Chương 44: Quyết đấu

"Người đâu, mau bắt lấy Hỏa Thần cùng thuộc hạ của hắn lại cho ta!"

Trên đại điện sát khí mãnh liệt bộc phát. Nhuận Ngọc cùng Húc Phượng giao đấu, toàn cảnh khốc liệt.

"Phượng Hoàng! Tiểu Ngư Tiên Quan! Các ngươi đừng đánh nhau nữa!"

Cẩm Mịch?

Tuệ Hòa nhíu mày, Nguyệt Hạ tiên nhân thật sự lớn mật, thế nhưng dám đem chính chủ giấu ở đây xem lễ, nếu hôn lễ hôm nay không phải là giả, chẳng phải Dạ Thần sẽ bị toàn bộ người trong Thiên giới chê cười sao? Càng không cần phải nói, việc này vũ nhục Tuệ Hòa đến mức nào.

Húc Phượng một khắc phân tâm, lập tức bị Nhuận Ngọc áp chế.

"Phượng Hoàng!" Cẩm Mịch không chút suy nghĩ phi thân bay ra, băng lam chùy thủy liền đâm vào đầu vai Nhuận Ngọc.

Băng nhận kia thế nhưng là do Thủy Thần dùng tu vi nửa đời ngưng kết tạo ra. Nhuận Ngọc đang lúc phát lực, chịu một kích này cũng không khỏi lảo đảo. Tuệ Hòa vội vàng đưa tay đỡ lấy Nhuận Ngọc, toàn lực xuất ra một lích đem Húc Phượng ngăn lại.

"Ta không sao." Nhuận Ngọc bức ra băng nhận.

Tuệ Hòa có tu vi Đồ Diêu trong người, cũng tự nhiên ngăn được công kích của Húc Phượng.

"Thủy Thần tiên thượng, vật ấy uy lực vô cùng mạnh, có lẽ đã được Thủy Thần đời trước luyện hóa." Nhuận Ngọc cắn răng, "Hôm nay Thủy Thần lại địch hữu chẳng phân biệt, băng nhận này sợ là tấn công sai người rồi. Phong Thần tiên thượng, ngươi nói xem đúng hay không?"

Băng nhận trong tay Nhuận Ngọc bay lên, rơi vào tay Phong Thần.

"Dì Lâm Tú?"

Phong Thần nhìn băng nhận trong tay, lại nhìn qua Thái Vi đang tọa ngồi trên thượng vị, ánh mắt lạnh lẽo. "Ngày đó Lạc Lâm đem tu vi nửa đời luyện hóa băng nhận này, mới không có sức phản kháng chết trong tay Thiên Đế!"

"Thiên Đế?" Cẩm Mịch nhìn Phong Thần, nhìn Thiên Đế, lại nhìn sang Húc Phượng, "Là Thiên Đế bê hạ gϊếŧ cha?"

"Cẩm Mịch cha ngươi vì ngươi đi cầu Thiên Đế hủy bỏ hôn ước giữa ngươi với Dạ Thần, hắn ra sức khước từ, rốt cuộc ứng phó cho qua, thế nhưng đến ngày thứ hai Lạc Lâm liền bị hạ độc thủ vô cùng tàn bạo, thần hồn câu diệt!"

Thiên Đế thần sắc hoảng loạn "Không! Lâm Tú, ngươi nghe ta giải thích.........."

"Là ngươi!" Phong Thần cầm băng nhận chỉ vào Thiên Đế, "Ngươi sợ Lạc Lâm sinh phản tâm, lại ham muốn thế lực Thủy Tộc, làm sao có thể đồng ý hủy hôn? Thái Vi! Ngươi dung túng Thiên Hậu gϊếŧ Hoa Thần, đem ta chỉ hôn cho Lạc Lâm, lại vì muốn thu phục Thủy Tộc mà ra tay gϊếŧ chàng. Ngươi! Là ngươi một tay tạo thành bi kịch của ba sư huynh muội chúng ta! Chính là ngươi!"

"Là cha Phượng Hoàng gϊếŧ............cha ta.........." Cẩm Mịch ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm tự nói, vừa khóc vừa cười, "Thiên Hậu gϊếŧ mẹ ta, Thiên Đế gϊếŧ cha ta.........."

"Hôm nay, ta sẽ vì Lạc Lâm, vì Tử Phân, lấy lại công đạo cho ba người chúng ta!" Phong Thần tế khởi băng nhận, lấy công lực cả đời, toàn lực xuất một kích.

Băng nhận đâm vào giữa mày Thiên Đế, Lâm Tú đánh cuộc, đó là nơi nội nguyên tinh đan của hắn tồn tại.........Lúc trước, Tử Phân từng nói, nàng yêu nhất mặt mày Thái Vi............Thái Vi liền đem tinh nguyên đặt ở giữa mày.

Có lẽ, Thái Vi vẫn còn có tình với Tử Phân.

Hôm nay, hắn chính là vì dư tình này mà chết.

"Phụ Đế!" Húc Phượng thấy Phong Thần đối với Thiên Đế xuất thủ, vội xoay người xuất ra một kích.

Cẩm Mịch tiếp được thân hình Phong Thần rơi xuống "Dì Lâm Tú!"

Nhuận Ngọc vì Phong Thần mà rót vào linh lực, mới có thể giúp nàng ta khống chế hơi thở.

"Phượng Hoàng...........Mẹ ngươi gϊếŧ mẹ ta..........Cha ngươi gϊếŧ cha ta! Ngươi, ngươi còn muốn gϊếŧ dì Lâm Tú!" Cẩm Mịch nước mắt rưng rưng, trong tay ngưng tụ Thủy Hệ linh lực, hướng Húc Phượng điên cuồng đánh tới.

"Cẩm Mịch..........." Húc Phượng một bên hóa giải công kích của nàng, một bên không ngừng lui về phía sau.

Tuệ Hòa nhìn một màn trước mắt, không khỏi bật cười. Nếu không phải muốn nhanh chóng kết thúc chiến cuộc trên đại điện, Tuệ Hòa quả thật muốn xem tuồng lâu hơn một chút.

Quá Tị tiên nhân nhân cơ hội hướng Húc Phượng đâm kiếm tới, lại bị một người chặn lại.

"Hỏa quân vệ!" Húc Phượng rời khỏi Cẩm Mịch, nhào tới

"Hỏa quân vệ.........Không thể..........lại bảo hộ điện hạ..........." Thân hình hắn tiêu tán ngay trước mặt Húc Phượng.

Cẩm Mịch bị một màn này làm cho ngây người, sừng sờ đứng lặng người nhìn.

Húc Phượng đỏ cả hai mắt. Hắn nhìn về phía Nhuận Ngọc đang giúp Phong Thần chữa thương, hai mắt nổi lên dị hồng, Lưu Li Tịnh Hỏa đốt lên.

Nhưng hắn không biết, trên Cửu Tiêu Vân điện này cũng không phải chỉ có hắn mới có thể sử dụng Lưu Li Tịnh Hỏa.

Húc Phượng trong tay nâng lên hỏa diễm, hướng Nhuận Ngọc tấn công, lại bị một đạo tử quang từ bên cạnh đánh tan.

"Tuệ Hòa?" Húc Phượng giật mình.

Nhuận Ngọc cũng hướng nàng nhìn lại.

"Húc Phượng, ta từng nghĩ, nếu có kiếp sau............." Trong tay Tuệ Hòa xuất hiện ra một đóa hoa sen. Đôi mắt lộ ra hồng dị, "Kiếp sau này, Tuệ Hòa trong tâm chỉ có Nhuận Ngọc, vĩnh viễn không có Húc Phượng."

Hai phương Lưu Li Tịnh Hỏa tương công tựa hồ muốn thiêu hủy xuyên khắp cung điện.

Tuệ Hòa thân nhận được tu vi của Đồ Diêu, toàn lực xuất kích Húc Phượng làm sao có thể làm đối thủ với nàng, cuối cùng bị đả thương ngã xuống đất.

"Cuộc đời này ngươi chưa từng phụ ta, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng một thân Lưu Li Tịnh Hỏa này của ngươi không thể giữ lại.". Tuy là vì giúp Nhuận Ngọc trừ bỏ hậu hoạn, nhưng khi nói ra lời này Tuệ Hòa cũng chẳng có lấy một chút vui vẻ "Không ngờ hôm nay lại tới lượt ta nói câu này."

Nàng ra tay, đem Lưu Li Tịnh Hỏa của Húc Phượng tiêu trừ tất cả.

Nhuận Ngọc đỡ lấy Tuệ Hòa. Nàng vì tiêu hao quá nhiều linh lực mà có chút chống đỡ không nổi. Hắn phân phó "Người đâu, đem Hỏa Thần bắt lấy, giam vào Bì Sa lao ngục."

Một vở tuồng đoạt vị, cuối cùng cũng hạ màn.