Sương mù mờ mịt.
Hoắc Niệm Hoài đơn độc đứng trong một mảnh sương mù, giương mắt nhìn chung quanh, lại không biết nên đi hướng nào. Hắn cả người hỗn loạn, giống như lơ đãng đã quên mất thứ gì vậy, nhưng lại vô luận như thế nào cũng nhớ không ra.
“Ca ca!”
Chính lúc đang ngốc lăng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thấp gọi.
Thanh âm kia tinh tế nho nhỏ, rõ ràng kiệt lực đè ép, rồi lại nhịn không được bật thốt kêu lên.
Hoắc Niệm Hoài lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, liếc mắt một cái liền trông thấy thiếu niên thanh tú tế ngã trên mặt đất —— trên gương mặt trắng nõn lây dính bùn đất, đôi mắt đá mèo mở thật to ngập đầy nước, động cũng không động nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt kia giống như yêu say đắm lại giống như cực kì oán hận, khiến người nhịn không được tim đập thình thịch.
…… Cảnh tượng này quen thuộc vạn phần.
Tựa hồ trong giấc mộng đã lập đi lập lại trăm ngàn lần, chẳng qua mỗi lần mỗi lần, hắn đều vung tay áo, kiên quyết rời đi.
Hoắc Niệm Hoài trong lòng phát run, không rõ đau đớn trong ngực từ đâu mà ra, hai chân cũng không chịu khống chế bước thật nhanh, từng chút hướng thiếu niên kia đi đến, sau đó, chậm rãi vươn tay phải.
Thiếu niên giật mình, đáy mắt dần dần thoáng hiện hào quang động lòng người, bỗng dưng nở ra một nụ cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt giáp bên má, chặt chẽ nắm lấy tay hắn.
Mười ngón giữ chặt.
“Nha ——”
Hoắc Niệm Hoài quát to một tiếng, mở to con ngươi, rốt cục từ trong ảo mộng thanh tỉnh lại. Thân thể hắn khinh phiêu phiêu, giống như trôi nổi giữa không trung, cảnh vật bốn phía thay đổi không ngừng, căn bản không biết thân ở nơi nào.
Tầm mắt thoáng nhìn, lại phát hiện tay phải bản thân đang cùng người khác nắm chặ cùng một chỗ.
Thuận thế nhìn lên, đập vào mắt chính là một kiện hắc y trường bào không hề đặc sắc, lại hướng lên trên, là chiếc mặt nạ màu bạc lạnh lùng kiên quyết. Mặt nạ kia che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hình dạng cánh môi duyên dáng, cùng một đôi mắt tối đen như màn đêm.
Chỉ liếc mắt một cái, Hoắc Niệm Hoài liền cảm thấy trong lòng cuồng loạn nhảy dựng lên, cơ hồ phân không rõ đâu là thật đâu là ảo.
Người nọ cũng không nói, cỉ như vậy thẳng ngoắc ngoắc nhìn y, quanh thân lộ ra khí tức băng lãnh, duy độc nhãn mâu sâu thẳm như nước, giấu diếm một tia nhu tình không dễ phát hiện.
Hoắc Niệm Hoài nhíu nhíu mày, một hồi lâu mới xác định bàn thân đã thanh tỉnh, ngay sau đó lại hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê. Hắn lúc ấy rõ ràng ở trong núi ác đấu, không lưu ý bị Vô Ảnh…ám toán, sao giờ phút này lại còn sống?
“Đây là nơi nào?” Hắn mở miệng nói chuyện, trừ bỏ thanh âm có chút khàn khàn, cũng không có gì lo ngại.
“Thuyền hoa trong hồ.”
Khó trách lắc lư lợi hại như vậy!
Nhưng Hoắc Niệm Hoài quan tâm không phải chuyện này, mà là……”Ta sao lại ở chỗ này?”
Vô Ảnh không đáp, chỉ trầm trầm con ngươi, mặt nạ băng lãnh che lại biểu tình, lạnh lùng hỏi một câu: “Nghịch tặc Hoắc Niệm Hoài đã đền tội, ngươi không phải nên nhìn thủ cấp của hắn một lát sao?”
Hoắc Niệm Hoài chấn động, phút chốc từ trên giường ngồi dậy, lại nặng trịch ngã trở về, lớn tiếng ho khan.
Vô Ảnh liếc nhìn hắn, vẫn là bộ dáng bất động như núi kia, thanh âm lạnh lùng nói: “Không muốn xem.”
Hoắc Niệm Hoài là dạng người ra sao? Tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cắn răng nói: “Lại là kế kim thiền thoát xác! Một chiêu này ngươi luôn sử dụng rất tốt.”
Dừng một chút, có chút không được tự nhiên quay mặt đi, nói: “Hơn nữa mỗi lần đều là vì ta.”
Vô Ảnh mỉm cười, cũng không phản bác.
Tới giờ này khắc này, Hoắc Niệm Hoài đương nhiên hiểu được Vô Ảnh là một lòng che chở mình, nhưng nhớ tới mọi chuyện xảy ra đêm đó, vẫn cảm thấy trong lòng rét run, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi làm trò trước mặt nhiều người như vậy để “gϊếŧ” ta, Hoàng đế nghĩ không nghi ngờ. Mà ngươi lấy ‘thủ cấp’ của ta trở về gặp hắn, tự nhiên có năng lực lấy lại tín nhiệm của hắn. Hanh, quả thật là một hòn đá ném hai chim, thật là kế tốt.”
Hoắc Niệm Hoài cúi đầu cười một trận, ho khan một trận, nói: “Vì sao ngươi mỗi lần đều tự mình hạ tất cả quyết định, cho tới bây giờ cũng không biết nói với ta một tiếng?”
Hắn trong giọng nói ẩn ẩn tức giận, Vô Ảnh không chút bất vi sở động, chỉ thản nhiên nói: “Nếu ta sớm nói, ngươi sẽ đáp ứng sao?”
“Đương nhiên sẽ không!” Hoắc Niệm Hoài sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói, “Ta cùng họ Triệu bất cộng đái thiên, tuyệt không có hành vi nhát gan trá tử thoát thân!”
“Kia không phải đúng rồi sao.” Vô Ảnh nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoắc Niệm Hoài, chính xác là bình tĩnh vô ba, thần sắc tự nhiên, “Ngươi muốn báo thù, mà ta muốn hộ ngươi, tự nhiên đành phải làm theo điều mình cho là đúng.”
Hoắc Niệm Hoài nghẹn một chút, nhưng lại nói không ra lời, cuối cùng đành phải một phen bỏ tay y ra, nói: “Tay chân ngươi lại xảy ra chuyện gì? Vì cái gì gạt ta?”
Vô Ảnh nghe hắn hỏi, nhưng lại khẽ cười, tay phải cố chấp cùng hắn giao triền, nói: “Ngươi thật sự đã cho rằng ta có ý định lừa gạt ngươi? Ta lại không biết ngươi khi đó sẽ tìm đến ngọn núi, ngươi nếu một đời không đến, ta chẳng lẽ còn vờ đứt tay đứt chân chờ ngươi cả đời?”
“A, ” Hoắc Niệm Hoài ngẩn ngơ, bật thốt lên nói, “Ngươi là vì lừa cẩu Hoàng đế kia?”
Vô Ảnh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ chậm rãi nhì
thẳng y, ánh mắt kia giống như yêu say đắm lại giống như đầy oán hận, tựa như đã chứng kiến trong mộng.
Dù là Hoắc Niệm Hoài kinh nghiệm tình tường đầy rẫy như vậy, cũng thấy ngực đông lại, hô hấp có chút hỗn loạn, thái độ lại vẫn hung tợn, nói: “Cho dù vừa mới bắt đầu không phải cố ý gạt ta, sau đó cũng có rất nhiều cơ hội nói cho ta biết chân tướng, ngươi sao lại nửa từ cũng không nhắc đến?”
Hống hắn vừa chẻ củi lại vừa khiêu nhai, thực thú vị sao?
Nghe vậy, Vô Ảnh mị liễu mị nhãn, đột nhiên cúi thân xuống, mặt nạ lạnh lẽo cơ hồ chống thượng gương mặt Hoắc Niệm Hoài, tiếng nói mang theo chút tiếu ý, từng chữ từng chữ nói: “Hoắc công tử tự mình dâng lên cửa, ta chẳng lẽ lại không cần sao?”
Dứt lời, đã hôn lên môi Hoắc Niệm Hoài thật mạnh.
Trong khoang thuyền không khí lập tức trở nên triền miên vô tận.
Hoắc Niệm Hoài nhìn Vô Ảnh hôn như vậy, vựng vựng hồ hồ không sử dụng được lực, ý niệm trong đầu lại xoay chuyển nhanh chóng: “Ngươi mất nhiều tâm tư như vậy lừa cẩu Hoàng đế kia, hiện giờ lại lấy ‘thủ cấp’ của ta lấy được niềm vui của hắn, tất cả đều là vì bảo trụ vị trí của ngươi ở Ảnh môn đi? Dã tâm của ngươi quả nhiên không nhở đâu.”
Trong lời nói của hắn ngầm có ý trào phúng, Vô Ảnh lại không thèm để ý tới, con ngươi đen vẫn sâu không thấy đáy, ngón tay nhẹ nhàng gảy tóc trên trán Hoắc Niệm Hoài ra, không chút để ý nói: “Ngươi mới vừa nói qua, ngươi cùng người Triệu gia bất cộng đái thiên, vô luận như thế nào đều muốn báo thù, đúng hay không?”
“Đương nhiên.”
Vô Ảnh lạnh lùng cười rộ lên, thanh âm thủy chung đạm mạc như nước, tầm mắt lại không chút nào rơi đi trên người Hoắc Niệm Hoài.”Chỉ cần ngươi một ngày không báo thù, ta vẫn tiếp tục làm thủ lĩnh Ảnh môn này.”