Thân Nhuận Ngọc lóe sáng thoắt cái đã xuất hiện trong tòa quân trướng.
"Đây là biên cảnh của Trần quốc và Tề quốc, hằng năm luôn diễn ra chiến tranh." Nhuận Ngọc cười giương tay chỉ về phía có quân binh đóng trận.
"Tuệ Hòa công chúa không muốn cùng Nhuận Ngọc chơi cờ, vậy liền đổi thành ván cờ non sông. Không biết công chúa có muốn cùng Nhuận ngọc đối chiến không?"
Tuệ Hòa trên mặt hiện lên một tia hưng phấn, nàng lại quay đầu nhìn về phía quân trướng "Sao lại không có một ai?"
"Hửm..... Các tướng quân không có mặt, bất quá ngoài của còn có thủ vệ." Nhuận Ngọc giơ tay, linh quang hiện lên, trên tay hắn liền xuất hiện bản vẽ lại phân phục, cười nói "Đi đến quân trướng của Tề quốc xem không?"
"Được." Tuệ Hòa cười. Lại một lần nữa sao chép lại chiến đồ Tề quốc.
Vừa trở về hai người liền bắt đầu trận đấu. Một người làm Trần quân, một người làm Tề quân. Ở hai bên bản đồ bắt đầu khai chiến.
"Nếu ta đánh Hạ quan thì thế nào?" Nhuận Ngọc cười hỏi.
Tuệ Hòa nhướng mày "Hừ dụ ta hồi quân sao? Điện hạ cũng quá coi thường Tuệ Hòa rồi, ta lấy hai đường binh mã. Một đường thủ thành, một đường phục kích, cắt đứt lương thực của ngươi, Ngươi nói, ngươi là thế nào đây."
Nhuận Ngọc lại cười "Công chúa...........Binh mã chưa động, lương thảo phải chuẩn bị trước. Ngươi đảm Trần quốc chẳng lẽ không có chuẩn bị trước hay sao?"
Nghe qua lời này, tuy chỉ là giả thuyết chiến trận nhưng Tuệ Hòa trong lòng lại động không thôi.
Từ buổi trưa đấu đến chạng vạng, Tuệ Hòa giơ tay thắp lên ngọn đèn lay động.
"Tuệ Hòa sai rồi. Thiên thời, Tuệ Hòa ngươi lại quên tính thiên thời, lần trước ở Sơn Âm mất đi 3000 binh mã, ngươi đã quên sao?". Nhuận Ngọc cười ngón tay điểm điểm trên bản đồ, chậm rãi nói. "Trong tháng 10, Liêu Lĩnh mưa bão to kéo dài chín ngày không ngừng nghỉ. Làm sao để hành quân, làm sao để cứu Vũ quan? Ngươi thua tại điểm này."
Một ván cờ này, cuối cùng là thua.
Tuệ Hòa không hề buồn bực ngược lại vui vẻ "Nhuận Ngọc, một ván cờ non sông này, một chỗ biến toàn cục liền biến. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Chuyển biến bất ngờ, thật sự thú vị. Ta cũng không biết, chỉ là trên lý luận lại có thể hấp dẫn huyền diệu đến vậy. Đáng tiếc, Tuệ Hòa tính toán không sâu, dụng binh cũng quá non nớt, ngươi gặp phải ta, sợ là không thể thi triển hết lực, đấu đến khó chịu rồi. Xin lỗi, xin lỗi."
"Nhuận Ngọc thường ngày chỉ có thể một mình tự cân nhắc, tự công tự thủ. Đã lâu không có được cảm giác thú vị như vậy. Hôm nay cùng Tuệ Hòa đấu một trận thật thống khoái. Nếu có thể ngày ngày cùng nàng đánh cờ, ta liền........"
Nói được một nửa, lời vẫn còn phiêu trong không trung, hắn lại dừng lại, có chút giật mình.
Tuệ Hòa cười, tiếp lời "Ngươi không chê đối thủ như ta đây là đã tốt lắm rồi."
"Không chê, không chê." Nhuận Ngọc nâng khóe miệng cười đến vui vẻ
Tuệ Hòa liền duỗi duỗi người "Trời đã tối a."
Nàng một tay sờ cằm, một tay kéo kéo tay áo Nhuận Ngọc. "Điện hạ, ta đói bụng a."
Nhuận Ngọc nâng tay hóa ra một rỗ tiên quả.
Tuệ Hòa dùng sức lắc lắc đầu khiến ống tay áo hắn cũng lắc lư theo nàng. "Nhuận Ngọc, ngươi đem ta tới nhân gian vậy cần phải có trách nhiệm với ta đó. Đừng có lấy mấy thứ nhạt nhẽo này đưa cho ta."
"Tuệ Hòa muốn ăn gì?"
Tuệ Hòa trong mắt lộ ra quang mang, tươi cười rạng rỡ "Bồ đào mỹ tửu, thịt xiên nướng!"
Nhuận Ngọc cười khẽ ôn nhu nhìn nàng "Đều theo ngươi."