Chương 82: Thẩm Lưu Ly nôn nghén không ngừng

Bất quá, phàm nhân Kiếm Vô Tâm này nhưng thật ra có thể lợi dụng tốt."Chỉ cần đơn giản như vậy sao? Đèn l*иg này sẽ không làm thương tổn đến tiên tử Lưu Ly?" Kiếm Vô Tâm tiếp tục chần chừ nói.

"Đương nhiên có, bất quá bổn toạ có thể đảm bảo nàng sẽ không chết."

Mặc Tịch Nhiễm cười lạnh nói

" Chẳng lẽ bổn toạ nói đèn l*иg sẽ không làm hại nàng, ngươi sẽ che lại lương tâm giả bộ tin tưởng?" Hắn không quen nhất là nhìn phàm nhân này dối trá.

Tâm tư Kiếm Vô Tâm bị Mặc Tịch Nhiễm chọc thủng. Nguyên bản nàng nghĩ từ trong miệng Mặc Tịch Nhiễm sẽ nói không ảnh hưởng, nhưng hắn lại trực tiếp vạch trần tâm tư nhỏ của nàng.

Nàng nguyên bản muốn là sau khi Thẩm Lưu Ly thật sự bị thương. Nàng cũng có thể lấy cớ, nói mình lúc ấy không biết, còn nghĩ rằng đèn l*иg này đối với cơ thể Thẩm Lưu Ly sẽ vô hại.

"Người nói Lưu Ly tiên tử sẽ không chết là thật hay giả?"

Kiếm Vô Tâm cảm thấy Mặc Tịch Nhiễm sẽ không cần thiết đùa bỡn mình. Rốt cuộc thì ở trong mắt Mặc Tịch Nhiễm, loại phàm nhân như nàng chẳng qua chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng để nói.

"Bổn toạ hà tất lừa gạt ngươi? Cái đèn l*иg này sẽ chỉ muốn một chút đồ vật của Thẩm Lưu Ly, chưa đến mức muốn mạng nàng "

"Nếu như vậy, ta đáp ứng người" Kiếm Vô Tâm gật đầu nói.

Tuy rằng, nàng cùng Mặc Tịch Nhiễm giao dịch làm thương tổn Thẩm Lưu Ly, nhưng hiện tại, nàng cũng không còn cách nào!

Thọ mệnh phàm nhân chỉ ngắn ngủi vài chục năm. Nếu lúc này nàng không làm gì để Tư Thần ở lại, chờ đến thời điểm gặp lại mặt Tư Thần lần nữa, nhất định nàng có thể đã không còn sống.

Cho nên nàng muốn nắm bắt cơ hội cần thiết này.

Mặc Tịch Nhiễm lấy ra một hộp gỗ khác, cái hộp gỗ này cùng cái hộp gỗ lúc trước không cùng giống nhau.

Bên trong hộp gỗ này tràn đầy linh dược.

"Chỉ cần ngươi đem linh dược này đều ăn hết, tự nhiên sẽ biến thành mỹ nhân tuyệt thế."

Theo sau, Mặc Tịch Nhiễm liền biến mất không thấy.

--------------------------------------

Đám người Thẩm Lưu Ly ngồi ở trên lưng Tiểu Lam điểu. Căn cứ theo suy tính Tư Thần, ba người liền tới một cái lò sát sinh ở ngoài thành.

Lò sát sinh bởi vì hàng năm tàn sát động vật heo chó, nơi này dần dà liền tụ hội âm khí. Nơi này thuộc về nơi cực âm. Muốn ở chỗ này làm tế đàn phá yểm thi thì không thể tốt hơn được nữa.

Yểm thi này thiếu hụt thần hồn, cuối cùng sẽ biến thành cái xác không hồn.

Lúc này, lò sát sinh bên ngoài đã không còn người sống. Chỉ có thể ở bên trong các ngõ nhỏ ẩn giấu không ít yểm thi.

Yểm thi này vẫn luôn chưa ăn được người sống, đã sớm đói khát đến mức khó nhịn. Thậm chí, đã có một vài yểm thi lấy yểm thi sức lực nhỏ hơn gặm.

Yểm thi hư thối ở dưới ánh mặt trời phát ra hương vị tanh tưởi. Cho thấy yểm thi sớm đã đói khát đến mức nào, mới bất chấp tất cả như vậy.

Thẩm Lưu Ly ngửi được hương vị hư thối này, nàng chỉ cảm thấy trong ngực một trận quay cuồng muốn ói ra.

Tư Thần nhíu nhíu mày liền vung tay áo đem yểm thi bốn phía lò sát sinh đều cấp tình lý.

Lúc sau trong không khí không còn hương vị tanh tưởi, Thẩm Lưu Ly mới thoáng hoàn hoãn một ít.

Rõ ràng, lúc trước ở bên trong rừng Sương Mù, nàng đã gặp qua nhiều hình ảnh máu me kinh dị, nhưng cũng không có phản ứng mãnh liệt giống như bây giờ.

"Sư muội, bộ dáng hiện tại của ngươi quả thật tựa như bộ dáng mang thai của Nhị sư tỷ. Lúc trước Nhị sư tỷ sinh em bé cũng động chút liền muốn ói." Diêu Tề trêu ghẹo nói.

"Ngươi mới mang thai"

Thẩm Lưu Ly nghe Diêu Tề nói, trong lòng liền có chút chột dạ. Nàng sẽ không thật sự mang thai đi.

Không không không, sao nàng có thể mang thai

Lúc trước, thời điểm song tu nàng cùng Tư Thần thì hắn vẫn còn là một khối thi thể. Thi thể sao có thể làm nàng mang thai. Sau khi Tư Thần sống lại, hai người nàng có làm thì cũng không có khả năng nhanh như vậy đã mang thai.

Hơn nữa, nguyên thân Tư Thần Thiên Tôn là thần rồng, nàng lại chẳng qua là một người bình thường. Nếu nàng dễ dàng mang hài tử thần long như vậy, thì lúc trước thần long đã không bị tuyệt chủng.

Tư Thần thấy thái độ bài xích của Thẩm Lưu Ly đối với hài tử, ánh mắt hắn không khỏi âm trầm xuống dưới vài phần.

" Chúng ta đi vào trước nhìn tình huống xem. Trong chốc lát, thời điểm tế đàn bắt đầu yếu dần, các yểm thi ngoài thành đều sẽ vây lại đây. Các ngươi giúp bản tôn hộ pháp.

"Đệ tử minh bạch"

Thẩm Lưu Ly cùng Diêu Tề đều gật đầu nói.

------

Lò sát sinh

Sau khi ba người tiến vào lò sát sinh, Thẩm Lưu Ly thiếu chút nữa bị hình ảnh ghê tởm trước mắt làm cho nàng muốn phun thêm lần nữa.

Lò sát sinh này nói với bên ngoài là bán thịt heo, nhưng không nghĩ tới bên trong lại bán thịt người.

Chỉ thấy đồ tể bên trong treo móc bên trên từng hàng thi thể.

Có một số là phụ nhân, có một số là nam nhân, nhưng mà nhiều nhất là trẻ sơ sinh mới sinh hạ.

Hương vị thịt người tự nhiên không giống với hương vị thịt heo. Nhà lò sát sinh này dùng thịt bán giá cao, kiếm mưu lợi. Trong đó thịt trẻ em non mềm liền bán với giá cao nhất.

Tư Thần bấm tay tính toán:" Một năm trước, ở nơi khác có thiên tai xảy ra. Này là do dân chạy nạn từ nơi đó tới Minh Nguyệt Thành."

Cho nên lão bản lò sát sinh giả thu nhận đám dân chạy nạn này. Sau đó, liền đem người chạy nạn coi như heo con mà nuôi dưỡng. Bởi vì phụ nhân sinh hạ và nuôi dưỡng trẻ sơ sinh cho nên được bán rất ít. Đại đa số đều là thịt nam nhân cùng trẻ mới sinh được đưa ra ngoài bán."

Thẩm Lưu Ly nghĩ đến hình ảnh này liền nhịn không được lại phun ra

Bá tánh trong thành ăn thịt người mang theo oán niệm, cho nên họ mới bị biến thành yểm thi.

"Nhưng người oán niệm cũng có giới hạn, không có khả năng mạnh đến mức ăn thi thể người liền biến thành yểm thi. Trừ phi là có ma tu luyện hoá oán niệm bọn họ. Trước tiên, chúng ta nên tìm thấy tế đàn luyện hoá oán niệm"

Tư Thần cũng không có nhìn nhiều các thi thể này, liền chuẩn bị rời đi.

"Thiên Tôn, trước chúng ta đem bọn họ chôn đi. Ít nhất họ cũng được an ổn dưới nắm mồ."

Thẩm Lưu Ly đứng tại chỗ nhìn các sinh mệnh vô tội này, chỉ cảm thấy ngực co rút lại giống như đau đớn.

Sống gần trăm năm ở Tu Chân giới, Thẩm Lưu Ly sớm đã nhìn thấu sống chết phàm nhân. Nhưng nàng nhìn thấy các bộ dạng phàm nhân thê thảm này, vẫn là cảm thấy đau lòng.

"Tay chân mau chút" Tư Thần đáp ứng nói

Tư Thần vốn không phải là người.

Những phàm nhân này đối với hắn mà nói đều cùng con kiến giống như nhau.

Hắn sống mấy vạn năm, nhìn quen chiến loạn nhân gian rất nhiều lần. Hắn đã gặp qua hình ảnh tàn khốc hơn trước mắt, cũng gặp qua cảnh tượng nhiều người chết. Trước mắt, các thi thể này bất quá chỉ là một ít thịt thổ thôi. Nếu như chính hắn đơn độc đến đây, hắn căn bản sẽ không để ý đến những người này.

Thẩm Lưu Ly thực mau đều đem tất cả các thi thể này an táng tốt. Nàng cùng Diêu Tề hai người ở trước mộ địa bái tế một phen, cũng coi như là duyên phận bèo nước gặp nhau.

Sau khi hai người bái tế xong, đột nhiên nổi lên một trận gió. Trận gió này cuốn các lá cây bay xuống, hướng tới một phương hướng khác bay đi.

"Là các vong linh này chỉ dẫn cho chúng ta đến vị trí tế đàn." Thẩm Lưu Ly kích động mà hô.

Lúc trước cái lò sát sinh này nuôi dưỡng hơn một ngàn người, cho nên bên trong tự nhiên có rất nhiều phòng. Muốn từ trong một đám phòng tra ra hết, cũng là một chuyện phi thường phiền toái.

Cũng may nhờ các vong linh này chỉ dẫn, giúp bọn họ giảm đi bớt phiền phức.

Ba người đi theo chỉ dẫn của lá cây tới một cái tầng hầm ngầm. Quả nhiên, trong gian tầng hầm ngầm này có một cái trận pháp. Bên trong trận pháp có không ít hồn phách dân chạy nạn mệt nhọc cùng trẻ con.

Những cái anh linh trong trận pháp đó không ngừng khóc lóc nỉ non, họ sớm đã hắc hoá thành ma anh. Mà nhóm dân chạy nạn này cũng giống như ác ma không ngừng gào rống giống nhau.

"Xem ra những yểm thi kia là từ địa phương này sinh ra. Hiện tại bản tôn sẽ bắt đầu phá trận pháp. Hai người các ngươi ở hai bên quan sát."

Tư Thần nói xong liền bắt đầu niệm quyết kết ấn.

Nhưng mà trong đầu Tư Thần đột nhiên nghe được một mảnh âm thanh ồn ào.

"Tư Thần, ngươi xem những người này có giống với chúng ta?"

"Tư Thần, ngươi đem tất cả Long tộc chúng ta đều gϊếŧ, vì cái gì ngươi vẫn còn sống?"