Chương 13: Hiểu Lầm nối tiếp hiểu lầm (2)Trong không khí có phần ngưng đọng, Trợ lý Trần biết mình đã lỡ lời nói những chuyện không nên nói, nên đã tìm chuyện khác nói để lẩn tránh đề tài nhạy cảm này. Có thể tất cả mọi người ai cũng không biết rốt cuộc tại vì sao bao nhiêu năm nay, vị đại boss này của chúng ta, không bao giờ chú tâm đến phụ nữ, không tin tưởng vào tình yêu. Cũng bởi vì anh đã một lần trao trái tim đi cho một cô gái mà anh ta cho rằng đó sẽ là người cùng mình đi đến cuối cuộc đời. Nhưng cũng chính vì quá yêu và quá tin tưởng nên giờ khi nhận lấy kết quả, lại không có cách nào lý giải được tại sao, anh không thể mở rộng trái tim để đón nhận một tình yêu mới, chắc có lẽ anh vẫn chưa buông xuống được hình bóng người kia, hoặc cũng có lẽ bởi vì khi người con gái kia đi đã đem theo trái tim của anh đi mất.
Trợ lý Trần phá vỡ bầu không khí nói: "Tôi biết cậu không thích nhắc đến chuyện này, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng giống nhau, không thể vì một cái cây bị tật mà phán tử cả rừng cây được. Huống chi mình thấy Giai Tuệ là một cô gái tốt, lương thiện và hiền lành, không đua đòi hay giả tạo như những cô gái khác".
Hà Kiến Minh nghe bạn nói thì quay đầu nhìn về phía bạn với ánh mắt mang theo sự thăm dò bạn, Trần Hạo Dân thấy bạn nhìn mình bằng ánh mắt ấy thì có chút chột dạ mà giải thích "Cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt ấy, mình không có ý gì đâu, chỉ là mình thấy cậu đối xử như vậy với Giai Tuệ thì thật bất công với cô ấy, cô ấy vô tội mà. Ừ thì đúng là mình cũng mến cô ấy, nhưng không chỉ riêng mình, mà trong công ty ai cũng quý mến cô ấy, vì cô ấy rất thân thiện và hòa đồng".
Trợ lý Trần vừa giải thích mà trên trán lấm tấm mồ hôi, ôi cái tên bạn đáng ghét này, sao mà ánh mắt cứ như muốn nuốt chửng người ta như vậy chứ.
Ở một nơi khác Giai Tuệ sau khi trở về phòng thì mệt mỏi nên đã tắm rửa và nằm lăn ra trên giường êm ái, hơi mệt nên cô muốn ngủ một lát, gió thổi hiu hiu qua những tán lá đung đưa ngoài cửa sổ, không khí dịu nhẹ hơi se lạnh của tiết trời Đà Lạt đặc trưng vào đêm là vậy, làm cho con người ta thật thư thả, thoải mái không nói nên lời.
Sáng hôm sau, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khắp trên các cánh đồng hoa xung quanh, không khí tươi mát của ngày mới thật làm cho người ta tràn đầy sức sống và muốn đắm chìm trong không khí tuyệt vời này.
Ở nhà hàng nhân viên thì bận rộn với công việc, còn khách hàng thì ngồi vào những chiếc bàn gỗ tinh xảo của nhà hàng để thưởng thức bữa sáng tuyệt vời trong không khí đẹp đẽ này. Thực đơn sáng nay là buffet theo kiểu Tây, mọi người chọn cho mình những món theo khẩu vị và sở thích của mình rồi chọn cho mình một loại đồ uống như cafe hay nước trái cây, hoặc sữa gì đó, cùng với phần tráng miệng phong phú. Phải nói rằng Khách sạn Thịnh Cảnh chẳng những là một khách sạn chuẩn 5 sao thật không uổng công người bình chọn. Bởi vì nó có một là một chỉnh thể hoàn mỹ của "Thiên thời địa lợi nhân hòa", sở dĩ có một địa thế vô cùng thuận lợi, khí hậu tuyệt vời, xung quanh là những cánh đồng hoa bát ngát của dân bản xứ, dường như trời cũng rất ưu ái cho mảnh đất này một không khí tuyệt vời như vậy, mát mẻ quanh năm, trăm hoa đua nở, tươi mát, tràn đầy sức sống bốn mùa. Khách sạn có một đội ngũ lãnh đạo cùng nhân viên chuyên nghiệp được đào tạo bài bản chuẩn quốc tế. Vì thế mà tất cả phần lớn những hội nghị lớn của chính phủ, thương giới hay chính giới mỗi lần có sự kiện đều sẽ chọn Thịnh Cảnh làm nơi tổ chức. Và cũng là lựa chọn đầu tiên của khách du lịch khi tới vùng đất tươi đẹp này.
Mà để có được thành công như ngày nay, vị tổng tài đứng đầu của chúng ta chính là người đã làm nên lịch sử này. Anh từng bước từng bước tạo ra những bước ngoặc trọng đại cho khách sạn mình. Cho nên anh được mệnh danh là Ông Hoàng khách sạn quả không sai.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên mà Giai Tuệ làm chính là sờ cái bụng trống rỗng của mình, nó đang biểu tình dữ dội, vì cô bị bị bệnh dạ dày nên ăn uống không đúng bữa thì y như rằng, cô chỉ còn nửa cái mạng. Hôm qua vì họp xong về mệt quá mà cô ngủ luôn quên cả ăn tối, nên giờ mới có hậu quả ôm bụng lăn lộn trên giường đau đớn thế này đây. Giai Tuệ cố gắng lê cái nửa cái mạng nhỏ còn lại đi vào nhà tắm, làm vệ sinh cá nhân xong thay đồ áo, chuẩn bị đi ra cửa.
Vừa chuẩn bị ra tới cửa, thì đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô mở cửa ra với sắc mặt tái nhợt vì đau và đói bụng thì thấy có một cô nhân viên hôm qua với một bàn thức ăn thơm ngào ngạt được đậy bởi một chiếc l*иg bàn xinh xắn. Cô nhân viên thấy Giai Tuệ thì tươi cười nói "Chị Giai Tuệ, em đem đồ ăn sáng lên cho Chị, vì không thấy Chị xuống ăn nên nghĩ Chị ngủ quên, sợ quá giờ ăn sáng nên đem lên Chị. Chị nhanh ăn kẻo nguội mất ngon đó". Cô nhân viên thao thao bất tiệt nói một lát mới ngước mắt nhìn Giai Tuệ thấy sắc mặt Giai Tuệ nhợt nhạt thì hết hồn tưởng cô bệnh gì nên đã hỏi thăm tới tấp "Chị Giai Tuệ Chị làm sao vậy, sao sắc mặt Chị tái xanh vậy, có phải Chị bị đau ở đâu không, Chị không khỏe sao, có cần em đi gọi bác sĩ cho Chị không".
Giai Tuệ thấy Cô gái như vậy vừa muốn cười mà cười không nổi vì quá đau, nên cô trấn an cô gái nói "Chị không sao đâu em à, chắc do tối qua Chị ngủ không ngon thôi, cảm ơn em đã đem đồ ăn lên Chị nhé, em vào ngồi chơi một lát đi". Cô nhân viên thấy Giai Tuệ nói vậy tuy không tin lắm nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nên nói "Dạ thôi, Chị ăn sáng đi rồi nghỉ thêm một lát, trông Chị rất mệt mỏi đó, em đi xuống làm việc đây ạ, em tạm biệt Chị nhé, có cần gì thêm thì Chị gọi xuống cho em nhé".
Giai Tuệ thấy cũng không nên chiếm thời gian của cô nhân viên nữa nên đã nói cảm ơn và tạm biệt với cô gái. Vào phòng Giai Tuệ mở chiếc l*иg bàn đậy thức ăn ra, hương thơm của thức ăn một lần nữa làm bụng cô như đánh trận lần nữa, cô không nói hai lời nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn để nhanh chóng lấp đầy cái bụng rỗng tết của mình. Cô vừa ăn vừa cảm thán đúng là đồ ăn ngon thật, mà nhà hàng hình như là con sâu trong bụng mình hay sao ý, sao lại biết mình thích những món ăn này mà hàng ngày đem cho mình ăn nhỉ. Tóm lại, thật tuyệt khi được thưởng thức mỹ vị của nhân gian tại phòng không bị người khác nhìn thấy đã là một điều tuyệt vời nhất trên đời này đối với mình rồi.
Có lẽ Giai Tuệ không biết được con sâu trong bụng mà cô nghĩ đến lại chính là vị Đại boss nào đó. Mặc dù hôm qua Anh hùng hùng hổ hổ nghĩ muốn đày đọa cô bằng cách giao cho Cô thật nhiều công việc, nhưng đó là chuyện sau khi về lại trụ sở, còn ở đây thì cứ như vậy đi.
Sáng sớm hôm nay, sau khi thức dậy tập thể dục xong, Hà Kiến Minh tắm rửa và xuống nhà ăn, thấy Trần Hạo Dân và mấy trưởng phòng đang ngồi ăn sáng, nhưng lại không thấy cô gái duy nhất trong nhóm của họ. Anh đi tới chỗ bàn ăn, mọi người thấy đại boss thì ríu rít chào hỏi anh, anh gật đầu và bảo mọi người cứ tự nhiên, thì có nhân viên đem đồ ăn sáng đến cho anh. Anh nhìn quanh thử dò hỏi "Mọi người đã đến đủ hết rồi sao, có phải tôi đã đến muộn không, hình như có người ăn sáng sớm như vậy", mọi người nghe vậy thì nhìn quanh và xác nhận là thiếu một cô gái quan trọng ngày hôm qua đã làm việc rất tốt Giai Tuệ.
Trần Hạo Dân hiểu ý bạn nói "Giai Tuệ sao vẫn chưa xuống ăn sáng nhỉ, để tôi lên gọi cô ấy", một vị trưởng phòng nói "Dạ từ tối qua tới giờ cũng không thấy cô ấy xuống ăn, có khi nào đói xỉu rồi không, thôi để tôi gọi nhân viên đem thức ăn lên sẵn tiện xem cô ấy thế nào luôn". Trưởng phòng gọi điện cho nhân viên bảo đem thức ăn lên phòng Giai Tuệ và vị đại boss tiếc lời như vàng đã mở lời cắt ngang nói "nếu đói xỉu thì nên nấu những món thanh đạm chút như trưa hôm qua mọi người đem đến cho tôi ấy là được" vì để tránh mọi người nghĩ anh quan tâm đặc biệt đến cô, có bảo người nấu thức ăn theo khẩu vị của người bị bệnh dạ dày, nên anh nói nấu như của anh, bởi lẽ hôm qua anh cũng ăn khẩu vị giống như Cô.
Trưởng phòng nghe liền nhanh nhảu gọi yêu cầu đầu bếp nấu những món như hôm qua và nhân viên đem lên phòng cho Cô. Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía đại boss mà tán thưởng "Tổng giám đốc đúng là rất quan tâm đến nhân viên, thật đúng là phúc phận của chúng tôi vì có được lãnh đạo như ngài". Có lẽ tất cả mọi người đều không biết thậm chí người trong cuộc là vị đại boss ấy cũng không hiểu anh đã có những biểu hiện khác thường như thế nào đối với cô gái tên Giai Tuệ kia, nhưng những điều ấy không thể qua mặt được người bạn chí cốt của Anh Trần Hạo Dân, nhưng không vội vạch trần bạn, nên Trần Hạo Dân chỉ cười nhẹ và như chờ xem kịch vui ở phía trước về vị đại boss kim bạn thân của mình sẽ bị cô gái Giai Tuệ kia thu phục như thế nào.
(Còn tiếp).