấy ra." An Thư Yểu mở tủ ra nhìn, bên trong là một ít quần áo mùa hè và chăn bông.

Tuy có hai phòng, nhưng An Thư Yểu rất ít khi tới phòng ngủ phụ, thường thì cô sẽ dùng phòng này để chứ đồ.

Quý Sâm tùy ý gật đầu, anh không để bụng phòng thế nào, cho dù ngủ ở sô phe cũng không sao cả.

"Phòng tắm ở bên cạnh, phòng bếp thì vừa cửa anh đã thấy rồi." An Thư Yểu chỉ vào những nơi mà Quý Sâm sẽ đi, sau đó nói, "Nhưng nói trước, anh chỉ được vào đây ở khi đã có tiền thuê thôi đấy."

Quý Sâm hơi nghiêng đầu, không nghĩ tới cô nàng này thật sự tin chuyện mình bị Dương Chiếu đuổi ra ngoài.

Đúng là ngây thơ mà.

Cơ mà nếu không ngây thơ vậy, thì tên Dương Chiếu sẽ không tách ra đi nɠɵạı ŧìиɧ, còn cô thì cứ mãi không biết.

"Em yên tâm, ba tháng sau công việc của anh ổng định lại rồi, lúc ấy anh sẽ dọn đi liền." Quý Sâm thản nhiên nói.

Ba tháng cũng đủ để anh đá Dương Chiếu ra khỏi tim cô rồi.

Quý Sâm vẫn còn một số vấn đề tâm lý, giống như bây giờ, rõ ràng không thích An Thư Yểu, nhưng lại muốn buộc cô vào bên người.

Nó giống như một con thú dữ ngậm con mồ trong miệng rồi quay trở về, bản thân không ăn và cũng không cho phép những người khác đoạt lấy nó.

Nói chung là tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

Đây thực sự là vấn đề.

Theo ít nhất một cô gái về nhà, đây chắc là chuyện mà người bình thường không thể làm.

Mà An Thư Yểu cũng có vấn đề, mấy cô gái bình thường khi rơi vào hoàn cảnh bị theo dõi, họ đều sẽ báo cảnh sát, hoặc tìm cách chạy trốn khỏi người bám đuôi.

Nhưng cô không phải.

Ngược lại cô còn dẫn người đàn ông bám đuôi này về nhà nữa.

Hai người có tính tình bình thường họ sẽ không đứng chung một phòng bây giờ rồi thảo luận về mấy vấn đề sẽ ở chung trong tương lai.

"Từ thứ hai đến thứ sáu, tôi đều rời giường lúc 7 giờ sáng, phải dùng toilet, cho nên anh tránh khoảng thời gian đó ra đi." An Thư Yểu thò tay chỉ cho anh về những điều kiện khi ở chung, "Phòng của tôi anh không được vào, đồ để ở đâu thì cứ để đấy, không được di chuyển lung tung, còn lại anh có thể tùy ý làm."

Sau khi Quý Sâm nghe xong, cảm thấy cũng không có vấn đề gì.

Anh không thể vào phòng cô, không có nghĩa là cô không thể vào phòng anh nha.

An Thư Yểu thấy anh không có ý kiến, vừa lòng gật đầu, đưa tay ra, "Cho tôi."

Quý Sâm: "Cho cái gì?"

"Bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của Dương Chiếu đó."

Quý Sâm móc điện thoại ra, "Trước tiên add WeChat cái đã."

An Thư Yểu hơn nữa.

Quý Sâm nhìn ảnh đại diện hình chú mèo đen ngây ngốc, cảm thấy thỏa mãn cất điện thoại.

"Tôi về dọn đồ đến đây trước, xong rồi sẽ gửi cho em."

An Thư Yểu cạn lời, "Anh còn sợ tôi đổi ý hả?"

Quý Sâm gật đầu: "Đúng vậy."

An Thư Yểu: "..... Tôi ở trong lòng anh là người vậy sao?"

Quý Sâm nhe răng cười: "Đúng vậy."

An Thư Yểu:......

Hôm nay lại không có lời nào để nói rồi.

Tối hôm đó Quý Sâm trở về thu dọn hành ly rồi mang đến đây, Dương Chiếu đi về muộn nên căn bản không biết người anh em tốt của mình đã chẳng hề hé răng mà dọn đi.

Hành lý của anh không ít, chỉ vỏn vẹn quần áo thôi mà đã hai cái vali rồi.

An Thư Yểu lẳng lặng nhìn mấy cái vali được đặt trong phòng, hỏi: “Anh thaatj sự không có tiền hả?”

Quý Sâm nói dối mà đôi mắt không hề chớp một chút nào, “Anh không có tiền thiệt.”

Được rồi.

An Thư Yểu không còn lời nào để nói nữa.

Thật sự thì hành lý nhiều cũng không thể chứng minh người đó có tiền hay không mà, dù sao thì phòng ngủ phụ bây giờ cũng không có ai ở, cho nên An Thư Yểu cũng không truy hỏi gì nữa.

“Em ăn cơm chưa?” Quý Sâm đẩy hành lý vào phòng mình rồi mở miệng hỏi.

An Thư Yểu yên lặng chỉ về phía đồng hồ treo trên phòng khách, nói: “Sắp 11 giờ mà chưa ăn thì chắc đói chết mất.”

Quý Sâm cũng cảm thấy như vậy.

“Anh định gọi cơm hộp, em có muốn ăn chung không?” Quý Sâm hỏi.

“Không, tôi muốn ngủ, lúc anh sắp xếp đồ thì nhỏ tiếng một chút.” An Thư Yểu ngáp một cái, có chút mỏi mệt nói.

Mặc dù đã ngủ rất nhiều vào buổi chiều, nhưng sự mỏi mệt trên cơ thể vẫn không biết đi mất.

Quý Sâm cũng không ép buộc gì cô, anh trên sô pha tự mình gọi cơm hộp giao đến.

Cùng lúc đó, Dương Chiếu cuối cùng cũng về đến nhà, nhìn thấy trong phòng tối đen và cánh cửa của phòng ngủ phụ mở toang, hắn chợt có một dự cảm chẳng lành.

Quả đúng như vậy, vừa đi vào hắn liền thấy đồ vật trong phòng ngủ phụ đã được dọn đi sạch sẽ, đến cả cộng lông cũng chẳng để lại.

Dương Chiếu:.....

Hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Quý Sâm, hỏi: 【 Sao cậu dọn đi rồi? Đã nói rõ là còn mấy tháng nữa mới hết hợp đồng mà! 】

Quý Sâm thản nhiên cầm quả quýt cắn một miếng, sau đó dùng một tay trả lời: 【 tìm được chỗ ở không cần tiền rồi, / icon nhe răng cười 】

Dương Chiếu tức giận, 【 vậy cậu cũng nên nói với tôi một tiếng chứ. 】

Quý Sâm hỏi: 【 tại sao? 】

Dương Chiếu: 【 cậu đột nhiên chuyển đi, tôi còn phải tìm bạn để ở ghép, nếu tìm lâu mà không có thì không phải sẽ không kiếm được một tháng tiền sao hả? 】

Quý Sâm tùy ý ném vỏ quýt vào thùng rác, lười nhác đổi tư thế ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy bản thân đúng là ngu như trâu mới ở chung với Dương Chiếu lâu như vậy.

Quý Sâm đánh vài lời rồi gửi qua, sau đó ném điện thoại sang một bên, mặc kệ tên kia có trả lời lại hay không, anh vẫn ung dung nhìn TV chờ cơm hộp tới.

Phía bên kia Dương Chiếu đọc tin nhắn Quý Sâm gửi đến, nghẹn nửa ngày, cũng không trả lời nổi lại một câu.

Câu cuối cùng trên khung trò chuyện chính là: 【 đừng có mà tham quá. 】

Dương Chiếu hiểu rõ Quý Sâm đang muốn vạch ra giới hạn với hắn, chỉ là trong đầu lại không rõ do điều gì mà Quý Sâm lại đột nhiên đưa ra quyết định này.

Phải biết rằng ở trong mắt mọi người, Quý Sâm là một người tính tình rất tốt, ra tay lại còn hào phóng.

Dương Chiếu thật sự không hiểu được, hai ngày trước vẫn còn tốt, sao lại đột nhiên dọn ra, còn chê hắn lòng tham không đáy.

Người như Dương Chiếu tới kiếp sau cũng không bao giờ nghĩ lí do xuất phát trên người mình.

Đã một ngày Dương Chiếu không nhận được cuộc gọi nào của An Thư Yểu, lại thêm bị Quý Sâm phân rõ giới hạn không muốn dính dáng gì tới, trong lòng hắn càng thêm phiền hà.

Sau khi về đến nhà hắn cũng không rửa mặt, lên thẳng giường nằm, không chịu xem bây giờ là mấy giờ mà trực tiếp lúc tìm số điện thoại của An Thư Yểu gọi.

.... Không ai nhận.

Dương Chiếu không tin, lại gọi thêm hai lần, vẫn là không ai nghe máy.

Sắc mặt Dương Chiếu dần trở nên khó coi.

Hắn bực bội vò đầu bức tóc, lên WeChat tìm một cô gái gọi đến, “Tới chơi không?”

Cô gái cười một tiếng, nũng nịu nói: “Sao bây giờ anh mới nhớ đến người ta vậy, em tới liền đây ~”

Nếu An Thư Yểu ở đây, hoàn toàn có thể nhận ra giọng của cô gái này khác với giọng cô gái lần trước hắn dẫn về.

Dù sao thì việc nɠɵạı ŧìиɧ và cuộc sống cá nhân dâʍ ɭσạи, là hai việc khác nhau.

An Thư Yểu nên mừng vì lần đầu tiên của cô không phải để cho Dương Chiếu.

Ai biết được trong người Dương Chiếu có nhiễm bệnh lậu gì không chứ.

Tối hôm đó Quý Sâm trở về thu dọn hành ly rồi mang đến đây, Dương Chiếu đi về muộn nên căn bản không biết người anh em tốt của mình đã chẳng hề hé răng mà dọn đi.

Hành lý của anh không ít, chỉ vỏn vẹn quần áo thôi mà đã hai cái vali rồi.

An Thư Yểu lẳng lặng nhìn mấy cái vali được đặt trong phòng, hỏi: “Anh thaatj sự không có tiền hả?”

Quý Sâm nói dối mà đôi mắt không hề chớp một chút nào, “Anh không có tiền thiệt.”

Được rồi.

An Thư Yểu không còn lời nào để nói nữa.

Thật sự thì hành lý nhiều cũng không thể chứng minh người đó có tiền hay không mà, dù sao thì phòng ngủ phụ bây giờ cũng không có ai ở, cho nên An Thư Yểu cũng không truy hỏi gì nữa.

“Em ăn cơm chưa?” Quý Sâm đẩy hành lý vào phòng mình rồi mở miệng hỏi.

An Thư Yểu yên lặng chỉ về phía đồng hồ treo trên phòng khách, nói: “Sắp 11 giờ mà chưa ăn thì chắc đói chết mất.”

Quý Sâm cũng cảm thấy như vậy.

“Anh định gọi cơm hộp, em có muốn ăn chung không?” Quý Sâm hỏi.

“Không, tôi muốn ngủ, lúc anh sắp xếp đồ thì nhỏ tiếng một chút.” An Thư Yểu ngáp một cái, có chút mỏi mệt nói.

Mặc dù đã ngủ rất nhiều vào buổi chiều, nhưng sự mỏi mệt trên cơ thể vẫn không biết đi mất.

Quý Sâm cũng không ép buộc gì cô, anh trên sô pha tự mình gọi cơm hộp giao đến.

Cùng lúc đó, Dương Chiếu cuối cùng cũng về đến nhà, nhìn thấy trong phòng tối đen và cánh cửa của phòng ngủ phụ mở toang, hắn chợt có một dự cảm chẳng lành.

Quả đúng như vậy, vừa đi vào hắn liền thấy đồ vật trong phòng ngủ phụ đã được dọn đi sạch sẽ, đến cả cộng lông cũng chẳng để lại.

Dương Chiếu:.....

Hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Quý Sâm, hỏi: 【 Sao cậu dọn đi rồi? Đã nói rõ là còn mấy tháng nữa mới hết hợp đồng mà! 】

Quý Sâm thản nhiên cầm quả quýt cắn một miếng, sau đó dùng một tay trả lời: 【 tìm được chỗ ở không cần tiền rồi, / icon nhe răng cười 】

Dương Chiếu tức giận, 【 vậy cậu cũng nên nói với tôi một tiếng chứ. 】

Quý Sâm hỏi: 【 tại sao? 】

Dương Chiếu: 【 cậu đột nhiên chuyển đi, tôi còn phải tìm bạn để ở ghép, nếu tìm lâu mà không có thì không phải sẽ không kiếm được một tháng tiền sao hả? 】

Quý Sâm tùy ý ném vỏ quýt vào thùng rác, lười nhác đổi tư thế ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy bản thân đúng là ngu như trâu mới ở chung với Dương Chiếu lâu như vậy.

Quý Sâm đánh vài lời rồi gửi qua, sau đó ném điện thoại sang một bên, mặc kệ tên kia có trả lời lại hay không, anh vẫn ung dung nhìn TV chờ cơm hộp tới.

Phía bên kia Dương Chiếu đọc tin nhắn Quý Sâm gửi đến, nghẹn nửa ngày, cũng không trả lời nổi lại một câu.

Câu cuối cùng trên khung trò chuyện chính là: 【 đừng có mà tham quá. 】

Dương Chiếu hiểu rõ Quý Sâm đang muốn vạch ra giới hạn với hắn, chỉ là trong đầu lại không rõ do điều gì mà Quý Sâm lại đột nhiên đưa ra quyết định này.

Phải biết rằng ở trong mắt mọi người, Quý Sâm là một người tính tình rất tốt, ra tay lại còn hào phóng.

Dương Chiếu thật sự không hiểu được, hai ngày trước vẫn còn tốt, sao lại đột nhiên dọn ra, còn chê hắn lòng tham không đáy.

Người như Dương Chiếu tới kiếp sau cũng không bao giờ nghĩ lí do xuất phát trên người mình.

Đã một ngày Dương Chiếu không nhận được cuộc gọi nào của An Thư Yểu, lại thêm bị Quý Sâm phân rõ giới hạn không muốn dính dáng gì tới, trong lòng hắn càng thêm phiền hà.

Sau khi về đến nhà hắn cũng không rửa mặt, lên thẳng giường nằm, không chịu xem bây giờ là mấy giờ mà trực tiếp lúc tìm số điện thoại của An Thư Yểu gọi.

.... Không ai nhận.

Dương Chiếu không tin, lại gọi thêm hai lần, vẫn là không ai nghe máy.

Sắc mặt Dương Chiếu dần trở nên khó coi.

Hắn bực bội vò đầu bức tóc, lên WeChat tìm một cô gái gọi đến, “Tới chơi không?”

Cô gái cười một tiếng, nũng nịu nói: “Sao bây giờ anh mới nhớ đến người ta vậy, em tới liền đây ~”

Nếu An Thư Yểu ở đây, hoàn toàn có thể nhận ra giọng của cô gái này khác với giọng cô gái lần trước hắn dẫn về.

Dù sao thì việc nɠɵạı ŧìиɧ và cuộc sống cá nhân dâʍ ɭσạи, là hai việc khác nhau.

An Thư Yểu nên mừng vì lần đầu tiên của cô không phải để cho Dương Chiếu.

Ai biết được trong người Dương Chiếu có nhiễm bệnh lậu gì không chứ.

Buổi chiều Quý Sâm ra ngoài đi siêu thị, mua một đống đồ đông lạnh rồi về lấp đầy tủ.

Sau đó gọi người điều tra chuyện Dương Chiếu nɠɵạı ŧìиɧ.

Bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ lúc trước nói với An Thư Yểu đương nhiên là giả, Dương Chiếu có dẫn bao nhiêu gái về chơi thì cũng không liên quan gì tới anh, thế nên anh cũng không rảnh tay để đi thu thập mấy cái bằng chứ đó làm gì.

Nhưng chuyện kiểu này không thể giấu được, hơn nữa số lần Dương Chiếu tìm gái lại rất thường xuyên, tùy tiện tiêu tiền tìm người điều tra là có được một đống ảnh chụp rồi.

Khoảng 6 giờ tối, Quý Sâm gửi hết toàn bộ số ảnh chụp cho An Thư Yểu.

Nửa tiếng sau, đối phương gửi lại vỏn vẹn một chữ ok.

Không cần nghĩ cũng biết ba mươi phút kia là để dành cho việc tiêu hóa mấy bức ảnh dơ dáy chụp được.

Một số ảnh là do bên nhà gái tự tay chụp rồi đăng lên mạng, cả người trần trụi, camera chĩa thẳng vào nơi giao hợp của hai người.

Thậm chí còn có video, An Thư Yểu không ấn vào xem, bởi vì cô biết cảnh tượng đó kinh tởm cỡ nào.

【 tối mấy giờ em về? 】 Quý Sâm gửi tin nhắn hỏi.

An Thư Yểu: 【 trễ chút, có liên hoan 】

Ngay khi gửi tin nhắn qua, đồng nghiệp đã bắt đầu kêu tên cô, “An Thư Yểu, đi thôi, cậu ngồi bên xe Hướng Mộng đi.”

“Tới đây.” An Thư Yểu cầm túi xách, đi cùng đồng nghiệp ra ngoài.

Lúc sau Quý Sâm có gửi tin nhắn đến hay không, cô cũng không chú ý đến .

Hôm nay là buổi liên hoan đầu tiên sau năm mới, An Thư Yểu thuộc bộ phận trách nhiệm chất lượng. Ở công ty bộ phận nhân số đứng thứ hai, bộ phận sản xuất là đứng thứ nhất.

Trong căn phòng lớn có ba cái bàn đầy người, bàn của An Thư Yểu chủ yếu là phụ nữ, chai rượu vang đỏ trên bàn được coi là thức uống có cồn mạnh nhất.

Tâm trạng của An Thư Yểu đang không tốt, cho nên cô đã uống cạn từng ly rượu một.

Chuyện Dương Chiếu nɠɵạı ŧìиɧ đã biết trước rồi, thậm chí ngày đó còn chính tai nghe được.

Nhưng cái đó với khi nhìn mấy tấm ảnh là hai cảm giác khác nhau.

Mấy năm thanh xuân của An Thư Yểu xem như đã cho chó ăn hết rồi.

Thứ đáng giận nhất là Dương Chiếu là người đã mặt dày theo đuổi cô trước, lúc ấy cô còn tưởng rằng mình đã gặp được một người thích cô thật lòng.

Cho nên lúc ấy cho dù không có cảm tình gì với hắn, nhưng cô vẫn đồng ý, hơn nữa cô vẫn luôn nghiêm túc với mối quan hệ này.

Nếu cô ý định chỉ nói chuyện chơi một chút thì bây giờ đã không buồn bã đến vậy rồi.

“Chả có một người đàn ông nào tốt.” An Thư Yểu ngẩng đầu uống rượu, thấp giọng trách mắng.

Cô bạn đồng nghiệp bên cạnh thấy thế vội vàng ngăn lại tay muốn rót thêm ly khác của An Thư Yểu, “Em coi cái này như nước lã hả? Buổi liên hoan lúc trước không thấy em uống rượu, sao hôm nay uống nhiều quá vậy.”

An Thư Yểu đã uống quá nhiều, vả lại vốn dĩ tửu lượng của cô đã kém, một lon bia là có thể choáng liền, loại rượu này bình thường đã có nồng độ cao rồi, đương nhiên cô sẽ không thể chịu được.

Cô quay đầu nhìn Hướng Mộng bên cạnh, vội vàng buồn rầu chạy tới đòi ôm.

“Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?” Hướng Mộng hơn An Thư Yểu vài tuổi, con trong nhà đã tới tuổi bò được rồi, cho nên việc dỗ dàng đối với cô ấy dễ như trở bàn tay.

“Lại đây, kể chuyện đã khiến em không vui cho chị nghe nào.” Hướng Mộng rts khăn giấy, lau sạch đôi môi bóng loáng do vừa mới gặm xương sườn của An Thư Yểu.

An Thư Yểu bĩu môi, nói: “Em thất tình.”

Hướng Mộng nhướng mày, “Chia tay?”

An Thư Yểu buồn bã gật đầu.

Hướng Mộng vỗ đùi, “Đó là chuyện tốt nha!”

An Thư Yểu: “A!”

“Chị nói gì gì?”

“Sao chị đánh em.”

“.....”

Hướng Mộng, “Xin lỗi, chị trượt tay.”

Đầu An Thư Yểu có chút choáng, cô dựa vào lòng Hướng Mộng rầm rì.

Hướng Mộng thấy liền bắt đầu khai sáng cho cô em mình, “Chị sớm đã thấy tên bạn trai đó của em không đáng tin rồi, yêu đương lâu như vậy nhưng lại không dẫn em về ra mắt gia đình, cả ngày lễ ngày tết cũng không gửi tặng hoa cho em, keo kiệt bủn xỉn muốn chết, chỉ có mình em là tặng đồ nhiều cho cậu ta thôi.”

An Thư Yểu phụ họa gật đầu theo, “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hướng Mộng tiếp tục nói: “Thế nên việc chia tay đối với em chính là chuyện tốt, mai sau em thích đi chơi chỗ nào thì cứ đi, trước đó không phải em nói muốn đi công viên giải trí sao? Tên keo kiệt kia còn ghét bỏ vì tiền cửa vào vé đắt, bây giờ em có thể đi rồi, cũng không cần lo mình liên lụy gì tới tên đó nữa.”

An Thư Yểu càng nghe càng thấy có lý.

“Hơn nữa đàn ông trên thế giới này còn bao la, với khuôn mặt xinh xắn và dáng người nhỏ nhắn của em thì lo gì không ai theo, đến lúc đó tìm một người đẹp trai với giàu hơn hắn gấp nghìn lần, cho hắn tức chết.”

An Thư Yểu ngẩn người nói: “Trong nhà còn có một người đẹp trai hơn tên đó.”

Hướng Mộng: “Hả?”

“Nhưng anh ta lại nghèo.”

An Thư Yểu chép miệng, càng thêm buồn bực.

Trải qua chuyện bạn trai lăng nhăng, An Thư Yểu đã hiểu ra sâu sắc một điều.

Muốn tìm bạn trai thì vẫn phải tìm ai đó đẹp trai.

Bởi vì xấu đều sẽ nɠɵạı ŧìиɧ! Lợi thế của việc tìm một anh đẹp trai là có thể dưỡng mắt nha!

Trước kia bị sự dịu dàng giả tạo của Dương Chiếu che hai mắt, nêm mới cảm thấy hắn lớn lên có nét đẹp trai.

Bây giờ chỉ cảm thấy lúc trước không phải bản thân bị che hai mắt, mà bị chọc mù hết mẹ hai mắt!

Chắc lúc trước bị bỏ bùa nên cô mới có thể đồng ý hẹn hò với tên chó vừa bình thường lại tự tin như hắn.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ An Thư Yểu cũng chỉ có thể bóp mũi tự nhận xui xẻo thôi.

Gặp phải hắn đúng là xui xẻo mà.

Ý thức của An Thư Yểu đã tỉnh táo trở lại, nhưng cơ thể cô lại không điều khiển được, bàn tay cầm đôi đũa không có miếng sức nào.

Đầu óc có cảm giác choáng váng, cô biết bản thân đã uống quá nhiều rượu nên mới vậy.

“Chị Mộng ơi, em muốn ăn xương sườn.” An Thư Yểu thử gắp xương sườn, nhưng gắp hai lần mà không gắp được, khổ sở đến mức muốn khóc.

Hướng Mộng nhanh tay gắp cho cô một miếng, cúi đầu hỏi: “Còn muốn ăn cái gì nữa nè?”

An Thư Yểu nhìn một bàn mới, chỉ cảm thấy vô cùng đói bụng, nhưng uống xong rượu dạ dày đã trướng lên rồi.

Cô yên lặng lắc đầu, không muốn ăn thêm gì nữa.

Hướng Mộng thấy vậy, dứt khoát đưa cho cô một chén đầy xương sườn.

An Thư Yểu cúi đầu gặm xương sườn, sau khi uống xong thì có chút uể oải, miếng xương nhỏ ngậm trong miệng từ từ rớt xuống.

Hướng Mộng vốn dĩ đang nói chuyện phiếm với những người khác, thấy cảnh này liền giật mình vội vàng nâng cái đầu nhỏ kia dậy, hỏi: “Say rồi?”

An Thư Yểu cảm thấy mình vẫn còn rất tỉnh táo, nên lắc đầu, “Không có.”

Hướng Mộng quan sát sắc mặt cô một chút, đuôi mắt và gương cả đều ửng đỏ hết, chứng tỏ là đã say.

“Khi nào kết thúc chị đưa em về.” Hướng Mộng nhìn bàn bên vẫn còn có người đang kính rượu, theo cô ấy thì ít nhất phải một tiếng nữa mới tàn bữa liên hoan này.

An Thư Yểu nhấm nháp miếng thịt một lúc, khi đã cảm thấy no nê mới buông chiếc đũa xuống, mềm oặt ngồi dựa vào lưng ghế như không còn xương sống.

Trong khoảng thời gian này, có một người ở bàn bên đem rượu đến muốn mời nữ ở bàn này, nhưng Hướng Mộng từ chối nói cô ấy còn phải lái xe về.

Một lúc sau, lại có thêm hai người đàn ông đi đến, Hướng Mộng lắc đầu lần nữa, “Tôi còn phải lái xe, thật sự không thể uống.”

Thấy vậy, hai người kia vội vàng nói: “Đừng lo, em sẽ gọi người lái thay đến cho chị.”

Dù có nói gì đi chăng nữa thì hai người này vẫn bám dai lấy Hướng Mộng.

Các chị cùng bàn ít nhiều gì cũng có người đã uống vài ly rượu, đa phần mọi người nghĩ đều là đồng nghiệp trong công ty với nhau, ở công ty có khi sẽ gặp nhau, nếu không cho họ mặt mũi thì cũng không thể coi ra gì.

Sắc mặt Hướng Mộng có phần không vui, nhưng hai người đàn ông lại giả vờ như không thấy, hi hi ha ha phải mời bằng được cô ấy ly rượu.

An Thư Yểu lười biếng ngồi trên ghế di chuyển tầm mắt, gương mặt vô cảm mở mắt nhìn qua, hỏi: “Các anh bao nhiêu tuổi?”

An Thư Yểu cũng nổi tiếng xinh đẹp trong công ty, lễ phép nhưng lại ít giao lưu với nam giới, có thể được xem là một đóa hoa cao quý lạnh lùng.

Thấy cô chủ động bắt chuyện, hai cái tên đó sáng rực lên.

“Sao thế, thấy hứng thú với tuổi của tụi này sao?”

“Tôi 25.”

“Tôi 27.”

An Thư Yểu sau khi nghe xong, lông mày dần dần nhăn lại, lộ ra bộ dáng rất khó hiểu.

Tren đàn ông kia thấy thế tìm một cái ly rót thêm rượu mới vào, thuận thế đưa cho cô, hỏi: “Muốn uống cùng tụi này và chị Mộng không.”

Đôi môi đỏ mọng của An Thư Yểu hơi hé ra, cô khó hiểu nhìn hai người đàn ông, nói: “Không đúng nha.”

Người kia: “?”

An Thư Yểu thong thả ung dung nói: “Tuổi của hai người cũng không được xem là quá lớn, vậy sao tai hai người bị lãng vậy, khi nãy chị ấy nói không uống, hai người không nghe rõ hả?”

Sắc mặt của hai tên đó lập tức cứng đờ.

An Thư Yểu tiếp tục nói: “Hay là các anh nghe thấy nhưng để nó ngoài tai?”

Những người khác trên bàn thấy An Thư Yểu ngày thường tốt bụng giờ bỗng nổi giận, sợ bọn họ gây náo loạn, vội vàng nói: “Ai da, cô ấy đã không muốn uống rồi, các anh mời gì nữa.”

“Tới tới tới, đi đến bàn phía sau uống nào, bàn đó nam nhiều hơn, ở đó các anh có thể tìm được tiếng nói chung.”

Nghe mấy lời của người trong bàn nói, hai người đàn ông cầm ly rượu xấu hổ, không biết nên làm thế nào, ánh mắt nhìn về phía An Thư Yểu có chút xấu hổ pha lẫn với buồn bực.

Họ cảm thấy An Thư Yểu không thèm cho họ tí mặt mũi nào hết.

An Thư Yểu hoàn toàn làm lơ ánh mắt của bọn họ, cúi đầu uống một ngụm nước sôi đã nguội.

Mắng người xong tâm trạng quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Tụ hội liên tục đến buổi tối 10 giờ đa tài kết thúc, có không ít người uống đến choáng váng đầu óc, cũng có người chạy đến toilet nôn ra vài lần.

An Thư Yểu không nôn, nhưng dạ dày không thoải mái do uống quá nhiều rượu, vì vậy cô vẫn luôn co ro lười biếng ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Những người khác cho rằng tâm trạng hôm nay của cô không tốt, nên không ai đến quấy rầy cả.

Sau khi trưởng phòng thanh toán tiền xong, quay đầu hỏi: “Tôi đã đặt phòng ở KTV rồi, có ai muốn đi chơi không nào.”

Các đồng nghiệp trẻ tuổi đều đồng ý đi, chỉ riêng An Thư Yểu là muốn về nhà, cô không có hứng tham dự mấy bữa tiệc náo nhiệt thế này đâu.

Giám đốc dẫn một vài nam nữ chưa lập gia lập thất đi đến KTV bên cạnh chơi, những người khác có người lái xe, có người ngồi tàu điện ngầm chuẩn bị về nhà.

Tất nhiên Hướng Mộng không yên tâm chút nào khi để cô em không tỉnh táo này tự mình về nhà, cô ấy khoác tay An Thư Yểu lên rồi chào hỏi mấy người khác xong thì đỡ cô ngồi vào xe.

Sau khi lên xe Hướng Mộng lớn tiếng nói: “Qua đêm nay đừng nghĩ tới tên bạn trai cũ nữa, hai cái đùi cóc đó mình đừng thèm, đùi đàn ông không thiếu! Đúng không nào. Mượn rượu giải sầu nhưng lại càng sầu hơn, vả lại hôm sau tỉnh lại còn bị đau đầu, cuối cùng người không thoải mái vẫn là mình, tốt nhất không nên có lần sau.”

An Thư Yểu ngồi trên ghế rầu rĩ ừ một tiếng, bây giờ cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Đây là lần cuối mua say bằng rượu vì một tên cặn bã!

Sau một hồi im lặng, An Thư Yểu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Đúng rồi, em còn chưa nói chia tay với tên đó.”

Hướng Mộng: “Hả? Không phải đã chia tay rồi sao?”

“Chưa có.” Nhưng bây giờ cô không có hứng đi tìm Dương Chiếu, cô cần phải thực hiện việc chia tay này trong một tâm thái hết sức bình tĩnh, không thể để tên khốn đó nghĩ rằng thiếu hắn cô sống không nổi.

Ít nhất phải đợi đến ngày mai giã hết rượu ra.

“Không phải chứ, vậy em đang thất tình đấy à?” Khuôn mặt Hướng Mộng đầy vẻ khó hiểu.

Thất tình còn không phải là chia tay ư?

“Vâng, đơn phương thất tình.” An Thư Yểu chỉ có thể nói như vậy.

Thấy cô không muốn nhiều lời, Hướng Mộng cũng không hổ thêm gì nữa.

Bên trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh, Hướng Mộng bật định vị, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.

Chỉ vài phút sau khi lái xe, một âm thanh piano du dương vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.

An Thư Yểu dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại, phải một lúc sau mới nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của mình.

Nhưng cô không muốn nhìn vào điện thoại chút nào, nói không chừng là cuộc gọi của tên chó Dương Chiếu kia, giờ phút này nhìn thấy số điện thoại hắn cũng khiến cô thấy bực mình.

“Không nhận hả?” Hướng Mộng nghe tiếng chuông vang lên không dứt, cô ấy mở miệng dò hỏi.

An Thư Yểu cũng khó chịu vì tiếng chuông, cau mày lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Sau đó thấy được tên Quý Sâm nhảy trên màn hình.

“Ai vậy?” Hướng Mộng thuận miệng hỏi.

Khuôn mặt điển trai của Quý Sâm lướt qua tâm trí An Thư Yểu, lại nghĩ đến người này nghèo đến nổi không đủ tiền thuê nhà, cuối cùng cô đã tìm được một cái tên phù hợp nhất với anh, “Kẻ nghèo hèn.”

Hướng Mộng: “.....”

“Hả?”

An Thư Yểu không nói thêm nữa, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trả lời điện thoại, “Alo.”

Giọng nói trầm thấp đầu từ tính của Quý Sâm truyền vào tai An Thư Yểu, “Sao trễ rồi em chưa về?”

An Thư Yểu ngẩn ra một hồi, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

An Thư Yểu vốn có mối quan hệ bình thường với những người trong nhà, nhưng sau khi tốt nghiệp cô đã tự mình thuê nhà ở ngoài, cho nên có về trễ hay không cũng không có ai quan tâm đến.

Bỗng có một ngày về muộn được người khác điện thoại hỏi như vậy, sao trễ rồi còn chưa về nhà, trong lòng cô chợt trào ra một cảm giác chua xót.

Giọng Quý Sâm tiếp tục truyền ra từ loa, “Đã trễ lắm rồi, cần anh tới đón em không?”

An Thư Yểu vẫn im lặng không nói chuyện.

Âm thanh của loa điện thoại không tính là quá lớn, nhưng khi ở trong một không gian yên tĩnh, giọng nói ấy vẫn lọt vào tai Hướng Mộng.

Cô ấy liếc nhìn sắc mặt An Thư Yểu, tự hỏi không biết người đàn ông đó là ai.

Chờ em ấy về nhà, nhưng lại không giống giọng của bạn trai em ấy, là người nhà ư?

Quý Sâm không nghe được tiếng đáp lại, còn tưởng rằng đối phương đã cúp máy rồi, nhìn thấy màn hình vẫn còn đang trong cuộc gọi, anh có chút khó hiểu hỏi: “Sao em không nói gì hết vậy?”

Bên điện thoại truyền ra tiếng thở dài của An Thư Yểu.

Sau đó là sự quan tâm chân thành của cô.

“Đã muộn rồi, không cần phiền đến anh đâu.”

“Còn nữa.”

“Để cho anh tiết kiệm tiền.”

Sau khi cúp máy, Quý Sâm cúi đầu tự ngẫm hồi lâu.

Hình tượng người đàn ông nghèo khó mà anh xây dựng trước mặt An Thư Yểu đã ăn sâu vào trong thâm tâm cô rồi ư?

Tiết kiệm một ít tiền xăng, cô nàng này thậm chí còn tiếc việc anh tiêu tiền nữa.

Quý Sâm vừa nghĩ về thân thế nghèo nàn giả tạo này, vừa ngồi co ro trên sô pha gặm quả táo, hay giờ anh thành thật giải thích rằng mình là một người có tiền nhỉ.

Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng leng keng của chìa khóa.

Đôi chân dài miên man của Quý Sâm đứng dậy, chỉ cần đi hai ba bước đã tới cửa, sau đó anh vặn cửa ra.

An Thư Yểu đang cầm chìa khóa suy nghĩ tại sao chùm chìa khóa này lại lủng lẳng khiến cô chóng cả mặt, thì đột nhiên cánh cửa mở ra.

An Thư Yểu đứng ngốc ở đó.

“Vừng ơi mở ra?”

Giọng nói lười biếng của Quý Sâm từ đỉnh đầu truyền đến, “Là Quý Sâm mở cửa mới đúng.”

An Thư Yểu lúc này nhận ra rồi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Quý Sâm.

Bởi vì bữa tiệc liên hoan, nên trên người An Thư Yểu không chỉ có mùi rượu, mà còn dính cả mùi thuốc lá của người khác.

Lúc đầu Quý Sâm còn không cảm thấy việc gì, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, anh hơi nhíu mày, “Em uống rượu?”

An Thư Yểu thong thả chớp mắt, chậm rì rì tiến tới phía trước một bước, “Tránh ra, tôi muốn đi vào.”

Quý Sâm nghiêng người cho cô tiến vào, rồi thản nhiên đóng cưat lại.

An Thư Yểu ngồi trên băng ghế ở sảnh trong chốc lát, chờ đến khi đầu không còn choáng nữa thì cúi đầu muốn đổi giày.

Quý Sâm dựa vào tử ở lối vào nhìn cô chằm chằm một hồi, đột nhiên có chút không vui.

“Là vì mấy tấm ảnh anh gửi nên em mới uống nhiều như vậy à?”

An Thư Yểu đá giày, nhưng nó không rơi xuống, có chút tức giận đến mức không muốn cởi giày.

Đến cả câu hỏi mà Quý Sâm hòi, cô cũng không để nó vào tai.

Tửu lượng của An Thư Yểu vốn đã yếu, nồng độ cồn trong rượu mà buổi tối cô thật ra cũng không phải quá thấp, người bình thường nếu uống nhiều quá có thể sẽ ngất, càng nói gì là cô.

Theo thời gian trôi qua, tác dụng của rượu càng ngày càng tăng lên, cô cảm thấy cả người bây giờ vừa nặng vừa mệt mỏi vô cùng.

Ai nói uống say là có thể sướиɠ lên mây? Bây giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu, chóng mặt, còn muốn nôn ra nữa.

Quý Sâm thấy chiếc dép của cô vẫn nguyên y xì không dịch chuyển, trên đầu lập tức toát ra một luồng chấm hỏi.

“Em làm gì vậy?” Quý Sâm ngồi xổm nửa người xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt của An Thư Yểu từ dưới lên trên, đột nhiên đối diện với đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt trông rất đáng thương.

Quý Sâm:?

Anh liền nghĩ lại bản thân, khi nãy anh chưa nói gì chọc giận cô khóc mà nhỉ?

“Sao lại khóc rồi?” Quý Sâm nghĩ có lẽ mình đã mắc nợ cô ở kiếp trước, lần trước vì uống quá nhiều nên anh đã chăm sóc cô, lần này vẫn uống nhiều giống vậy.

Anh sải bước đến phòng khách rút vài tờ khăn giấy đế nhét vào tay cô, “Không muốn trả lời thì không trả lời, lau nước mắt đi nào.”

An Thư Yểu nắm chặt khư khư khăn giấy, vẫn không nhúc nhích.

Sau đó từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống gương mặt xinh đẹp.

Quý Sâm nhận ra là cô đã uống quá nhiều rồi.

Vì sao anh lại biết vậy? Dựa theo những gì mà anh biết về cô trong hai ngày qua, những lúc tỉnh táo cô sẽ không có khả năng khóc trước mặt anh.

“Rồi rồi, đừng khóc mà.” Quý Sâm bất đắc dĩ ngồi xổm xuống lần nữa, lấy khăn giấy từ tay cô rồi nâng cằm cô lên, lau nước mắt, “Khóc cái gì không biết.”

Một giọt trân châu long lanh tràn ra khỏi khóe mắt An Thư Yểu, cô ấm ức chỉ vào giày nói: “Cởi giày không được.”

“......”

Quý Sâm: “Anh đúng là mắc nợ em mà.”

Anh ngồi xổm dưới đất thượng, cam chịu cởi giày cho cô nương này.

Chờ đến khi cởi hết giày rồi mang dép lông xù xong, hạt trân trâu trong mắt của An Thư Yểu mới được thu trở về.

Cô ngẩng đầu nhìn Quý Sâm đứng lên, cảm thấy anh quá cao nên khiến cổ cô rất mỏi.

Ai đây, à đúng rồi, là Quý Sâm.

Trong đầu An Thư Yểu lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó cô và Quý Sâm làʍ t̠ìиɦ, khuôn mặt nhỏ tức khắc đỏ lên, chẳng qua vì say rượu nên mặt đã đỏ sẵn rồi, cho nên Quý Sâm không nhìn ra điểm khác biệt gì.

“Giày cởi được rồi, em đứng lên đi.” Quý Sâm chen chân vào đá đá giày cô.

An Thư Yểu chớp chớp mắt, không động đậy.

Quý Sâm cũng không biết đầu nhỏ của cô nàng này lại suy nghĩ cái gì, đối diện với ánh mắt long lanh tràn ngập nước mắt của cô, bất đắc dĩ hỏi: “Em muốn sao nữa?”

An Thư Yểu như thể đã chờ anh hỏi câu này từ lâu.

Tay nhỏ duỗi ra, đúng lý hợp tình nói: “Ôm.”

Quý Sâm:.....?

Anh không động đậy.

An Thư Yểu lắc lắc hai tay nhỏ lặp lại lần nữa, “Ôm.”

Quý Sâm thấy cô bày ra dáng vẻ nếu anh không ôm em sẽ khóc cho anh coi, thì liền nhận lệnh khom lưng ôm cô lên trong tư thế em bé mặt đối mặt, “Biết rồi, nóc nhà của anh.”

Quý Sâm có bờ vai rộng cùng chân dài, cho nên khi bế An Thư Yểu không cần phí chút sức nào, thậm chí anh còn thừa sức để cho cô nảy lên nữa cơ.

An Thư Yểu nằm lì trong vòng tay anh, cằm đặt trên vai anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng chậm chạp phả qua cổ anh.

Quý Sâm bỗng dừng lại, anh nhận ra thằng em của mình có dấu hiệu cứng lên rồi.

Làm chuyện đó với cô gái đang say rượu một lần thì không sao, nhưng làm thêm một lần nữa thì có vẻ không giống người rồi.

Mặc dù Quý Sâm cảm thấy chỉ cần không nghĩ tới đạo đức, thì đạo đức sẽ không tìm tới, nhưng ở sâu trong một phần lương tâm tốt bụng còn sót lại thì anh vẫn không nỡ làm chuyện đồϊ ҍạϊ với An Thư Yểu đang bất tỉnh nhân sự thế này.

Thôi thì hôm nay làm người tốt một bữa đi.

Phòng ngủ lớn gấp đôi phòng ngủ phụ kế bên, đập vào mắt chính là chiếc giường đôi được bao bằng ga giường màu vàng nhạt, và một đống thú nhồi bông lông nhung được đặt ở cửa sổ.

Tủ quần áo rất lớn, gần như đã chiếm hết bức tường cạnh cửa, một cái bàn được đặt cạnh đầu giường, bên trên có vài cuốn sách và máy tính của An Thư Yểu.

Nhìn sơ qua, có thể nói đây là một căn phòng vừa tương đối ấm áp vừa đơn giản.

Không khác gì trong tưởng tượng của Quý Sâm cả.

Anh khom lưng đặt An Thư Yểu ở trên giường, sau đó bấm mở điều hòa.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, với cái tình trạng say mèm này thì chắc chắn nửa đêm cô sẽ đá chăn ra, qua ngày hôm bảo đảm sẽ bị cảm lạnh cho coi.

“Ưʍ.” An Thư Yểu nằm trên chiếc giường quen thuộc, cô thoải mái dụi vào gối đầu, đôi mắt đang khép hờ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Quý Sâm nhìn chằm chằm cô một lát, anh nghĩ khi ngủ mà mặc áo chắc chắn sẽ không thoải mái, thế là bèn đỡ cô ngồi dậy, từ từ cởϊ áσ cô ra.

“Anh làm gì vậy.....” An Thư Yểu bị Quý Sâm lăn lộn đến mềm oặt, đến cả sức để giãy giụa cũng không có.

“Cởi đồ ra giúp em.” Quý Sâm ăn ngay nói thật.

“A.” An Thư Yểu như hóa thân thành một con búp bê tinh xảo mặc kệ cho Quý Sâm cởϊ qυầи áo mình ra.

Quý Sâm nhìn đồ lót bên trong một lát lâu sau, nói: “Mặc nội y đi ngủ sẽ không tốt cho cơ thể, em muốn cởi ra không?”

Hệ thống máy sưởi trong phòng vẫn chưa được bật, bởi vậy nên An Thư Yểu cảm thấy người mình hơi lạnh, cô theo bản năng tìm đến nơi ấm áp, nơi đó chính là eo Quý Sâm, sau khi ôm chặt lấy vòng eo anh, cô ‘ ừm ’ lên trong vô thức.

Cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không.

Ngón tay Quý Sâm linh hoạt chạm ở phần nấc cài phía sau, nhẹ nhàng cởi bỏ, cặρ √υ" bự trắng nõn vui vẻ bắn ra sau khi thoát khỏi sự giam cầm.

Hai mắt Quý Sâm tối sầm lại, vừa nãy còn quyết định làm người tốt, giờ đột nhiên lại không muốn làm nữa rồi.

“Lạnh.....” An Thư Yểu thật sự đã uống quá nhiều rượu, chỉ biết bản thân đã về đến nhà, mơ mơ màng màng muốn đẩy Quý Sâm ra rồi chui vào ổ chăn.

Có trời mới biết Quý Sâm đã tiêu hao bao nhiêu ý chí, sức lực mới có thể kiềm chế du͙© vọиɠ của mình lại, anh trơ mắt nhìn bờ mông căng mọng của An Thư Yểu lặng lẽ biến mất trong chăn, khuôn mặt nhỏ dựa trên gối đầu, thoải mái thở dài một tiếng.

Giây tiếp theo, tiếng thở đều đều phát ra, bằng chứng cho việc An Thư Yểu đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Quý Sâm:......

Anh cúi đầu nhìn thằng em được giấu trong quần đang kêu gào muốn bay ra ngoài ngắm nhìn thế giới xung quanh, cảm thấy bản thân đúng là đã làm chuyện xằng bậy mà, sớm biết vậy thì đã không giúp cô cởϊ qυầи áo đâu.

Không thể nào đánh thức cô nàng An Thư Yểu đang mê ngủ này, Quý Sâm chỉ còn cách cam chịu đắp chăn lại cho cô, tắt đèn đóng cửa, lén trộm một chiếc qυầи ɭóŧ rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có gió ấm, nên khi tắm cũng không bị lạnh.

Quý Sâm cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen, trên cửa kính nhanh chóng hiện lên lớp sương mù vì nước ấm bốc hơi lên, che khuất cơ bắp cường tráng sau lớp sương mù dày đặc.

Anh cúi đầu nhìn người anh em đang ngẩng cao đầu chào hỏi mình, vươn tay vuốt ve vài cái, nhưng rồi lại nghĩ việc này thật nhàm chán.

Đã hưởng thụ qua sự sung sướиɠ mà tiểu huyệt mang lại, thì ai còn muốn dùng tay chứ.

Quý Sâm bất đắc dĩ thở dài.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lớn, bên tai Quý Sâm dường như chỉ có tiếng nước từ vòi sen, dòng nước xả xuống trên người anh, sau đó chạy dọc theo bả vai đáp xuống đất.

Giữa tiếng nước, tai Quý Sâm bỗng động đậy, giống như nghe được tiếng mở cửa.

Anh nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, lẽ nào là ảo giác.

Quý Sâm sợ An Thư Yểu uống nhiều quá rồi để cơ thể trần trụi chạy ra ngoài, vì vậy để phòng ngừa tình trạng này anh đã tắt vòi sen chuẩn bị ra ngoài kiểm tra.

Ai ngờ vừa mới tắt vòi sen, đẩy cửa kính ra, liền nhìn thấy cửa WC đã bị ai đó mở rồi.

An Thư Yểu khép hờ mắt, không hề chú ý tới sự hiện diện của anh, lếch đôi dép lê mơ màng đi vào trong.

Sau đó cởi hẳn chiếc qυầи ɭóŧ, mông nâng lên, ngồi trên bồn cầu, nướ© ŧıểυ đã nghẹn lâu rốt cuộc cũng được xả ra.

Quý Sâm im lặng nhìn cô đi tiểu xong, xoa xoa mông, mặc qυầи ɭóŧ vào, chậm rãi muốn quay về phòng.

Biểu cảm trên mặt anh đơ đến nỗi sắp nứt ra rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »