Cánh tay Quý Sâm rắn chắc, eo và bụng căng ra khi dươиɠ ѵậŧ ra vào, đường nét cơ bụng tám múi mịn màng, không đồ sộ như những vận động viên thể hình, nhưng lại vừa phải, xinh đẹp.
An Thư Yểu đột nhiên liền nhớ tới cái bụng phẳng lì chỉ có một khối cơ của Dương Chiếu, so với người đàn ông trước mặt, cô bắt đầu ngẫm lại tại sao mình lại bị những lời ngon ngọt của Dương Chiếu lừa, cho hắn theo đuổi nửa năm liền vớt được cô.
Người đàn ông trước mặt cô thua kém Dương Chiếu ở điểm nào?
Sau khi so sánh, An Thư Yểu lại cảm thấy có lỗi với Quý Sâm.
Lấy một cơ thể hoàn mỹ như này để so với Dương Chiếu, người có lịch làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, vả lại còn không vận động thì quả thực là rất có lỗi với Quý Sâm mà.
Tâm tư của An Thư Yểu chạy quanh một vòng, cuối cùng cũng trở về thực tại.
Như để bù đắp cho sự so sánh của Quý Sâm và Dương Chiếu vừa rồi, An Thư Yểu vươn tay ra vòng qua cổ Quý Sâm, chủ động lắc mông phối hợp anh thọc vào rút ra, đem dươиɠ ѵậŧ ăn tới tận sâu bên trong.
“Hừ.” Cảm giác chặt chẽ xen kẽ với thoải mái làm Quý Sâm kêu lên một tiếng, anh đưa mắt xuống nhìn cô gái đang có vẻ thất thần kia, cười nhẹ hỏi, “Vừa rồi nghĩ chuyện gì có lỗi với anh à, sao lại đột nhiên nhiệt tình vậy?”
An Thư Yểu nhỏ giọng rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ tê dại chiếu rọi toàn thân dọc theo lỗ nhỏ như đang phát ra tia lửa, làm cả người cô chìm vào biển lửa du͙© vọиɠ.
“Ưʍ.... A... Không......”
An Thư Yểu híp nửa mắt, bộ dáng như đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ không có hứng trả lời anh.
Quý Sâm mạnh bạo cắn vào tai cô, nói nhỏ: “Dương Chiếu còn ở nhà, em muốn cho cậu ta nghe không?”
Lỗ nhỏ dưới thân đột ngột thắt lại, Quý Sâm biết An Thư Yểu nghe thấy.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài đã đỏ lên, nếu An Thư Yểu quan sát kỹ sẽ thấy các mạch máu và đường gân trên thân gậy bằng mắt thường, hung ác dữ tợn như dã thú chuẩn bị ra tay.
Nhưng hiện tại cô rõ ràng không có tâm trạng để đi quan sát dươиɠ ѵậŧ nữa, Quý Sâm dựa vào cơ thể dẻo dai của cô, Quý Sâm đã xấu xa gập người cô lại tạo thành một độ cung đáng kinh ngạc.
Tiểu huyệt bị đâm đến đỏ bừng bại lộ trước mắt Quý Sâm, anh cụp mắt thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó siết chặt eo và hông, dùng sức ấn hai lòng bàn tay lên người cô.
Côn ŧᏂịŧ to lớn không còn nhẹ nhàng chậm chạp như trước nữa mà bắt đầu tăng tốc độ, mỗi một lần như vậy, nó đều tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong cô, rồi rút ra chỉ chừa lại phần qυყ đầυ còn nhét bên trong, xong đâm vào thật mạnh.
“Ừm... A..... Chậm.....Sâu.... Quá a.....”
An Thư Yểu kêu lên một cách dâʍ đãиɠ, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ đã theo đường đi nhỏ hẹp vọt vào trong tử ©υиɠ, kèm theo cảm giác đau đớn nhẹ ở hạ thể hòa lẫn cảm giác sung sướиɠ mãnh liệt, khiến cô không thể thốt ra một câu trọn vẹn.
Âm thanh làʍ t̠ìиɦ theo kẹt cửa truyền tới tai Dương Chiếu vừa bước ra khỏi phòng, hắn nghe được giọng kêu rên khàn khàn vì đã la một đêm, cùng với tiếng nước khi hai cơ thể va chạm, sầm một tiếng, hắn cầm cặp làm việc của mình đi qua cửa phòng của đôi nam nữ kia, rồi ra cửa đi làm.
Hắn hoàn toàn không biết, người con gái bị cắm đến khàn cả giọng kia chính là cô bạn gái mà hắn tự tin nghĩ cô ấy sẽ gọi điện thoại lại cho mình.
An Thư Yểu và Quý Sâm làm cả một buổi sáng, khi rời giường vào giữa trưa để đi ăn thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là không thể đứng vững rồi.
Cuối cùng cô vẫn được Quý Sâm bế lên ôm đến trước bàn ăn.
Nhìn một bàn đồ ăn đã đặt, tâm tình của An Thư Yểu không thể tốt lên nỗi.