Hơn nữa An Thư Yểu rất dễ dỗ dành, chỉ cần hắn giả vờ đáng thương, không cần phải lặn mất tăm tích ba bốn ngày, hắn cũng rất nhanh nhận được sự tha thứ của đối phương.
Đúng vậy, cô ấy yêu điên cuồng mình mà.
Cho nên lần này dường như cảm xúc của An Thư Yểu có chút quá mức, Dương Chiếu vẫn đè nén cái không kiên nhẫn trong lòng, đối với sự im lặng từ điện thoại, hắn thuận miệng dỗ dành: “Nếu không như vậy đi, mấy ngày này anh sẽ nỗ lực tăng ca, hoàn thành hết công việc trước cuối tuần, để ngày đó chúng ta đi công viên chơi được không?”
“Thành phố kế bên đang tổ chức hoạt động, vé vào cửa cũng không mắc, buổi sáng chúng ta ngồi xe sớm một chút, đến tối là có thể quay về rồi, cũng có thể qua đêm luôn, đến lúc đó em muốn thứ gì anh đều mua cho em được không?”
Đối với Dương Chiếu mà nói, hắn nhượng bộ như vậy đã là quá lắm rồi.
Nhưng bên kia vẫn không phát ra tiếng đáp trả nào.
Dương Chiếu nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: “Em im lặng mãi như vậy là có ý gì, thế nào, em thấy uất ức gì à? Anh còn uất ức hơn em đấy ! Mỗi ngày anh đều làm việc mệt chết mệt sống, bận rộn lo trong lo ngoài, còn không phải vì muốn tương lai của chúng ta tốt hơn sao? Được lắm, nếu em vẫn muốn giữ thái độ như vậy, anh cũng không còn gì để nói, anh đi làm đi, cúp máy đây.”
Nói xong, Dương Chiếu làm ra một bộ bị thiên đại ủy khuất bộ dáng, đem điện thoại cấp cắt đứt.
Cắt đứt lúc sau, trên mặt hắn biểu tình lập tức thay đổi trở về, có chút đắc ý nhìn di động.
Hắn biết, An Thư Yểu tuyệt đối sẽ nhịn không được lại gọi cho hắn.
Mỗi lần đều là thế này, ngay từ đầu khi An Thư Yểu chất vấn, chỉ cần hắn tỏ vẻ đáng thương, làm bộ sinh khí, thì rất nhanh tình thế sẽ xoay cuộc, trở thành cô dỗ hắn.
Dương Chiếu rất biết điều khiển cảm xúc An Thư Yểu đúng chỗ, thậm chí bây giờ hắn còn có chút đắc chí.
Xem đi, nhiều người nói cô có vận cứt chó nên mới được tôi theo đuổi, thì thế nào?
Không phải không có tôi, cô sẽ chịu không nổi sao.
Dương Chiếu đợi một hồi, cũng không nhận được cuộc gọi lại của An Thư Yểu.
Thậm chí hắn còn loáng thoáng nghe tiếng rêи ɾỉ làʍ t̠ìиɦ ở phòng bên.
Dương Chiếu nhíu mày, khó chịu vì Quý Sâm và cô gái kia mới sáng tinh mơ đã động dục rồi, hắn tự hỏi có phải An Thư Yểu đang bận chuyện gì đó, nên mới không có thời gian gọi lại.
Điểm này hắn thật sự đoán đúng rồi, An Thư Yểu đúng là đang bận việc.
Ở Dương Chiếu ríu rít diễn cảnh chàng trai khổ cực, quăng cho cô cái dang cô bạn gái không hiểu chuyện, thì hai chân An Thư Yểu đang gác trên vai người đàn ông khác, âʍ đa͙σ ngậm dươиɠ ѵậŧ rêи ɾỉ không ngừng.