Chương 1

Đêm lạnh như nước.

Nam tử một thân trường bào nguyệt sắc ngồi ở đầu tường, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, gương mặt dẫn theo vài phần yêu khí, vừa tà vừa mị, thật là hoặc nhân.

Bốn phía im lặng kì lạ.

Một đám hắc y thị vệ vây quanh ở tường biên, mỗi người tay cầm binh khí, biểu tình nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn, không khí giương cung bạt kiếm.

Hoắc Niệm Hoài cũng không thèm để ý, ngược lại môi mỏng khẽ mân lên, hai cái đùi đưa qua đưa lại, một bộ biểu tình tựa tiếu phi tiếu. Hắn bán híp mắt, ánh mắt mạnh mẽ xuyên qua vòng vây, từ xa nhìn lại hoa phục thanh niên đứng ở hành lang hẹp dài.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, khuôn mặt người nọ có chút mơ hồ, nhưng chỉ riêng đôi mắt cũng đã tỏ ra khí chất rõ ràng, khí độ ung dung đẹp đẽ quý giá, không giận tự uy, hiển nhiên cũng là nhân vật không tầm thường.

Kỳ thật cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua người nọ mang họ Triệu, cũng là….. ấu đệ mà đương kim thiên tử vô cùng sủng ái mà thôi.

Hoắc Niệm Hoài dưới đáy lòng thở dài một hơi, ngón tay chậm rãi xoa sợi tóc đen che khuất nửa bên mặt, cảm giác được địa phương kia không ngừng truyền đến đau đớn rất nhỏ.

Rõ ràng miệng vết thương đã sớm khỏi hẳn, có lẽ chỉ cần nghĩ đến họ Triệu này, đủ loại đau đớn lúc trước sẽ cùng lúc lặp lại.

Sách!

Vì điểm thống khoái của chính hắn, đành phải xuống tay vô tình.

Nghĩ, Hoắc Niệm Hoài cúi đầu nhìn nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của mình, bên môi dần dần hiện lên tiếu ý, tay áo khẽ chấn động, liền có viên thuốc nho nhỏ rơi xuống, “phanh” một tiếng rớt xuống đất.

Chỉ một thoáng bụi mù tràn ngập.

Lúc này sắc trời cũng đã tối sầm, hơn nữa khói đặc trùng trùng, trừ bỏ sương trắng mờ mịt bên ngoài, cái gì cũng nhìn không được rõ ràng.

“Người đâu!”

(chém)

“Bảo hộ vương gia!”

Hắc y thị vệ nhất thời loạn thành một đoàn, liên tục la hét ầm ĩ.

Hoắc Niệm Hoài cười yếu ớt, nhẹ nhàng xảo xảo nhảy xuống đầu tường, từng bước một hướng hành lang dài đi đến. Công phu của hắn vô cùng tốt, cơ hồ không bị sương khói này ảnh hưởng, không quá lâu, liền đi đến bên cạnh hoa phục thanh niên, cười nói: “Vương gia, phiền ngươi cùng Hoắc mỗ đi một chuyến.”

Triệu Băng chấn động, vội hỏi: “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”

“Không có gì, ” Hoắc Niệm Hoài cười, thanh âm thấp nhu nhu ai, đáy mắt đã có sát ý ngưng tụ, “Chẳng qua vương gia khó được cải trang xuất hành, Hoắc mỗ muốn mời vương gia đến tiểu phủ trụ mấy ngày thôi.”

Về phần sau khi mời xong là gϊếŧ hay tha, tự nhiên sẽ tùy hứng hắn.

Một bên nghĩ, một bên thân thủ bắt lấy áo Triệu Băng.

Nào biết đột nhiên xuất hiện một thị vệ, hoàn toàn đỡ lấy tay hắn.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Hoắc Niệm Hoài vẫn là cười, tiếp tục chậm rãi ra chiêu. Hắn tự nhận võ công cao cường, lại sớm đã đem tình huống trong nhà điều tra rõ ràng, muốn như vậy bắt một vương gia nhàn tản xuất môn ra ngoài, thật sự không thành vấn đề.

Không thể ngờ người còn chưa bắt được, bên tai lại vang lên một trận cười khẽ.

Thanh âm kia từ xa vọng tới, trong chốc lát tựa như xa tận chân trời, trong chốc lát lại giống như gần ở bên tai. Hơn nữa mặc dù đang cười, lại không làm mất đi một tia hàn ý trong đó, khiến người nghe mao cốt tủng nhiên.

Từ tiếng cười càng ngày càng vang dội kia, bốn phía tràn ngập sương mù dày đặc cũng dần dần tan đi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh trăng chiếu sáng lên toàn bộ sân. Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy một người đang đạp nguyệt mà đến, phiêu phiêu dừng ở giữa sân.

Người nọ mặc trường bào màu đen, cổ tay áo cùng vạt áo điểm tú tường vân màu bạc, một nửa khuôn mặt bị mặt nạ màu bạc che lại, chỉ lộ ra hàn băng trong ánh mắt cùng với cánh môi mỏng duyên dáng.

“Vô Ảnh?” Triệu Băng một mặt thối lui ra sau, một mặt hô nhỏ: “Ngươi cuối cùng cũng đến đây.”

“Vương gia, đã lâu không gặp.” Nam tử được gọi Vô Ảnh vuốt cằm, hữu lễ. Sau đó hai tay đưa tới phía sau, thản nhiên quét cho Hoắc Niệm Hoài một cái liếc mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, thanh âm lại băng lãnh đến dọa người: “Hoắc công tử thân tử tốt như vậy, hẳn là không ngại chỉ điểm tại hạ vài chiêu đi?”

“Ha ha, ” Hoắc Niệm Hoài trong lòng vừa động, đôi mắt vừa chuyển, nụ cười đẹp đến diễm lệ vô song, “Ngay cả thủ lĩnh Ảnh môn cũng hiện thân, mặt mũi của Hoắc mỗ cũng khá lớn a.”

“Tại hạ cũng không phải là vì Hoắc công tử mà đến.” Vô Ảnh lạnh lùng hanh một tiếng, ngữ khí lạnh lùng, thái độ lại ngạo mạn đến cực điểm.

Hoắc Niệm Hoài mỉm cười, nói: “Vậy, các hạ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, chắc là bởi vì vị vương gia được Hoàng thượng vô cùng sủng ái này đi?”

Dừng một chút, con ngươi diêm dúa lẳиɠ ɭơ hiện ra một tia dị sắc, hạ giọng đạo: “Nếu vương gia không cẩn thận chết ở nơi này, không biết Hoàng thượng có thể hay không long nhan giận dữ?”

“Có bản lĩnh, ngươi cứ việc thử xem.” Vô Ảnh khóe miệng nhất loan, cười xuy một tiếng, ánh mắt vừa lạnh vừa nghiêm, băng lãnh tận xương.

Tiếp theo, chỉ thấy ống tay áo y khẽ nhếch, ra tay nhanh như chớp, không hề dự triệu mà chém ra chưởng phong.

Hoắc Niệm Hoài sớm có chuẩn bị, không chút hoang mang rút ra trường kiếm bên hông, rất nhanh liền cùng hắn triền đấu.

Bọn họ, một người kiếm thuật tuyệt luân, một người chưởng pháp tinh diệu, trong khoảnh khắc bóng kiếm ngàn trọng, tay áo nhẹ nhàng, đánh đến khó phân thắng bại. Nếu không hơn ba trăm chiêu, đúng là hoàn toàn không thể phân ra thắng bại.

Mà vương gia Triệu Băng kia, tự nhiên đã sớm dưới sự bảo hộ của bọn thị vệ trốn vào trong phòng.

Hoắc Niệm Hoài mắt thấy hôm nay mọi việc không thuận, cũng không buồn bực, ngược lại hướng Vô Ảnh mỉm cười, nhuyễn thanh nói: “Bản lĩnh các hạ quả nhiên danh bất hư truyền, đáng tiếc ta hôm nay còn có chuyện quan trọng trong người, đành phải đi trước một bước.”

Khi nói chuyện, lại một viên thuốc rơi xuống trên mặt đất, lại tràn ngập sương khói nồng đậm.

Hoắc Niệm Hoài nhân cơ hội thu kiếm trở lại, theo đầu tường đi ra ngoài, sau khi đến đường lớn, cũng không gặp phải hắc y nam tử băng lãnh kia đuổi theo. Hắn vì thế nhướn mày mỉm cười, ở phụ cận tùy tiện vòng vo vài vòng, cuối cùng nhập một vào xóm cô đầu, đi vào trong đó một kĩ quán được gọi là Bách Hoa lâu.

Miệng hắn nói có chuyện quan trọng trong người, trên thực tế lại chỉ là đến kĩ quán tìm hoan mua vui, sao khi ẩm hảo vài chén rượu, mới chậm tiêu sái lên lầu đi, nâng tay đẩy ra cửa gian của sương phòng.

Trong phòng một mảnh tối đen, nguyên bản hẳn cho là không có một bóng người.

Nhưng Hoắc Niệm Hoài phóng nhãn nhìn lại, đã thấy bên cửa sổ có một hắc y nhân đeo mặt nạ đang ngồi. Dưới ánh trăng, hình ảnh của chiếc mặt nạ màu bạc kia ngược sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng quang mang, cùng ánh mắt lạnh như băng của người nợ không có sai biệt —— đúng là người nửa canh giờ trước mới cùng Hoắc Niệm Hoài đánh một trận – Vô Ảnh.

Hoắc Niệm Hoài sau khi thấy y, không chút kinh ngạc, tựa như người này vốn là nên xuất hiện ở đây, tiếng cười khanh khách vọng lên như trong quá khứ, nói: “Các hạ thật sự là to gan, ngay cả Lạc Hoa các cũng dám xông vào.”