Chương 4: Anh chàng bóng rổ 4
Editor: Bún
Beta: Mạc Y Phi
21,
Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đến cửa tiểu khu xe buýt đứng chờ, “Tuyến xe số hai mươi lăm đúng không?”
Cô cúi đầu không nói chuyện.
“Học sinh cấp ba nên đưa việc học tập lên làm đầu, học hành thật chăm chỉ, luôn hướng về phía trước.” Giang Lệ cảm thấy mình càng ngày càng dong dài.
“A, xe tới rồi, tôi về đây.” Nhâm Lâm Chi nhanh chóng leo lên xe, cảm thấy bản thân thật mất mặt cho nên chuồn là thượng sách.
Trên đường về nhà Giang Lệ nhặt được thẻ học sinh của cô, không biết là do cố tình hay vô ý, đành giữ lại, đợi có cơ hội sẽ trả cho cô.
Trường trung học thuộc Đại học F, lớp mười một, Nhâm Lâm Chi. Ảnh có lẽ là chụp lúc vừa mới vào học, tóc cắt ngang trán, phía sau thắt đuôi ngựa, đôi mắt sáng mang đầy sự vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch, trông rất xinh xắn, khó trách mọi người trong đội bóng rổ lại đặc biệt chú ý cô đến vậy.
Nhâm Lâm Chi đến trường mới nhận ra thẻ học sinh của mình đã bị rơi mất, thấy chú Vệ ở cổng chặn lại đưa thẻ học sinh liền thuận tiện hỏi, “Chú ơi, xin hỏi là ai đã nhặt được vậy ạ? Cháu muốn đến cảm ơn người đó một tiếng.”
“À, là một chàng trai trẻ, dáng người cao lớn đưa, hình như không phải học sinh trong trường.”
Nhâm Lâm Chi mặc kệ có phải hay không nữa, cô chắc chắn Giang Lệ đã nhặt được, thực ra đúng là hắn đã nhặt được và giao cho chú Vệ.
Sau khi tan học cô vẫn như thường lệ đi xem Giang Lệ chơi bóng nhưng lại không thấy hắn, ngay cả cái người bình thường hay chơi cùng kia cũng không thấy, còn đang muốn cảm ơn hắn, cơ hội tốt như vậy mà!
Nhâm Lâm Chi quay trở về, trên đường nghe mọi người nói đội bóng mấy ngày nay đi so tài, trên diễn đàn của trường đăng tải rất nhiều hình, nghe nói hôm nay lại thắng, vân vân mây mây…
Nhâm Lâm Chi thoáng nghĩ, khó trách khoảng thời gian này họ một mực luyện tập, thời gian địa điểm đều cố định, thì ra là để so tài. Cô liền tức tốc về nhà mở máy tính, lên diễn đàn lớn của F xem tin tức.
Sau đó, cô thấy ảnh chụp Giang Lệ đang giao đấu ở sân bóng, sau đó, cô biết, thì ra tên anh là Giang Lệ
Sau nữa
Sau đó Nhâm Lâm Chi bắt đầu lăn lộn trên diễn đàn lớn, ‘Anh chàng bóng rổ là của tôi’, xuất hiện ở hết tất cả những nơi có liên quan đến Giang Lệ.
22,
Nhâm Lâm Chi thực sự rất thích Giang Lệ, thường xuyên ở trước mặt hắn mà khen đẹp trai, không che giấu một chút nào tình cảm nào của mình dành cho hắn, có lúc cũng đặc biệt trêu đùa nhưng lúc nào trò đùa cũng trở thành ngược lại.
Ví dụ như ngày nào đó, Nhâm Lâm Chi theo Giang Lệ nằm trên ghế salon xem tin tức, cảm thấy buồn chán, trong lòng nổi lên ý định nghịch ngợm, kéo kéo vạt áo Giang Lệ, “Ai da, Giang Lệ anh nói xem, tại sao anh lại tốt số như vậy, nhìn anh ngờ nghệch ít nói, làm sao lại có một cô bạn gái thông minh xinh đẹp hoạt bát đáng yêu như vậy chứ.”
Giang Lệ không quay đầu lại, tiếp tục xem tin tức, nhẹ nhàng mở miệng, “Anh lại cảm thấy em tốt số hơn, nhìn bạn trai em xem, cao ráo đẹp trai lại nhiều người theo đuổi, còn là nam thần Thánh Quang, giống như một vị thần vậy, em cũng biết đấy, thật ra nhìn em quá bình thường.”
Nhâm Lâm Chi, “Giang Lệ, anh đừng có quá đáng!”
Lại ví dụ như một ngày nào đó, Giang Lệ đang ở trong phòng tắm, Nhâm Lâm Chi nằm trên giường chơi trò chơi, nghe hắn gọi, “Lấy khăn hộ anh.”, Nhâm Lâm Chi bất đắc dĩ bò dậy đi lấy khăn cho hắn, “Mở cửa!”
Nhìn thấy hắn đưa tay ra, trên tay có dính nước, nhịn không được kéo khăn lông lại, “Đưa tay ra một chút nữa”, “Một chút nữa, thêm một chút nữa”, Giang Lệ lộ cả cánh tay và thân ra, cô nhất định không đưa khăn cho hắn, cười cực kì vui vẻ.
Đột nhiên Giang Lệ mở cửa bước ra luôn, Nhâm Lâm Chi giật mình, sợ hết hồn, trên người hắn không một mảnh vải che thân! Cô thấy hết từ trên xuống dưới!
Nhâm Lâm Chi sợ ngây người, trong nháy mắt Giang Lệ kéo luôn cô vào phòng tắm, đùa rất vui đúng không, vậy thì tiếp tục chơi.
Sau đó, không biết đã bao lâu rồi, Nhâm Lâm Chi nằm trên giường suy nghĩ, sau này không bao giờ làm như vậy nữa.
23,
Nhâm Lâm Chi nói với Giang Lệ cuối tuần sẽ đi xem phim với bạn cùng phòng, dạo gần đây rạp chiếu phim có chiếu một bộ phim tình yêu, rất nhiều nữ sinh bị vai nam chính hấp dẫn, nói Sử Thượng đẹp trai nhất, Nhâm Lâm Chi nhìn thấy cũng bình thường không có hứng thú, nhưng bạn cùng phòng lại rất hưng phấn, vậy nên bị kéo đi xem.
Sau khi xem phim xong Nhâm Lâm Chi dường như còn điên cuồng hơn cả bạn cùng phòng, ngược lại họ lại thấy đã kì vọng quá cao vào biểu hiện của nam chính, sau đó cô cứ lẩm bẩm nam chính nam chính.
Ngay cả lúc Giang Lệ đến đón cô vẫn không quên, sau khi phát hiện nam chính cùng công ty với Nhâm Hàng Chi, liền gọi điện nhờ xin chữ kí hộ. Bị Nhâm Hàng Chi từ chối, cô nổi giận, “Mẹ kiếp, Nhâm Hàng Chi, chút việc nhỏ nhặt này cũng không giúp chị mày! Làm chị của mày thật là đáng thương, vậy mà chị còn đối xử tốt với mày.”
Giang Lệ im lặng, em còn biết mình là chị nó cơ à, em đối xử tốt với nó lắm sao?
“Giang Lệ, anh giúp em xin chữ kí có được không, em muốn cho bạn cùng phòng nữa.” Nhâm Lâm Chi biết rõ hắn có thể giúp mình.
“Ừ.” Giang Lệ không chút do dự trả lời, Nhâm Lâm Chi cực kì vui vẻ, trên đường đi cứ hát mãi không thôi, đến khi Giang Lệ chịu không nổi nữa mới bảo cô im lặng, nhưng rõ ràng tâm tình của cô rất tốt.
Vài ngày sau Giang Lệ đưa chữ kí cho Nhâm Lâm Chi, còn đựng trong túi đặc biệt xinh đẹp, cô hôn hắn liền mấy cái, “Giang Lệ, anh thật tốt quá, em yêu anh.”
Sau đó cô chạy như bay về phòng, vui vẻ chia cho bạn cùng phòng xem.
Về đến phòng trọ, cô cười hì hì, “Tớ mới xin được chữ kí của anh đẹp trai, tới đây tới đây, cho các cậu xem, mỗi người một tấm.”
Cái túi nhỏ mỹ miều kia lập tức bị xé ra, giấy có chữ kí rơi ra ngoài.
Là chữ kí của Nhâm Hàng Chi!
Toàn bộ đều là chữ kí của Nhâm Hàng Chi!
Nhâm Lâm Chi điên tiết nổi giận, mẹ kiếp, tất cả đều là Nhâm Hàng Chi! Bạn cùng phòng của cô cũng điên theo, rất vui vẻ, mẹ kiếp tất cả đều là Nhâm Hàng Chi đẹp trai, thật là đẹp trai mà!
Bạn cùng phòng cảm ơn Nhâm Lâm Chi rối rít, chữ kí của Nhâm Hàng Chi lần lượt được bọn họ phân phát ra, từ từ thưởng thức.
Nhâm Lâm Chi giận điên lên, liền lén gọi điện cho Giang Lệ, “Giang Lệ, anh làm cái gì vậy hả? Anh cho em chữ kí của Nhâm Hàng Chi làm gì? Thằng nhóc phiền phức đó! Là anh giận em nên mới cố ý làm vậy chứ gì?”
Nhâm Lâm Chi cho rằng hắn cố ý, trên thực tế, chính xác là hắn đã cố ý!
Rất tuấn tú sao? Tôi có đẹp trai không?
Vì chuyện này mà suốt mấy ngày Nhâm Lâm Chi không tìm Giang Lệ, cũng vừa đúng lúc hắn đang bận rộn không có thời gian tìm cô, cũng chỉ gửi cho cô một tin nhắn bảo đi ngủ sớm.
Nhâm Lâm Chi vừa tức giận, không muốn để ý Giang Lệ, nhưng lại vừa rất muốn gặp hắn, không thèm la mắng cô, cũng không đến tìm, dụ dỗ cô một chút cũng có sao đâu.
Sau đó Thịt tươi nhỏ bị đưa tin, một chân đạp hai thuyền, hình tượng tốt đẹp trong nháy mắt sụp đổ.
Cô thấy tin tức liền cảm thấy hối hận, vì một kẻ thối nát không liên quan lại giận dỗi với Giang Lệ, thực sự là ngu ngốc.
Gọi điện hắn không trả lời, cô càng đau lòng.
Một lúc sau Giang Lệ gọi lại cho cô nói vừa họp xong, Nhâm Lâm Chi muốn khóc, “Giang Lệ, mấy ngày nay anh không tìm em, em rất nhớ anh, em xin lỗi, không nên giận anh, em, em thật sự rất nhớ anh.”
Giang Lệ đau lòng, bình thường cô tính tình thích đùa giỡn, la hét vài câu lại thôi, mấy ngày nay vì bận rộn công việc cũng không để ý đến.
“Mấy ngày nay bận bịu, tan làm anh đến đón em đi ăn cơm nhé? Mấy ngày rồi không gặp em cũng nhớ em.”
“Được.” Nhâm Lâm Chi khóc, mẹ kiếp, Giang Lệ tốt như vậy, ôn nhu như vậy, đẹp trai như vậy, có bạn trai như thế còn đòi hỏi, học theo người ta thích ngôi sao.
Buổi tối Giang Lệ đến đón Nhâm Lâm Chi, “Anh mang theo chữ kí thần tượng cho em, lần trước là anh không đúng.”
Nhâm Lâm Chi ôm Giang Lệ không buông: “Không cần! Giang Lệ em thực sự nhớ anh, anh là tốt nhất, so với thần tượng đó anh tốt hơn nhiều.” Sau đó thì mang đi ném vào thùng rác hết.
24,
Cha mẹ hai bên đã sớm biết Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi yêu nhau.
Nhâm gia biết. Từ khi Nhâm Lâm Chi nhận được thư báo trúng tuyển của đại học F đã cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Lệ rảnh rỗi là hẹn hò với Giang Lệ, bởi vì cứ thường xuyên hẹn hò mới bị Nhâm mẹ bắt gặp.
Cuối tuần Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đi xem phim, cô sợ nóng, vừa xem phim xong liền đưa cô đi dạo, Nhâm Lâm Chi lại rất thích đi dạo phố, liền kéo hắn đi, vậy là gặp phải Nhâm cha Nhâm mẹ ở cửa hàng tạp hóa.
Nhâm cha Nhâm mẹ sửng sốt một hồi, sau đó nhìn Giang Lệ từ đầu đến chân, ừm, tuấn tú lịch sự, cũng không tệ lắm.
Nhâm Lâm Chi trấn định, “Ba mẹ, đây là bạn trai con, Giang Lệ, rất đẹp trai! Giang Lệ, đây là ba mẹ em, trẻ đúng không, em xinh đẹp như vậy là nhờ gene tốt của họ đấy, ha ha.” Quan hệ của Nhâm Lâm Chi với cha mẹ cực tốt, vậy nên rất được nuông chiều, đại học cũng đã đậu rồi còn không cho yêu sao.
“Chú và dì khỏe không ạ? Cháu là Giang Lệ.” Giang Lệ cũng lễ phép thăm hỏi sức khỏe.
Từ đó về sau, Giang Lệ càng ngày càng thân với Nhâm gia.
Giang gia biết. Mẹ Giang Lệ sáng sớm đi tập thể dục nghe hàng xóm nói, “Ngày hôm qua đi ăn cơm thấy Giang Lệ nhà chị, càng ngày càng đẹp trai, ây dô, bạn gái cũng rất xinh đẹp.” Mẹ Giang Lệ nghe được chữ bạn gái thì không còn nghe thấy gì nữa, bạn gái, Giang Lệ giỏi lắm, có bạn gái rồi cũng không mang về ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Sau khi về đến nhà lập tức gọi cho hắn, “Tối nay về nhà ăn cơm cho mẹ! Còn nữa, mang bạn gái đến!” sau đó cúp máy luôn.
Rồi lại gọi cho ba Giang Lệ, “Lão Giang, tối nay Giang Lệ nó đưa bạn gái về ăn cơm, nhớ về sớm.” rồi lại cúp máy cái cạch.
Hàng xóm còn được nhìn thấy bạn gái của nó trước cả họ! Đẹp bao nhiêu không cần biết! Bởi vậy mới nói, sinh con trai không có gì tốt đẹp cả!
Sau đó quay người đi làm một buổi tối chiêu đãi con dâu tương lai, nên mặc đồ gì nhỉ, cảm giác giống gặp phụ huynh vậy.
Nhâm Lâm Chi nhận được điện thoại của Giang Lệ tối nay đi ăn cơm, dạo này hắn có tiền nên rảnh rỗi mà, lại đi ăn tối ở ngoài, dù sao cũng được ăn chùa, cũng không phải là tiền của mình, ngu gì mà không đi.
Sau đó cô không chuẩn bị gì, cứ thế đến gặp cha mẹ Giang Lệ, may mắn cha mẹ hắn rất hài lòng về cô, cô cũng rất thích cha mẹ hắn, rất dễ gần, ấm áp.