Sau khi tên trùm ma túy – Bảy Sò chết, mọi hình ảnh tại hiện trường xảy ra ở dinh thự của hắn đều được chụp và tung lên trên truyền thông
Sau khi tên trùm ma túy – Bảy Sò chết, mọi hình ảnh tại hiện trường xảy ra ở dinh thự của hắn đều được chụp và tung lên trên truyền thông. Đây tiếp tục vụ án Hoa lily trắng không có một chút vết tích gì của hung thủ gây án.
Xác chết của hơn 20 người trước dinh thự đều được xác nhận do bị bắn, còn người quản lý do bị đâm điểm chí mạng ở vùng bụng nên mất máu mà chết. Tên Bảy Sò chết nhẹ nhàng hơn đó là rút ống thở.
...
Làn gió ngoài biển táp vào vào hai khuôn mặt mang cảm xúc khác nhau của Mộc Trà và Uy Vũ. Hiện tại thì hai người đang đứng tựa trên xe mui trần ở ngoài biển.
Uy Vũ đã đưa Mộc Trà tới đấy, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.
Anh chần chừ không biết có nên hỏi cô về chuyện giữa cô và Tiểu Quỷ hay không, rồi anh cũng lên tiếng:
Cô và Tiểu Quỷ có mối quan hệ gì sao?
Mộc Trà chỉ Ờ một cách ngắn gọn không nói gì thêm. Ánh mắt cô lỡ đãng nhìn bờ biển xanh bao lo ngoài kia một cách vô định.
Nhưng chữ Ờ của Mộc Trà khiến anh không hài lòng lắm. Anh tiếp tục hỏi:
Vậy cô là người của Găng Tơ, gia nhập OCE với mục đích gì chăng?
Cuộc nói chuyện của hai người khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng trông thấy. Mộc Trà đứng thẳng người quay sang nhìn Uy Vũ nhẹ giọng đáp:
Rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ biết rõ thôi.
Nói rồi Mộc Trà quay người đi thẳng ra ngoài biển, khẽ gượng cười chua chát.
Làn sóng biển táp vào bờ nhấn chìm đôi bàn chân nhỏ bé của cô rồi lại trôi đi, khiến cô cảm thấy mát lạnh. Cô ngồi chòm hỏm xuống đưa tay sờ xuống nước biển mặn chát.
Uy Vũ cũng đi lại đứng bên cạnh cô, nhìn xung quanh đây với vẻ xa xăm. Thật sự anh không hiểu được lòng người con gái này, không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Mộc Trà ngước mặt lên nhìn anh đáp:
Anh có thích một cô gái không có gì tốt đẹp như tôi không?... Nhìn tôi vô tư hay gây chuyện với anh vậy thôi chứ chỉ là vẻ bên ngoài để che giấu đấy.
Anh thắc mắc đáp: Cô thì không tốt đẹp chỗ nào chứ?
Mộc Trà nở nụ cười cười đắng đáp: Những gì anh thấy ở quán bar Borm bữa trước, chắc anh cũng đủ hiểu rồi nhỉ? Một cô gái không còn trong sạch, luôn nghĩ đến những điều tồi tệ. Còn gϊếŧ người nữa. Cô đứng phắt dậy khẽ thở dài nhìn Uy Vũ tiếp lời:
Tôi cảm thấy rất sợ hãi và ghê tởm với bọn đàn ông trên thế giới này.
Trong đó có tôi? Uy Vũ nhíu mày đáp khi nghe Mộc Trà vơ đũa cả nắm như vậy.
Ừm... thì... anh cũng không hẳn... Tại chưa tiếp xúc nhiều nên cũng không biết.
Nói rồi Mộc Trà hứng thú nghịch nước biển, còn nhặt vỏ sò với nụ cười tươi che lấp nổi buồn hiện tại.
Uy Vũ chỉ biết đứng nhìn Mộc Trà vui đùa, trong lòng cảm thấy thật sự có chút khó chịu khi thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt của cô, bờ môi in hằn dấu răng bị cắn.
...
Tại phố đi bộ Island.
Mọi người đều đi bộ qua lại rất đông trên con đường dài rộng lớn này, hai bên đều là những tòa nhà cao ốc, khu trung tâm thương mại hiện đại. Không khí vô cùng náo nhiệt, chiều tối lại sẽ đông người hơn rất nhiều.
Ti Na cùng với Khánh Hàn nắm tay nhau thân thiết đi bộ xung quanh đây sau khi hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi. Anh đi cùng Ti Na đi tới đây cũng vì do cô năn nỉ, lôi kéo chứ thật sự anh không thích đến những nơi ồn ào như thế này cho lắm.
Hai người mặc đồ tông xuyệt tông vô cùng hợp nhau nên gây sự chú ý từ mọi người, đặc biệt là Khánh Hàn. Anh chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơ mi cổ trụ dáng rộng màu xanh nhạt đóng thùng trong chiếc quần ống đứng kaki màu đen, chân mang đôi giày thể thao trắng cực chất, tôn lên được dáng người cao ráo của anh. Mái tóc ngắn hoe nâu bay trong gió, ánh mắt lãnh đạm sau gọng kính, trông anh vô cùng lãng tử.
Trong khi Ti Na chọn cho mình bộ váy áo sơ mi rộng cùng tông màu với Khánh Hàn, dài tới đầu gối. Chân mang đôi giày giống như Khánh Hàn nốt. Tóc đen dài uốn lượn bồng bềnh tung bay trong gió, cô để mái lưa thưa với đôi môi hồng hào, nhìn vẻ mặt trông vô cùng nên thơ, tựa như búp bê sống vậy.
Ti Na mỉm cười thật tươi quay sang nhìn Khánh Hàn nhẹ giọng nói đùa:
Đi với anh, anh như làm nền cho em cho anh vậy. Em chìm nghỉm còn anh làm nền nổi bật khiến em bị lu mờ. Mọi người toàn nhìn anh không kìa.
Nói rồi cô lại cầm que phô mai chiên ăn ngon lành.
Mặc kệ họ đi, để ý làm gì.
Khánh Hàn trầm giọng đáp, ánh mắt nhìn về con đường phía trước không điểm dừng kia. Vẻ mặt giữ nguyên một trạng thái cảm xúc lạnh lùng có phần thư sinh.
Ti Na thở phắt một cái, làu bàu: Anh thật chẳng biết đùa gì cả. Em nói vậy thì anh phải đáp câu nào vui hơn tí chứ?...
Anh chợt dừng lại quay sang nhìn Ti Na với ánh mắt sâu lắng ôn hòa đáp:
Anh không biết nói lời ngọt ngào hay đùa để cho em vui. Nhưng anh sẽ cố gắng làm những gì để em cảm thấy thoải mái hơn.
Ti Na cười tươi với vẻ mặt ngại ngùng khi nghe nói như vậy, cô nhẹ giọng đáp:
Anh chẳng cần nói lời ngọt ngào thì biết bao nhiêu cô gái đã đổ gục vì anh rồi.
Hai người cứ thế bước đi chậm rãi với bao nhiêu ánh nhìn ganh tị của nhiều người.
Ở phía đằng xa ở một góc khuất, một tên mặc đồ đen, đeo kính râm giơ tấm hình chụp Khánh Hàn và Ti Na lên xem với vẻ mặt dữ tợn, cùng ba tên đàn em của mình đứng bên cạnh theo dõi hai người họ.
Reng reng
Chuông điện thoại reo lên, tên cầm đầu mở máy nghe:
Alo, cô chủ!
Cô gái mặc váy ren màu trắng với làn tóc đen thẳng xõa dài đang ngồi ở quán nước bên kia đường, khuôn mặt nhỏ nhắn với ánh mắt hổ phách sắc sảo nhìn về phía Khánh Hàn và Ti Na đang tay trong tay bước đi kia. Cầm điện thoại áp bên tai cất giọng đáp:
Được rồi, ra tay đi. Hai người chặn anh ta, hai người còn lại bắt cô ta và xử lý đi.
Vâng, thưa cô chủ!
Hắn tắt máy, nhìn bọn tay chân đáp: Bắt đầu hành động đi. Hai đứa tụi bay chặn cậu ta, còn tao với thằng này sẽ bắt con nhỏ đó.
Bọn chúng bắt đầu đi ra theo sau Khánh Hàn với Ti Na, trong khi hai người vẫn vui vẻ đi bên nhau mà không hay biết gì. Không chần chừ gì nữa, bọn chúng xông lên tấn công hai người.
Bằng phản xạ nhanh nhạy, Khánh Hàn đã kịp né được đòn đánh lén từ phía sau. Hai tên cùng nhau lao tới tấn công anh làm anh chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Còn Ti Na thì hốt hoảng không kịp phản ứng thì bị hai tên hổ báo lôi đi, cô giằng co kháng cự nhưng không thể thoát khỏi bàn tay rắn chắc như thép của hai tên này.
Mặc cho có võ đi chăng nữa thì bọn chúng chắc chắn là sát thủ, với lại trong thế kìm chặt như thế này thì Ti Na không thể nào chạy trốn được, cứ thế mà bị lôi đi. Cô ngoảnh mặt lại không ngừng gọi tên anh:
Khánh Hàn... Khánh Hàn... cứu em...
Ti Na... Ti Na...
Khánh Hàn gân cổ lên gọi, tiếp tục bị hai tên này tấn công không ngừng. Mọi người đều cảm thấy chỉ biết đứng tụm lại xem mà không dám vô ngăn cản.
Gọng kính mắt anh đeo bị hất bay xuống đường vỡ nát. Hai tên này đã khơi dậy lòng tức giận của anh, anh sẽ chẳng để yên cho chúng đâu. Nét mặt anh trở nên lãnh khốc đến đáng sợ.
Anh dùng chân đá thẳng lên cao, mũi giày đâm thẳng cái Bộp vào đầu một tên, khiến hắn không giữ được thăng bằng mà ngã sấp xuống mặt đường. Tên còn lại, anh dồn lực ở tay dộng mạnh vào yết hầu của hắn, khiến hắn bật ngửa ngã người ra sau rồi bất tỉnh. Hai tên này đối với anh hạ gục dễ như lật bàn tay.
Anh nhanh chóng chạy đi tìm Ti Na, chắc chắn bọn chúng chưa đưa cô ấy đi đâu xa được. Mục tiêu không phải nhắm vào anh mà là Ti Na.
Ti Na bị hai tên côn đồ này lôi vào trong một con hẻm nhỏ, bọn chúng đẩy cô ngã phịch xuống nền đất dơ bẩn bám đầy rêu xanh. Làm đầu gối đập xuống mặt bê tông trày sướt đau rát.
Hơi thở cô phập phồng ngay l*иg ngực, cố gắng định thần lại mọi chuyện đang diễn ra. Một bước chân tiến tới đứng trước mặt cô, cô nhìn thấy chân ai đó mang đôi giày trắng đứng trước mặt mình. Cô ngước mặt lên nhìn.
Đó là một cô gái đang đứng vòng tay trước ngực nhìn cô. Tuy không nhìn thấy mặt bởi cô ta bịt khẩu trang màu đen, chỉ thấy ánh mắt ghen ghét màu hổ phách chất chứa sự phẫn nộ đang nhìn cô mà thôi. Làn tóc đen dài xõa xuống đôi vai gầy. Cô ta mặt váy màu ren màu trắng với áo choàng màu đỏ khoác ngoài.
Ti Na chống tay đứng dậy thì Chát, một cái tát từ bàn tay của người con gái lạ mặt đó giáng xuống mặt cô, khiến cô ngã nhào xuống đất, tay ôm lấy bờ má của cô đỏ ửng. Khóe môi rỉ ra giọt máu đỏ.
Bàn tay cô chà xuống nền đường, khi cô nhìn xuống tay mình đang chảy máu vì bị chóc da dính đầy rêu xanh.
Cô không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa khi không vô cớ gặp bọn người này, cô ngước mặt trừng mắt nhìn cô ta đáp:
Cô là ai? Tại sao lại bắt tôi chứ?
Giọng nói cao vυ"t cất lên: Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết, hôm nay cô sẽ không thoát khỏi đây. Rồi cô ta đi lại đưa tay bóp mạnh cằm Ti Na quan sát thật kĩ từng nét trên khuôn mặt của cô, ánh mắt lóe lên tia suy nghĩ: Cô ta thì có chỗ nào đẹp hơn mình chứ? Mình là người đến trước cơ mà, sao lại Khánh Hàn lại không nhìn thấy tình cảm của mình chứ mà lại yêu cô ta?
Ti Na có thể thấy được sự phẫn nộ lẫn ghanh ghét trong ánh mắt cô ta đang nhìn mình. Dường như tâm trạng cô ta không được vui. Thật sự cô không biết cô ta là ai nữa.
Cô ta đẩy mạnh cầm Ti Na qua một bên, đứng thẳng người cất giọng đáp:
Xử cô ta! Rồi dọn cho sạch sẽ vào.
Vâng thưa cô chủ!
Hai tên đó nghe lệnh, lập tức xông tới xử Ti Na. Ti Na siết chặt hai bàn tay lại đứng phắt dậy chống trả bọn chúng bằng những võ thuật mà cô có được. Nhưng đối với với tên này không hề dễ dàng, vì họ đều đang đào tạo chuyên nghiệp nên khó lòng mà cô thoát được.
Bộp
Một lần nữa Ti Na lại ngã xuống đất khi bị một tên đá mạnh ngay bụng, cô ôm lấy bụng mình nhăn mặt đau dữ dội.
Dừng tay! Cô ta giơ tay ra lệnh cho hai tên đàn em của mình dừng lại rồi đi tới ngồi chòm hõm xuống nhìn Ti Na với ánh mắt khinh thường. Lấy con dao bấm trong túi áo mở ra, đặt lên mặt Ti Na đập vài cái nhẹ nhàng. Cô ta tiếp lời:
Khuôn mặt xinh đẹp này nếu có thêm vết sẹo nữa chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?... Sau đó từ từ rạch tới đôi gò bồng đầy đặn rồi tới cặp chân thon dài kia...
Dứt lời cô ta cầm chặt con dao rạch lên mặt Ti Na, nhưng Ti Na đã nhanh hơn vung chân đá thẳng vào đầu cô ta một phát. Khiến cô ta bật ngã qua một bên, con dao trong tay văng ra xa.
Ti Na vội vàng đứng dậy đi chạy đi thì bị một tên nắm chặt lấy tay cô xô mạnh vào tường, khiến lưng cô va đập mạnh, làm cô không thể nào đứng vững nổi.
Lần này chính tay tôi sẽ tiễn cô đi qua thế giới bên kia.
Dứt lời cô ta cầm con dao lao thẳng tới.
Bộp
Á Cô ta kêu lên một tiếng đau nhỏ, con dao rơi xuống dưới đất. Cô ta ôm lấy bàn tay vừa bị viên đá ném trúng. Ánh mắt quay qua nhìn Khánh Hàn khi thấy anh đang chạy tới đây với nét mặt lạnh tanh.
Cô ta cùng đàn em của mình vội bỏ chạy khi thấy sự xuất hiện của Khánh Hàn.
Khánh Hàn nhíu mày nhìn cô gái mặc choàng đỏ đó chạy khuất bóng. Anh không quan tâm người đó là ai, vội đi lại đỡ Ti Na. Ánh mắt anh lo lắng nhìn cô đáp:
Em không sao chứ?
Nét mặt Ti Na mày nheo như con mèo, đau đến nổi ứa ra nước đáp, giọng thều thào đáp:
Đau quá đi mất thôi. Không biết cô ta là ai mà lại muốn gϊếŧ em nữa?
Em còn nhớ mặt cô ta không? Khánh Hàn thắc mắc hỏi.
Cô ta bịt khẩu trang nên không biết mặt. Nhìn cô ta dường như rất ghét em.
Ti Na đáp với vẻ mặt hớt hãi. Suýt nữa bị cô ta xử đẹp rồi nếu như Khánh Hàn không tìm thấy cô, thì giờ cô đã không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Được rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Nói rồi Khánh Hàn cõng Ti Na trên lưng đi ra khỏi cái con hẻm này. Cô gục đầu xuống vai anh cảm thấy an toàn vô cùng. Lần đầu cô được một người con trai cõng đi như thế này.
Tới một tiệm thuốc y tế gần đó, Khánh Hàn để Ti Na xuống khỏi lưng mình, nhìn cô trầm giọng đáp: Đứng đây đợi anh, để anh vào trong mua thuốc bôi vết thương cho em.
Ti Na mỉm cười gật đầu Vâng rồi đứng yên đây để Khánh Hàn đi vào trong đó mua thuốc. Giờ cô mới nhìn lại mình, bộ váy lắm bẩn, chân tay trầy sướt bầm tím đủ chỗ.
Chưa đầy năm phút, Khánh Hàn từ trong tiệm thuốc đi ra nắm lấy tay Ti Na cất giọng đáp:
Đi thôi!
Hai người vừa nhấc chân đi vài bước thì bất ngờ có một cô gái mang đôi giày trượt patin màu đen lao tới chỗ hai người. Cô ta mặc váy màu trắng với áo khoác da bên ngoài, bịt khẩu trang che mặt đội thêm mũ lưỡi trai kéo cụp xuống.
Trên tay cô ta cầm cao dao nhắm ngay thẳng phía Ti Na, Khánh Hàn khoác lấy vai Ti Na vòng lại.
Xẹt
Con dao cô ta sượt qua hông trái của Khánh Hàn, rồi nhanh chóng bỏ chạy đi thật nhanh. Anh buông nhẹ Ti Na ra, khẽ chau mày lại vì cái đau đột ngột. Phần áo bên hông trái của anh bị rách thắm máu loan ra.
Ti na hoảng hốt lấy tay bịt lấy miệng vết thương đang rỉ máu của Khánh Hàn, giọng run run: Anh có sao không? Mau tới bệnh viện thôi.
Khánh Hàn nắm lấy bàn tay Ti Na với nét mặt điềm tĩnh đáp:
Chúng ta mau về thôi. Ở đây không an toàn đâu!
Nói rồi Khánh Hàn đưa Ti Na mau chóng trở về dinh thự vì có kẻ đang theo dõi hành tung của hai người và mục tiêu chính Ti Na.
Ở một góc khuất: Fucking! Tại sao cậu lại đỡ cho cô ta chứ, Khánh Hàn? Tôi thề, tôi phải loại bỏ người con gái đang ở bên cạnh cậu.
...
Chiều 14 giờ 30 phút.
Cạch
Cánh cửa mở ra, Key bước chân vào bên trong với vẻ mặt vô cùng tập trung quan sát mọi thứ xung quanh. Nơi đây chính là mật thất quan trọng của ông Ngô Tôn, nơi đây được thiết kế kính cường lực có khả năng truy cập thông tin một cách nhanh chóng và ông ta gọi nó là Gương Thần. Chỉ có kẻ thân cận thì mới được nhận diện cho vào.
Nếu để ông ta biết được cậu cài bom cho nổ nơi này thì ông ta sẽ chẳng để yên cho cậu. Vì có lý do nên cậu mới làm như vậy. Khánh Hàn đã nói nếu cậu ném bom đe dọa biệt phủ của Ngôn Tôn thì anh sẽ cho cậu gặp Ti Na để xác nhận một chuyện quan trọng đối với cậu.
Thay vì ném bom thì cậu sẽ cài bom cho nổ thứ quan trọng của ông ta, coi như cậu cũng thực hiện được giao kèo này.
Lấy trong balo ra, một thiết bị bom hẹn giờ bỏ vào trong căn phòng đó. Cậu mở laptop ra để vô hiệu hóa camera rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Vì cậu là người làm cho Găng Tơ, cũng là cánh tay đắc lực của Ngô Tôn nên việc cậu ra vào trong mật thất là chuyện bình thường, không nghi ngờ gì nhiều.
Khi ra khỏi cái biệt phủ đó, cậu lấy điện thoại ra bấm số cho cái điện thoại đã được nối hai đầu dây của chuông thông báo, khi gọi điện thoại tới số di động đó thì dòng điện được cung cấp cho chuông báo sẽ kích nổ ngòi nổ.
Key giơ bàn tay lên hạ tùng ngón một đếm:
3, 2, 1...
Đùng
Một luồng sáng phát ra từ phía mật thất đó. Nét mặt key trở nên lạnh lùng, cậu thầm nói:
Hãy thứ lỗi cho tôi, vì muốn gặp lại chị gái mình nên tôi phải làm như vậy thôi.
...
Ngoài trời đang mưa xối xả.
Ông Vương Lãnh còn một số công việc giải quyết chưa xong, nên ông tới phòng làm việc để chuẩn bị một số tài liệu. Cũng may nhờ có đứa con gái nuôi là Ti Na cùng với thằng con trai sở hữu trí tuệ siêu việt, đã giải quyết rất nhiều việc ở tập đoàn Ocean, và đưa ông lên vị thế đứng đầu trong tốp những tập đoàn phát triển vững mạnh.
Ông mở cửa ra bước vào trong, bật điện lên sáng khắp căn phòng.
Ba tới rồi sao? Tôi đợi ba lâu rồi đấy.
Ông thoáng giật mình khi nghe một giọng nói trầm thấp vang lên, đôi đồng tử giãn rộng nhìn về hướng người con trai đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt đầy ma mị nhìn ông nhưng không thể hiện cảm xúc gì.
Khánh Tử!
Ông vô tình thốt lên tên anh một cách vô thức.
Khánh Tử? Tôi không cho phép ba gọi cái tên này. Tôi là Khánh Hàn chứ không phải là Khánh Tử, ba nhớ đấy. Còn đây là thứ ba cần.
Khánh Hàn ném tập hồ sơ và USB mà anh đã lấy được từ phòng làm việc của Bảy Sò, rồi đi thẳng ra khỏi phòng một cách lạnh nhạt và thờ ơ, đóng sầm cánh cửa lại cái rầm.
Ông Vương Lãnh đứng hình một lúc rồi trở lại bình thường. Ông trực nhớ ra một điều, Khánh Hàn vốn dĩ không thích ai nhắc tới cái Khánh Tử này, chỉ là ông quên nên mới nói ra cái tên đó thôi. Dù sao, thì nó vẫn là con trai ông, là công cụ cũng là cánh tay trái đắc lực giúp ông nhiều việc.
Khánh Hàn lững thững bước đi về căn phòng của mình, chợt anh đứng lại khi dòng kí ức trong quá khứ ùa về.
Lúc đó Khánh Hàn tung tăng chạy vào phòng của mẹ mình để chơi cùng với người em trai mới lên 5 của mình. Khi vào phòng, Khánh Hàn nhìn thấy mẹ ôm ấp, mỉm cười với Khánh Bình vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Khánh Hàn cũng muốn được như thế, được mẹ nâng niu, ôm lấy và cười với mình. Cậu đã nhanh chân chạy tới chỗ mẹ mình, ánh mắt đen huyền long lanh ngước lên nhìn bà nói:
Mẹ, con cũng muốn được ôm giống như Khánh Bình.
Tránh ra... Mày không thấy tao đang cho em ngủ sao hả?
Bà quát lên, đẩy Khánh Hàn ra, trừng mắt nhìn Khánh Hàn khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
Con chỉ muốn được như Khánh Bình thôi mà mẹ...
Khánh Hàn nói giọng nghẹn lại, ánh mắt chợt lắng đọng những nước long lanh ứa đầy hàng mi.
Mày ở bên tao chỉ thấy xui xẻo mà thôi, chỉ có Khánh Bình của tao mới đem lại cho tao bình yên. Mau đi khỏi phòng tao ngay lập tức.
Bà gằn giọng nói đầy giận giữ.
Thì ra tên Khánh Bình nghĩa là bình yên, vậy còn tên Khánh Tử mẹ đặt cho con có nghĩa gì?
Là chết đấy, tao mong cho mày chết càng sớm càng tốt để tao rãnh nợ.
Đó là lý do tại sao anh lại ghét cái tên Khánh Tử đến như vậy, vì nó là do người mẹ không một chút tình yêu thương gì cho anh và ruồng bỏ anh, chỉ muốn anh chết đi. Tên Khánh Hàn là do bà nghĩ ra cho anh, Hàn có nghĩa hàn gắn tình yêu thương và vết thương lòng mà anh đã trải qua.
Anh nhanh chóng gạt bỏ những kí ức đó đi vì không muốn nhớ lại làm gì, nét mặt dần trở nên lãnh khốc hơn, lại trở về với con người của sự nhẫn tâm khi về đêm.
Anh trở về phòng của mình, đi tới tủ lấy lọ thuốc đưng những viên con nhộng màu trắng, mở nắp đổ vài viên vào lòng bàn tay rồi uống ực một cách nhanh chóng, những viên thuốc đó là cách giúp anh cảm thấy đầu óc được thoải mái hơn. Nó mang tới cho anh cái cảm giác lâng lâng, cơ thể như buông lơi.
Sau khi xảy ra chuyện ở phố đi bộ Island, Ti Na do mệt quá nên đã ngủ thϊếp đi, trông rất ngon giấc.
Anh đi vào phòng tắm, lấy bông gòn tẩm cồn rửa vết thương bên hông, đôi mày khẽ chau lại vì đau rát. Anh cầm kéo cắt băng kéo dán vào để cố định miếng băng gạc. Sau đó cài khuy áo lại, ngước mặt lên nhìn mình trong gương.
Nét yêu kiều pha sự lạnh lùng trên khuôn mặt cùng với ánh mắt ảm đạm chứa đựng cô đơn, trong tâm trí anh hiện giờ hoàn toàn trống rỗng. Bất chợt một người thanh niên mặc chiếc áo sơ mi đen có in hình hoa lily trắng đó lại xuất hiện, đó là một con quỷ mỗi tối anh hay nhìn thấy.
Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi, Khánh Tử. Hắn nhếch môi cười đáp.
Anh cảm thấy chán ngấy và thật sự bực tức khi mỗi lần nhìn vào gương không phải là chính mình, mà là người khác có khuôn mặt giống anh, nhưng anh không phải là một tên mang vẻ mặt ác quỷ kia.
Lần này anh sẽ không còn sợ hắn nữa, anh đáp: Tao sẽ cùng sống với tụi bay.
Nói rồi quay mặt đi vì không muốn nhìn thấy hắn nữa. Anh đưa tay tới công tắc nhấn xuống tắt điện đi thì sẽ hắn sẽ biến mất.
Anh sực nhớ ra 20 giờ tối nay anh có hẹn với Key ở quán cà phê Nắng. Anh đến bên cạnh Ti Na kéo chăn lên cho cô rồi đi ra khỏi đây.
...
Đúng như lời hẹn 20 giờ tại quán cà phê Nắng.
Key đi vào trong quán với dáng vẻ của một chàng trai ở lứa tuổi 18 của mình. Ăn mặc theo đúng độ tuổi, áo hoodie màu trắng có hình mặt cười màu vàng cùng quần thể thao màu đen trong vô cùng năng động và trẻ trung. Không phải dáng dấp trưởng thành với khuôn mặt lãnh khốc, quần thăm ở mắt vì không ngủ được.
Nhìn thấy Khánh Hàn đang ngồi một mình ở bàn gần cửa sổ đằng kia, Key đi tới nhìn anh với ánh mắt ái ngại, khẽ cúi đầu chào anh thể hiện lịch sự rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh.
Khánh Hàn nâng tách cà phê còn hơi bốc khói uống vài ngụm rồi đặt xuống bàn trầm giọng đáp:
Có lẽ đây mới là con người thật của cậu, nhìn cậu ra dáng một thư sinh đấy. Không phải một kẻ sát thủ mang dáng dấp đàn ông trưởng thành.
Key mỉm cười ngượng ngùng đưa tay gãi đầu khi nghe Khánh Hàn nói vậy. Cậu cảm thấy vô cùng thoải mái khi được tự do với vẻ ngoài thật sự của mình, nhiều lúc thấy mấy thanh niên cùng trang lứa được cắp sách đến trường, cậu luôn hằng mong ước được như họ mà không được vì cậu chẳng dám nghĩ tới.
Tại sao cậu lại muốn gặp Ti Na?
Khánh Hàn vô thẳng vấn đề, với ánh nhìn Key vô cùng nghiêm túc.
Key chợt sụt sùi ở mũi, nghẹn đắng ở cổ, mắt chợt đỏ hoe ngấn đọng những giọt lên tưởng chừng sắp rơi. Nhìn vẻ ngoài cậu mãnh mẽ bao nhiêu như bên trong cậu lại yếu đuối bấy nhiêu, cậu là người nhạy cảm dễ xúc động khi nhớ lại chuyện quá khứ.
Khánh Hàn thấy vậy đẩy ly nước lọc qua cho Key, cậu cầm lấy uống vài ngụm để ổn định lại tâm trạng của mình. Cậu trầm mặt lên tiếng:
Em có một người chị bị thất lạc cách đây 10 năm trước. Tên thật của em là Anh Tú. Do thời gian trôi qua dần, nên hình ảnh về người chị cũng dần phai mờ không còn nhớ rõ mặt nữa. Nhưng em còn nhớ rất rõ cái vết bớt màu đen ở cánh tay của chị ấy. Lần trước em tình cờ gặp chị ấy ở mộ của ba mẹ nhưng không nhìn rõ mặt nên đã đi theo. Thấy chị ấy vào trong dinh thự OCE nên em mới vào để xác nhận. Nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện.
Nên cậu nghĩ Ti Na là chị gái của cậu?
Khánh Hàn đáp nhanh với giọng dứt khoác.
Key chỉ gật đầu Vâng, đưa ngón tay gạt nước mắt đi. Cậu chẳng còn một người thân nào cả, chị gái là người thân duy nhất của cậu trên đời này, cho nên bằng mọi giá cậu phải gặp chị ấy cho bằng được.
Khánh Hàn lấy trong túi quần ra một tờ giấy được gấp lại để lên trước mặt key rồi đáp:
Cậu hãy đọc những gì tôi viết trong tờ giấy này đi. Hãy làm theo những tôi yêu cầu. Đọc xong rồi xé nó đi.
Key cầm lấy tờ giấy lên mở ra, lướt mắt đọc nhanh những dòng chữ viết trong này. Đôi đồng tử giãn rộng sau khi đọc xong, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống. Trong lòng cảm thấy vô cùng nôn nao cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Cậu vội đưa tay lau đi nước mắt, vò tờ giấy nhét vào trong túi, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi tiến vài bước tới chỗ Khánh Hàn cúi gập người thấp xuống làm anh có chút bất ngờ. Key khàn giọng đáp:
Cám ơn anh. Em sẽ làm theo những gì mà anh yêu cầu.
Bất giác Khánh Hàn đưa tay đặt lên vai Key vỗ nhẹ vài cái, anh hạ giọng đáp:
Đừng cúi gập người như vậy, tôi không dám nhận lời cám ơn của cậu đâu.
Key đứng thẳng người lên nhìn Khánh Hàn với ánh mắt chứa đựng cảm xúc khó tả. Tuy Khánh Hàn bề ngoài mang tiếng sát thủ ra tay gϊếŧ người không gớm tay, tàn nhẫn vô tình và máu lạnh nhưng cậu có thể nhìn thấy một góc khuất nào đó từ anh, một người tử tế.
Những câu mà anh ấy nói ra tuy nghe có vẻ tiêu cực nhưng suy nghĩ kĩ lại thì hoàn toàn đúng chẳng có gì sai cả.