Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 15: Sự cố bất ngờ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 15: Sự cố bất ngờ.

Hôm nay cũng như mọi ngày, thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, những tán ra đang đung đưa trò chuyện buổi sáng. Ánh mặt trời chiếu từng tia sáng xuyên qua những cành cây cao. Không khí trong lành làm người ta cảm thấy nhẹ nhõm và rất thoải mái, không cảm thấy mệt mỏi gì cả, dù công việc có nặng nề cũng cảm thấy khỏe khoắn lạ thường. Giai Tuệ và Kiều Ny đi làm. Hai cô nàng đang đi bộ trên đường tới văn phòng làm việc. Vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới gốc cây rất vui vẻ.

Bỗng nhiên điện thoại của Giai Tuệ rung lên từ trong túi sách, tiếng nhạc của bài hát Full House do ca sĩ Bi Rain hát rất nhẹ nhàng, bay bổng. Giai Tuệ đặt bài hát này làm nhạc chuông vì tiêu đề của bài hát là điều mà Giai Tuệ hằng khát khao mong ước, chính vì vậy mà cô luôn đặt bài hát này làm nhạc chuông, dù có thay đổi điện thoại thì cô vẫn luôn trung thành với ca khúc này, cũng như luôn mong muốn có một gia đình hạnh phúc như tên của bài hát vậy.

Thế nhưng, trước sự bình yên của không khí cũng là điềm báo cho cơn giông tố sắp ập đến. Giai Tuệ lấy điện thoại ra, thấy số của Ba Ba gọi thì rất vui mừng, với cô gia đình chính là cuộc sống của cô. Giai Tuệ trả lời "Alo. Ba hả, Ba gọi con có gì không Ba", ở đầu dây bên kia Ba Ba của cô ngập ngừng chút rồi nói "Gái hả con, đang làm gì đó, con đã đi làm chưa". Giai Tuệ vui vẻ trả lời như những lần khác "Con đang đi làm Ba à, Ba ăn sáng chưa, Anh hai tới làm chưa Ba".

Ba Ba cũng trả lời hơi ngập ngừng "ừ Ba ăn sáng rồi, Anh con cũng tới rồi nhưng", Giai Tuệ nghe ra được có chuyện gì đó, nên Ba mới ngập ngừng như vậy, nên sự lo lắng bất an, cô hỏi gấp "Ba à, có phải có chuyện gì không Ba, ở nhà có việc gì đúng không Ba, Ba nói cho con biết đi". Ba cô cũng biết con gái lo lắng nên cũng không dấu nữa mà nói "Xưởng Anh hai con làm bị bạn nó lừa lấy hết khách hàng đi nơi khác, khách hàng trước đây không tới lấy hàng nữa, giờ hàng hóa đình trọng, mà vẫn phải tạo công việc cho công nhân, sợ nếu tiếp tục không biết lấy gì để trả công cho công nhân, rồi hàng tồn nữa phải làm sao".

Nghe đến đây, Giai Tuệ cũng nắm sơ lược được việc gì đang xảy ra, Anh trai cô làm việc chung với một người bạn, cùng nhau mở nhà xưởng bán Bàn ghế, thế nhưng nhà cô bỏ vốn còn người bạn kia thì chẳng đóng góp gì mà vẫn chia cho anh ta 30%, chỉ vì anh ta có một số khách hàng cũ, và biết về kỹ thuật, nhưng giờ thì sao chứ, đúng là tin bạn mất bò mà, trên đời này sao có bạn bè như thế chứ.

Anh hai cô vì quá tin tưởng bạn bè nên giờ phải nhận trái đắng thế này đây. Bây giờ làm ăn khó khăn, nếu không có khách hàng thì vấn đề đầu ra rất khó khăn đây. Nhưng nếu không làm thì Anh hai cô phải làm gì bây giờ, dù sao đây cũng là tâm huyết của anh hai, hơn nữa cả gia đình đều vào giúp anh làm ăn, tiền bạc dành dụm trước giờ đều đưa hết cho anh làm vốn. Rồi còn mượn thêm của Cô sáu và Dì bảy nữa chứ. Năm ngoái may làm được trả được một ít của hai anh họ, giờ còn của Cô và Dì nữa, nếu không có tiền trả công nhân thì tiền đâu để trả nợ đây chứ.

Ba cô không nghe con gái nói gì nên hơi gấp mà nói "Gái hả con còn nghe không, con không sao chứ. Thôi Ba gọi chỉ để nói vậy thôi, con đi làm đi, đừng lo lắng quá", Giai Tuệ nói "Ba à, để con về thử có giúp được gì không nhé!"

Thế là Giai Tuệ gọi đặt xe về nhà chỗ của Anh hai. Cô nhờ Kiều Ny xin nghỉ phép giúp mấy ngày. Kiều Ny nói "có việc gì sao, cậu về gấp vậy là có việc gì à, có phải nhà cậu lại có chuyện gì không, mình có giúp được gì không". Giai Tuệ cười biết ơn người bạn luôn sát cánh cùng mình, thật may mắn vì mình có một người bạn không giống bạn của Anh hai mình, cô thầm nói "Kiều Ny nhà mình có việc, anh hai mình bị bạn lấy đi hết khách hàng nên việc làm ăn của nhà xưởng có chút khó khăn, mình về thử có giúp được gì không, bạn xin phép giúp mình mấy ngày nhé".

Giai Tuệ về phòng trọ và sắp xếp ít đồ đạc rồi đi ra bến xe, đi về nhà của Anh hai. Khi về đến nơi thì cũng đã đầu giờ chiều rồi, Cô say xe nên người trắng bệt thiếu sức sống. Cô cũng chỉ tắm rửa qua loa cho bay hết mùi xe khó chịu kia, rồi lấy xe máy đi xuống nhà xưởng của Anh hai. Khi đến nơi, Cô thấy công nhân vẫn đang làm rất chăm chỉ và hàng đã thành phẩm thì chất khá nhiều. Nhiều mẫu mã rất đẹp, nếu cô là người có tiền, cô nhất định sẽ mua tất cả những sản phẩm này về dùng cho thỏa thích, nhưng vấn đề bây giờ là làm thế nào để tuyển những sản phẩm này đi và thu tiền về đây.

Ở một nơi khác tại phòng làm việc của tổng giám đốc khách sạn Thịnh Cảnh, đại boss đang ngồi trước máy tính, nhưng tinh thần thì không để trên máy tính như thường ngày, đây là lần đầu tiên trong ba mươi mấy năm qua anh không tập trung như vậy, trước giờ chưa có ai hay điều gì có thể phân tán được sự chú ý của anh ngoài công việc, thế mà giờ đây, tay đang cầm điện thoại suy nghĩ gì đó, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn nội bộ, không biết anh đang suy nghĩ gì mà đôi chân mày nhíu chặt đến có thể đè chết một con muỗi ấy chứ.

Kể từ lúc sáng, khi anh cố tình đi ngang qua phòng kế hoạch, thì nghe được các nhân viên phòng kế hoạch đang nói chuyện với Kiều Ny "Kiều Ny, sao hôm nay chỉ có một mình cô đi làm vậy, Giai Tuệ đâu, không phải hai cô như hình với bóng không tách ra nhau à", Kiều Ny trả lời "Giai Tuệ đi về nhà rồi, vì nhà cô ấy cô ấy có việc, nên cô ấy nhờ tôi xin phép cho cô ấy nghỉ mấy ngày, xong việc cô ấy sẽ trở lại làm việc, giờ tôi đi xin phép trưởng phòng đây".

Nhà có việc, có việc gì mà phải gấp như vậy chứ, không có việc gì nghiêm trọng chứ, sau khi nghe xong trong đầu đại boss không biết vì sao lại cảm thấy lo lắng vô cùng, một cảm giác xa lạ ập đến, khiến anh không tự chủ được mà muốn đi vào bên trong để hỏi rõ mọi việc về Giai Tuệ, muốn hỏi nhà cô ấy có việc gì, có vấn đề khó khăn gì không, cô ấy có cần giúp đỡ gì không, không phải cô ấy say xe sao, cô ấy đi một mình có thể về nhà an toàn sao.

Không kìm nén được lo lắng và bất an, đại boss gấp rút về phòng làm việc của mình, cầm điện thoại di động gọi trực tiếp cho Giai Tuệ, muốn biết cô đã tới nhà an toàn chưa, cô có say xe không, cô có ăn uống đầy đủ không, nhà cô có việc gì, có cần giúp đỡ gì không, cô nghỉ trong bao lâu, khi nào cô trở lại.. Tất cả mọi câu hỏi đều hiển hiện trong đầu anh, nhưng anh gọi mãi vẫn không ai bắt máy, anh gọi đến cuộc thứ 12 nhưng vẫn không có người nghe máy, anh như sắp điên mất, anh không thể bình tĩnh, cứ đi đi lại lại trong phòng của mình, không thể ngồi yên được. Anh thầm trách "Cô gái đáng đánh đòn này, tại sao lại không nghe điện thoại của Anh, có phải có việc gì không, có phải cô bị say xe mà bị đưa đi đâu không, hay có khi nào cô bị say xe rồi xỉu không, trời ơi anh điên mất".

Anh đặt tay ấn ngay số nội bộ thư ký bảo Kiều Ny phòng kế hoạch lên gặp anh, thư ký trả lời "Dạ thưa tổng giám đốc, tôi báo ngay", trong 5 phút sau thì có tiếng gõ cửa ở ngoài, anh trả lời một cách lạnh lùng "vào đi", cửa lớn mở ra, Kiều Ny bước vào và cuối chào "chào tổng giám đốc, anh cho gọi tôi", lúc này đại boss như đang ngồi trên đống lửa, ngước mặt lên và chưa kịp mời cô ngồi xuống đã hỏi "Tôi có việc muốn tìm Giai Tuệ nhưng cô ấy đâu tôi không thấy, điện thoại không nghe máy, cô có gọi được cho cô ấy không".

Kiều Ny trả lời "Dạ, Giai Tuệ về nhà rồi ạ, lúc sáng bạn ấy nhờ tôi xin phép nghỉ mấy ngày để bạn ấy về nhà có việc", Đại boss hỏi tiếp "thế cô ấy đã về tới nhà chưa mà sao không nghe điện thoại, tôi đang có việc gấp cần trao đổi với cô ấy". Kiều Ny trả lời "dạ, lúc nãy tôi có gọi thì cô ấy đã về đến nhà rồi, và chắc là đang bận việc gì đó, nên không biết Tổng giám đốc gọi, bạn ấy thường ít mang theo điện thoại bên mình, nên lát thấy có gọi nhỡ thì sẽ gọi lại thôi ạ".

Lúc này, vị đại boss nào đó mới thở phào nhẹ nhõm một ít và nói tiếp "thế cô có biết nhà cô ấy có việc gì không mà cô ấy phải về gấp đến vậy, công việc ở đây còn rất nhiều mà". Trở lại làm mặt lạnh nhưng vẫn không che dấu nổi những lo lắng trong lòng.

Đại boss hắng giọng "Được rồi, vậy Cô ra làm việc đi, có gì thì hỗ trợ cho công việc của cô ấy", có trời mới biết anh đã che dấu tâm trạng của mình đến mức nào, lúc này anh thật sự rất muốn được đi nhanh đến chỗ của cô gái nhỏ kia để biết được rốt cuộc nhà cô có chuyện gì mà cô phải vội đến như vậy, ôi thật lo lắng quá. Không được, anh phải tìm người tìm hiểu tình hình nhà cô mới được, để có thể bảo vệ được cô, cô yếu đuối, nhỏ bé như thế thì có thể làm được việc gì chứ. Nói là làm, anh cầm ngay điện thoại gọi vào một dãy số nói "Cậu lập tức tới địa chỉ này điều tra giúp mình toàn bộ sự việc của từng người trong gia đình đó, không sót một chi tiết gì, gấp cập nhật thông tin thường xuyên cho tôi". Lần này, anh không bảo trợ lý Trần làm việc này nữa mà anh sẽ tự tìm hiểu, vì giờ là của riêng anh và cô mà thôi. Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại di động trên bàn đổ chuông, bây giờ đã là 17 giờ chiều, đúng giờ tan tầm.

Anh cầm điện thoại lên thấy dãy số quen thuộc tuy chưa bao lâu nhưng anh đã nhớ như in dãy số không mấy đẹp này, anh nói "Alo", có trời mới biết anh đang hồi hợp như thế nào, đây là lần đầu tiên cô gái ngốc ấy chủ động gọi điện cho anh, mặc dù là vì anh đã gọi cho cô tới 12 cuộc, nên cô mới gọi lại, giọng cô nhỏ nhẹ vang lên "dạ chào tổng giám đốc, anh gọi tôi không biết có việc gì không ạ, nãy giờ tôi có việc nên không mang theo điện thoại bên mình, không biết tổng giám đốc gọi đến".

Nghe giọng cô nhẹ nhàng pha lẫn mệt mỏi, anh không tự chủ được mà bất giác hỏi "cô có việc gì sao, mệt mỏi sao, cô không khỏe à, nghe nói cô đã về nhà, không có việc gì chứ". Ngay cả chính anh cũng không biết được trong giọng nói của mình có bao nhiêu ôn nhu, cùng đau lòng. Nghe được sự quan tâm của đại boss, cô bất giác cảm thấy thật ấm áp, ít ra trong lúc này, còn có người quan tâm, mặc dù chỉ là ngoài miệng nhưng như thế cũng đủ an ủi lắm rồi, cô nói "Dạ cảm ơn tổng giám đốc, tôi không sao ạ, anh gọi tôi có việc gì sao".

Lúc này Đại boss mới lấy lại giọng của mình và nói "à, cũng không có gì, là công ty đang có một vài dự án, vì lần trước cô làm tốt nên tôi muốn tìm cô bàn bạc về dự án lần này" anh thật sự không muốn tạo thêm áp lực cho cô, nhưng nếu không nói việc này, anh không biết mình có thể nói gì với cô, vì hình như cô không muốn chia sẻ khó khăn của cô với anh, cũng đúng, anh là gì của cô chứ, làm sao cô có thể chia sẻ việc riêng với người xa lạ như anh được chứ. Anh đang cười tự giễu mình tự đa tình, anh nói tiếp "Cô đừng lo lắng, dự án này cũng không gấp, nên cô cứ lo việc nhà đi, xong rồi trở lại làm việc, nếu có khó khăn gì thì cứ nói, công ty sẽ hỗ trợ hết mình".

(Còn tiếp).
« Chương TrướcChương Tiếp »