Chương 6: Nhân gian

Tuệ Hòa tỉnh lại liền phát hiện bản thân lại đang ở trong một gian phòng xa lạ.

Đẩy cửa bước ra, trước mắt nàng là thanh sơn bích thủy, chu lương lục ngói.

"Nơi này là......."

"Ngươi tỉnh?" Một thân bạch y xoay người, Nhuận Ngọc cười cười, "Nơi này là tiểu trúc, Nhuận Ngọc thường ở khi đến nhân gian. Tuệ Hòa công chúa nghỉ ngơi có tốt không?"

"Phàm giới." Hồi tưởng đêm qua, Tuệ Hòa không khỏi đỡ trán, nàng là.......là ở trong lòng Nhuận Ngọc mà ngủ quên?........

Sắc mặt liền biến đổi qua mấy lần, Tuệ Hòa cũng trấn định lại chính mình.

Nhìn nhìn bốn phía, đúng rồi, phàm giới, Nhuận Ngọc quả nhiên thông minh. Đêm qua nàng ngủ say đến như vậy dù là tẩm cung của nàng hay Toàn Cơ cung của hắn đều không thể đi.

Đi theo Nhuận Ngọc một vòng, Tuệ Hòa nhịn không được mà khen ngợi " Nơi này non xanh nước biếc, quả thật là một Kim Ốc Tàng.........."

Nói còn chưa dứt lời, Tuệ Hòa vội cắn đầu lưỡi của mình, phi phi phi, nàng đang nói cái gì vậy? Hiện tại nơi này đang giấu ai đây.

"Ân..........Quả thật là một nơi ở tốt."

Quay lại liền thấy Nhuận Ngọc đang ở một bên nén cười.

Hừ! Tuệ Hòa hung hăng trừng hắn một cái.

"Đọc sách, uống trà, chơi cờ............" Tuệ Hòa nhìn đến ván cờ đã tàn ở trong viện, lại nhìn quanh phòng chứa đầy thư tịch của hắn. "Điện hạ ở thiên giới đã như vậy chẳng lẽ ngay cả ở phàm trần cũng không có thú tiêu khiển khác?"

"Tuệ Hòa công chúa cảm thấy Nhuận Ngọc nhàm chán?"

Tuệ Hòa tiện tay nhặt lấy một cuốn sách dường như đã bị đọc qua rất nhiều lần. Lật xem hai trang liền buông xuống. Nàng giương mắt nhìn khắp người Nhuận Ngọc một lần, cười nói "Trên thiên giới một ngày bằng một năm tại nhân gian. Một thiên giới, một nhân giới, nói ít cũng liền cách nhau hơn trăm năm thời gian, điện hạ quả thật hiếu học."

Nhuận Ngọc nhạy bén bắt giữ ánh mắt của nàng, tròng mắt chuyển động. nhìn đến bìa sách mà nàng buông xuống hiện bốn chữ "Binh pháp Tôn Tử". Bốn chữ này đã bị chính mình vuốt ve đến mức muốn phai cả rồi.

Hắn theo bản năng mà nhíu mi, muốn kéo Tuệ Hòa rời đi. "Tuệ Hòa công chúa nếu cảm thấy nhàm chán, chi bằng chúng ta liền ra ngoài đi dạo, thế nào?"

Tuệ Hòa lại đẩy tay hắn ra.

"A. Ngô Tử, Lục Thao, Tam Lược, Úy Liễu Tử...... Điện hạ quả thật thích đọc binh pháp......."

Nàng ở phía trước kệ sách đi qua, ngón tay khẽ chạm qua từng cuốn thư tịch đã có chút sờn cũ. "Ân còn có thương thư quân, Quỷ Cốc Tử, Tả truyện, Chiến Quốc thư tịch, Hán Thư, Tư Trị Thông Giám........."

"Sách sử, sách luận.......Toàn sách là sách a. Điện hạ tựa hồ đối với Binh pháp chi thuật, phương pháp trị quốc rất có hứng thú nha." Tuệ Hòa dừng lại, khẽ liếc hắn một cái. Nhuận Ngọc vẫn trầm mặc đứng yên.

Biết chính mình đã phá vỡ bí mật của hắn. Tuệ Hòa trong lòng đắc ý, không khỏi cười cười "Một phòng đầy kinh luân thế này, thế nhưng ta lại không tìm thấy thư tịch về đạo đức, tu thân dưỡng tính....... À, Tuệ Hòa mạo muội phỏng đoán, là vì những cái đó thiên giới cũng đã có. Mà điện hạ ngài lại ham học như thế, chắc rằng đối với những thư tịch đó ngài đã sớm thấu hiểu trong lòng rồi, không cần đọc lại nữa,"

Nhuận Ngọc ánh mắt đã vô cùng lạnh lẽo.

Tuệ Hòa cũng không muốn bức hắn quá mức, đạt được mục đích liền thu tay. Nàng cũng không phải người không hiểu nhân tình thế thái.

Nàng nhẹ giật giật Nhuận ngọc "Điện hạ quả thật một bụng kinh luân. Binh pháp này........Ta cũng đã từng đọc qua, đáng tiếc với sử sách, sách luận gì đó, thật sự đọc không thể vào. Sau này liền hướng ngươi thỉnh giáo."

Nhuận Ngọc sắc mặt cũng có phần hòa hoãn "Tuệ Hòa công chúa có đọc binh pháp?"

Là đã từng đọc qua một ít.

Kiếp trước, liều mình vì Húc Phượng mà nhảy Duyên Cơ đài, ở tại thế gian chỉ tâm tâm niệm niệm không muốn làm quận chúa chỉ cầu làm một tiểu tướng có thể vì hắn mà tiên phong trên chiến trường. Binh Pháp tự nhiên cũng đọc qua không ít.

Đáng tiếc dù cho là trên thiên đình hay dưới trần gian, lại không có sách binh pháp nào dạy nàng thắng được chân tâm của một người.

Nhớ đến chuyện cũ huyết nhục đầm đìa.

"Ân."

Tuệ Hòa rũ mắt, mơ hồ lên tiếng.

Mắt thấy tâm tình Tuệ Hòa xuống thấp, Nhuận Ngọc tuy không hiểu nội tình cũng không khỏi hạ giọng nhẹ nhàng nói "Khó khăn lắm mới có thể đến nhân gian, chỉ ở tại một nơi toàn sách như thế này xác thật có chút buồn chán. Tuệ Hòa công chúa nếu đã yêu thích binh pháp. Nhuận Ngọc biết một nơi rất thú vị."

"Nga?" Tuệ Hòa giương mắt, trong mắt là hứng thú khó che giấu "Ngươi muốn đưa ta đi nơi nào?"

Nhuận Ngọc cười "Thiên cơ bất khả lộ." Hắn duỗi tay muốn kéo Tuệ Hào rời đi.

"Từ từ." Tuệ Hòa nghĩ nghĩ, xoay một vòng, vũ y phiêu phiêu liền thay đổi thành một thân lam y thanh thoát. Nàng liền từ một Tuệ Hòa công chúa rực rỡ, minh diễm hóa thành một thiếu nữ nhân gian lanh lợi, hoạt bát.

Nhuận Ngọc cũng thay thành y phục nhân gian. Tà áo dài thêu họa tiết chìm nổi đơn giản, khoác thêm ngoại bào thiển sắc.

Tuệ Hòa ánh mắt sáng ngời, chớp mắt sửng sốt, cười cười khen ngợi "Chính xác là -------- phiên phiên giai công tử, mạch thượng nhân như ngọc."

Nhuận Ngọc chỉ biết ngượng ngùng cười cười.

"Đi thôi." Tuệ Hòa tiến lên nắm chặt tay hắn, thúc giục.