Bên trong hẳn là cũng muốn bôi đi...
Quý Sâm nghiên cứu bản hướng dẫn, rồi anh lại suy xét một chút, nặn ra ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay, đang định cắm vào giữa tiểu huyệt.
Tiểu bức non nớt ngậm dươиɠ ѵậŧ anh cả một buổi trưa, bên trong tuy vẫn còn rất chặt, nhưng đã có thể dễ dàng ăn hai ngón tay của anh.
Ngón tay mang theo thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi trên vách động, dùng lực nhẹ nhất có thể.
Thuốc mỡ có chút mát lạnh, khi bôi lên làm dịu bớt sưng đỏ và khó chịu khi vận động mạnh, đôi mày nhíu chặt của An Thư Yểu từ từ giãn ra.
Ngón tay Quý Sâm bắt chước động tác giao hợp rồi cắm vào rút ra, biết được cho rằng anh đang bôi thuốc, không biết còn tưởng rằng anh nhân lúc con gái nhà người ta ngủ say rồi giở trò đồϊ ҍạϊ .
Trong tiểu huyệt có cảm giác mát rượi thật sự là quá thoải mái, điểm G bị chạm vào, An Thư Yểu trong lúc mơ ngủ cũng phải rêи ɾỉ ra tiếng.
Có chút mờ mịt hốt hoảng mở mắt ra, đại não hỗn loạn lúc này mới cho ra thông tin chính xác, không phải mơ! Là thật sự có người đùa giỡn phía dưới của cô!
Không chờ nàng dọa thét chói tai ra tiếng, người đàn ông chôn dưới nơi cấm ngẩng đầu lên, ngón tay còn cắm trong tiểu huyệt, cười cười chào hỏi với cô, “A, tỉnh rồi sao? Đói chưa?”
An Thư Yểu nhìn tư thế, khoảng cách hiện giờ của hai người, nghĩ thầm.
“Không phải chứ, tôi đã bị anh lăn lộn muốn tan thành từng mảnh rồi, vậy mà nhân lúc tôi ngủ anh vẫn muốn khi dễ tôi sao?” An Thư Yểu ấm ức muốn chết mà, eo cô bây giờ vẫn còn đau đây.
Quý Sâm bị oan, Quý Sâm chỉ muốn làm điều tốt, “Tôi không có, tôi chỉ bôi thuốc cho em thôi.”
An Thư Yểu kéo chăn che lại dấu hôn trải rộng thân thể mình, hỏi: “Bôi thuốc mà phải thọc vào rút ra à?”
Quý Sâm há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn phản bác không được.
Thế là anh ném thuốc mỡ cho An Thư Yểu, một bộ dáng như em đã trách lầm người tốt, nói: “Vậy em tự mình bôi đi.”
Thuốc mỡ rõ ràng có dấu vết sử dụng, An Thư Yểu cũng có thể cảm giác được được mát lạnh ở phía dưới sau khi bôi thuốc, nhưng lần đầu tiên liền như vậy như men say mà giao cho người đàn ông xa lạ này, trong lòng cô không cao hứng cũng là bình thường.
Dù sao cô không thể để sự tức giận của mình làm bản thân không thoải mái, cho nên chỉ có cách truyền sự không thoải mái đó qua cho anh.
Dịu dàng lúc hai người làʍ t̠ìиɦ đã biến mất không còn sót lại thứ gì, chỉ còn lại tò mò và đánh giá đối phương.
“Anh tên Quý Sâm phải không?” An Thư Yểu hỏi.