Chương 1: Kẻ khát khao (H)

Bầu trời đêm yên ả lên ngôi sau một ngày dài tất bật, kẻ ngược người xuôi vì đua nhau chạy theo dòng đời hối hả, bận bịu với biết bao lo toan mệt nhoài. Tiếng gió rít ngoài cửa sổ, âm thanh của những hạt mưa phùn cứ rơi dần đều, hiền hòa ru mọi người vào giấc ngủ liu riu, dẫn lối cho vô vàng cơn mộng đẹp hư ảo.

Ga giường nhăn nhúm bởi sự bấu víu thô bạo, bàn tay to lớn ghì chặt cổ tay thanh mảnh, ra sức siết mạnh, khóa chặt thân ảnh nuột nà dưới thân trong không gian phòng u tối, chút ánh sáng soi rọi lúc này bỗng trở thành một điều xa sỉ.

Từng cú thúc mạnh mẽ chẳng chút nâng niu, nếu có một tia sáng xẹt qua gương mặt góc cạnh của nam nhân đang hì hục giã chày, ắt hẳn ai nấy đều phải khϊếp sợ trước đôi mắt đỏ âu như ngọn đuốc sống.

Người con gái thở dốc dưới hạ thân anh, cả cơ thể kiệt quệ chẳng còn chút sức lực, cơn đau dữ dội từ nơi tư mật lan tỏa khắp cơ thể, tê buốt đến ngây dại. Cảm giác đau đớn day dưa đầy bứt rứt, chẳng khác nào một dao cùn cứa vào, không dứt khoát tổn thương mà lại giày vò từng cơn.

- Dừng lại...đừng...

Bỏ ngoài tai tiếng cầu xin trong sự đứt quãng và thanh âm thều thào, người đàn ông kia hóa thành hổ đói, vẫn nhất quyết vồ lấy con mồi đang nằm gọn dưới nanh vuốt đầu hàng, không còn quyền kháng cự.

Nhấc nhẹ một bên chân nuột nà lên cao, nhường lối rộng mở để rắn trơn tru chui vào hang, trong bóng tối mập mờ phủ lấy không gian phòng kín, cô nam quả nữ chẳng thể nhìn rõ mặt nhau, mọi thao tác tiếp xúc thân mật đều chịu sự điều khiển từ bản năng, cuồng nhiệt và máu lửa.

Hai cánh hoa căng mọng bị quấy rầy bởi đôi môi tinh nghịch. Người đàn ông trao nụ hôn say đắm nhưng chưa từng thốt lên một lời. Nụ hôn di chuyển khắp cơ thể nuột nà, tận hưởng từng làn hương thoang thoảng thỏa tỏa ra từ mái tóc của người con gái. Chỉ tiếc thay trong lòng bóng tối, anh lại chẳng có được diễm phúc ngắm nhìn người con gái hoa dung nguyệt mạo.

Những giọt lệ không thể kiềm nén cứ lăn dài xuống ga giường, đọng lại trên mi mắt, bên tai vẫn nghe rõ hơi thở nam tính đang kề cạnh, cảm giác vừa đau thể xác lại vừa hận trong lòng, bất lực đến mức tâm can gào thét vì tủi nhục.

Thân thể trong trắng gìn giữ suốt bao năm phút chốc bị hủy hoại trong chớp nhoáng. Bàn tay to lớn không ngừng xoa nắn nơi nhấp nhô đầy đặn, sự tự tôn trong cô cứ như vừa bị bóp nát, tùy tiện vứt đi chẳng chút tiếc thương.

Đôi đôi anh áp nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần, cơ thể cô run lên vì sự mơn trớn thân mật.



Kẻ khát khao chiếm hữu cơ thể của người con gái xa lạ, bản thân anh cũng chẳng còn làm chủ được chính mình, cứ hoan ái trong cơn mụ mị, triền miên quấn lấy nhau như một nghịch cảnh đã được an bài.

--------------------------------------

Tiếng mưa rơi va vào cửa sổ vang lên lộp độp, từng tia sét chớp nháy liên hồi. Ngồi co ro trên giường, cô vẫn chưa hết bàng hoàng bởi sự việc xảy ra với mình vào tối hôm qua, bị một người đàn ông lạ mặt lấy mất sự trong trắng nhưng đến cả gương mặt của anh ta cô cũng chưa kịp nhìn rõ. Chuông điện thoại vang lên, cô có chút giật mình vì cứ mãi quẩn quanh trong những dòng suy nghĩ mịt mù.Tự trách bản thân sơ suất, bàn tay cô vô thức bấu chặt lấy da thịt, bức bối và căm phẫn. Chuông điện thoại vang lên, cô có chút giật mình vì cứ mãi quẩn quanh trong những dòng suy nghĩ mịt mù. Nhấc máy trong trạng thái tinh thần hỗn độn, lắng nghe giọng nói từ người gọi đến với giọng điệu vô cùng khẩn trương:

- Alo, cậu đang ở đâu vậy Bạch Nhiễm? Đêm qua sau khi đám người đó đuổi theo cậu, mình đã cố gắng gọi điện thoại nhưng mãi vẫn không thấy cậu bắt máy. Mình đã rất lo lắng.

Cô thở một hơi mỏi mệt, cố giữ sự mạnh mẽ để đáp lời:

- Mình vẫn ổn. Đêm qua mình đã chạy thoát và trở về nhà. Điện thoại của mình hết pin nên không thể gọi cho cậu. Mình xin lỗi.

Chàng trai ở đầu dây bên kia nào biết chuyện cô vừa phải trải qua với người đàn ông xa lạ và anh ấy cũng không bao giờ mường tượng ra được diễn cảnh ấy, bởi lẽ trước giờ anh ấy chỉ nghĩ cô là một cậu bạn nam tri kỷ.

Bạch Nhiễm từ nhỏ chịu nhiều bất hạnh, để bảo vệ cho mẹ và chị gái nên cô phải giả vờ sống dưới lớp vỏ bọc là một cậu con trai. Cô và Lục Đông Thúc chơi thân từ thời cấp hai đến tận bây giờ, cậu ấy cũng là người bạn khác giới duy nhất của cô. Nhưng đối với Đông Thúc, cô lại là một cậu bạn nam thân thiết.

Hiện tại Đông Thúc đang làm biên tập viên của một đài truyền hình.

Dạo gần đây nổi lên vấn nạn bắt cóc thiếu nữ trong thành phố, xui thay cô em gái mười bốn tuổi của anh ấy đã trở thành nạn nhân. Cảnh sát khoanh vùng điều tra nhiều tháng qua vẫn chưa tóm được bọn tội phạm. Ngày hôm qua, Đông Thúc nghe tin có người nhìn thấy bọn người khả nghi đến một quán bar trong thành phố, vì không có chứng cứ nên anh ấy chẳng thể báo cảnh sát. Đông Thúc đã rủ Bạch Nhiễm đến đó thám thính tình hình, cả hai mặc đồng phục, giả làm nhân viên quán bar. Kết quả cô bị bọn giang hồ phát hiện trong lúc chúng đang đánh bạc và sử dụng chất cấm.

Bạch Nhiễm bỏ chạy, cô kháng cự kịch liệt, nhưng rồi lại bị trúng thuốc mê và ngất đi. Khi cô lờ mờ tỉnh lại, cảm thấy cơ thể mình rất đau, sự giày vò ập đến trong bóng tối, thân thể bị cưỡng đoạt bởi một người đàn ông xa lạ. Buổi sáng tỉnh giấc, cô bàng hoàng chạy khỏi căn phòng ở quán bar và cũng chẳng nhìn thấy người đàn ông đó đâu cả. Tủi hờn hay uất ức cũng chỉ có thể tự chịu đựng, chuyện này cô không thể nói Đông Thúc, vốn dĩ anh ấy không biết chuyện cô là con gái. Hơn nữa, dù sao sự việc cũng đã xảy ra, có than thân trách phận thì thay đổi được gì. Rốt cuộc kẻ đã lấy đi đời con gái của cô là ai? Câu chuyện trớ trêu lẫn phức tạp như thế nào đã khiến cô rơi tình cảnh khốn đốn?