An Thư Yểu đi phòng tắm dùng vòi sen rửa sơ lại cơ thể, phòng của Quý Sâm không có phòng tắm, nên cô phải đành ra ngoài, lúc vào trong An Thư Yểu còn cẩn thận khóa trái cửa đề phòng Dương Chiếu sẽ đột nhiên đi WC, hên cái là sau khi cô rửa sạch phía dưới thì Dương Chiếu vẫn ở lì trong phòng, không bước ra.
Lần này An Thư Yểu đã thay đổi không như trước, tuy không mặc qυầи ɭóŧ nhưng cô lại có mặc quần ngoài, chỉ là tiểu huyệt hiện tại đang rất nhạy cảm, thậm chí còn có dấu hiệu sưng đỏ do sử dụng quá độ, không mặc qυầи ɭóŧ trực tiếp mặc quần ngoài thật sự rất khó chịu.
“Đều tại anh, phía dưới đau muốn chết, lưu manh biếи ŧɦái không biết xấu hổ.” An Thư Yểu ngồi ăn nồi mì Quý Sâm vừa nấu xong, vừa ăn vừa chửi thả ga.
Trên đầu Quý Sâm bay qua liên tiếp từ ngữ mắng chửi, bất đắc dĩ cười khổ, “Được được, là do anh sai, đợi lát nữa anh bôi thuốc cho em nha.”
An Thư Yểu tức khắc nâng cao cảnh giác, “Chắc là anh sẽ không lấy danh nghĩa đi bôi thuốc, mà dùng vật phía dưới làm ống tiêm rồi chích tôi chứ?”
Quý Sâm:???
“Em còn nghĩ như vậy đấy à.” Đột nhiên anh thấy chơi kiểu này cũng không tồi, có chút động lòng rồi.
“Dù sao thì anh đừng hòng được thực hiện việc này!” Tưởng tượng đến lúc nãy Quý Sâm kêu cô gì mà bác sĩ An, bảo cô dùng tiểu huyệt để chẩn đoán bệnh cho anh, ui trùi ui An Thư Yểu nghĩ đến cảnh đó, lỗ tai xấu hổ đỏ bừng hết lên.
Tuy rằng hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cái gì cũng đã làm hết, nhưng chỉ một việc nhỏ cũng đã khiến An Thư Yểu dễ dàng ngại ngùng.
Đây cũng là điểm đáng yêu nhất mà Quý Sâm thấy ở cô.
“Em định khi nào chia tay với Dương Chiếu?” Quý Sâm chống cằm, chăm chú nhìn An Thư Yểu, chú ý tới bên miệng cô còn dính chút nước mì, cho nên tùy tay đưa cho cô một tờ khăn giấy.
An Thư Yểu xoa xoa miệng, nói: “Ngày mai đi, hôm nay gọi biết bao nhiêu cuộc mà anh tắt hết, không ở đây chứng kiến thì tôi không thể ngờ anh lại dẫn gái về nhà cᏂị©Ꮒ.”
An Thư Yểu cười lạnh một tiếng, đáy mắt là sự khinh miệt mấy năm nay ở cùng với Dương Chiếu, cùng với tình cảm bị phản bội, hiện tại cô thật sự cực kì khó chịu.
“A, tên khốn đó nghĩ anh ta nɠɵạı ŧìиɧ thì tôi sẽ ngồi yên chắc? Tên đàn ông rác rưởi, nhất định phải đoạn tử tuyệt tôn!”
Quý Sâm yên lặng thả áo xuống, đề phòng An Thư Yểu bởi vì quá tức giận mà đoạn tử tuyệt ngôn với anh trước.
Cơ mà tính cách của An Thư Yểu không giống với mấy cô gái khác, bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ sẽ không buồn tình đến độ đòi chết, anh ở bên ngoài ngủ với gái, thì tôi ở trong phòng ngủ với trai. Có qua có lại.
Đối tượng ngủ là bạn "thân" của anh, rồi còn muốn ở phòng bếp làʍ t̠ìиɦ cho anh xem! Bất ngờ lắm chứ gì.
Quý Sâm nhìn An Thư Yểu bưng nồi húp sạch hết nước mì bên trong, Quý Sâm cảm thấy bản thân càng ngày càng có hứng thú với cô gái trước mặt này.
Buổi tối An Thư Yểu và Quý Sâm cùng ngủ trên một chiếc giường.
Chủ yếu là chân cô thật sự mềm nhũn không còn sức lực, đi hai bước là cảm thấy phía dưới vô cùng khó chịu, chờ sau khi Quý Sâm bôi thuốc xong, An Thư Yểu vừa rầm rì mắng Quý Sâm, vừa chui vào chăn không muốn nhúc nhích.
Về nhà?
Trang thái như này mà về nhà à, còn không bằng tá túc ở nơi này với Quý Sâm một đêm, ít nhất thì trong quá trình nghỉ ngơi, cô cũng thoải mái không ít.
Trên người An Thư Yểu chỉ mặc chiếc áo hoodie to rộng do Quý Sâm mặc cho mình, cô bọc chăn cuộn tròn cơ thể lại chơi điện thoại.
Với cơ thể này thì ngày mai cô khẳng định mình sẽ không thể lết vào chỗ làm việc nổi, hạ thể vì nhận phải năng lực kinh người kia nên cảm giác như bị xé rách, cô mà ngồi cả ngày trong văn phòng thì cặp mông này cũng xong đời luôn.
Vì vậy An Thư Yểu đã gửi một tin xin nghỉ với cấp trên, đối phương cũng còn chưa ngủ, nên rất mau đồng ý cho cô nghỉ một ngày.