Chương 42: Thủy Thần chết

"Thủy Thần nếu chết, Cẩm Mịch liền kế vị chức vị của Thủy Thần, nếu nàng ta không ra tay gϊếŧ Húc Phượng. Chàng cưới nàng ta cũng liền có được hỗ trợ của Hoa giới cùng Điểu Tộc, với trí tuệ của chàng, sớm muộn gì cũng sẽ thắng một lần nữa." Tuệ Hòa giương mắt, "Con đường này chàng không được phép sai. Một bước sai, đó liền là thua hết cả bàn cờ. Điện hạ không sợ thua sao?"

"Thắng thua đều có thiên mệnh. Tay của Tuệ Hòa không cần vì Nhuận Ngọc mà nhiễm huyết." Nhuận Ngọc trầm tư nhìn nàng, "Tuệ Hòa, nàng từng nói nàng rất nhát gan, chỉ cầu có thể bình bình an an mà sống tránh xa khỏi mọi thị phi. Lúc này, lại muốn cùng ta đánh cược một lần, nàng không sợ thua sao?"

Nàng cười cười, "Đánh cược liền đánh cược, quan tâm gì thắng thua?"

Tâm này, đã bại bởi chàng, lại có cái gì không thể thua?

"Tuệ Hòa, cảm ơn nàng."

Tuệ Hòa, không có sát Thủy Thần.

Nhưng Thủy Thần, vẫn chết.

Nghe thấy tin tức này, Tuệ Hòa liền sửng sốt rất lâu mới hồi phục bình tĩnh.

Đây là một hung thủ vô cùng cao minh.

Thủy Thần chết, thần hồn câu diệt, cái gì cũng không lưu lại.

Đi đến Lạc Tương phủ phúng viếng, khi nhìn thấy Phong Thần, Tuệ Hòa liền hiểu ra, nàng đã biết được việc này là do thần thánh phương nào làm ra. Lại nhìn sang thần sắc của Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa trong lòng cũng sáng tỏ vài phần.

Lần đó gặp Thủy Thần, Tuệ Hòa định gϊếŧ hắn là bởi vì hắn hạ quyết tâm, muốn tâu thỉnh Thiên Đế hủy bỏ hôn ước của Cẩm Mịch với Nhuận Ngọc.

Như vậy còn có ai không hy vọng hôn ước này giải trừ? Không phải ta, không phải Nhuận Ngọc, càng không phải Húc Phượng, vậy ai gϊếŧ Thủy Thần? Thân phận của người này là gì, Phong Thần rõ ràng trong lòng hiểu rõ, lại không thể nói ra?

Đáp án chỉ có một.

Thủy Thần cùng Thiên Đế oán hận chất chứa đã lâu, nội bộ lục đυ.c, nếu không có một hôn ước này, liệu còn có cái gì có thể duy trì cho hai người này ngoài mặt bình thản? Dù cho là Thủy Thần ẩn nhẫn không bộc phát, thật lòng muốn sống những ngày bình dị, Thủy Tộc cũng khó tránh khỏi trở thành Hoa giới thứ hai. Hôn ước này là phương pháp tốt nhất để thu thế lực của Thủy Tộc vào tay, vị Thiên Đế kia chấp niệm sâu nặng như vậy, há có thể buông tay?

Nhìn Cẩm Mịch thần sắc bi thương, Tuệ Hòa cười lạnh.

Đời trước là ta động tay. Một đời này lại là Thiên Đế.

Chính là Cẩm Mịch à, Thủy Thần rốt cuộc vẫn là vì tình yêu của ngươi mà tang mệnh.

Có lẽ Lạc Tương Phủ này, về sau sẽ thường xuyên lui tới.

Tuệ Hòa nhìn qua Phong Thần. Thiên Đế cho rằng gϊếŧ Thủy Thần, liền không có nỗi lo về sau. Nhưng hắn không biết, trên đời này, không có bất cứ thứ gì đáng sợ bằng việc nữ nhân báo thù, càng ẩn nhẫn, càng yếu ớt, càng trí mạng.

Cẩm Mịch kế thừa tước vị Thủy Thần, giữ đạo hiếu ba năm không ra ngoài, Nhuận Ngọc liền thay nàng ta quản lí sự vụ của Thủy Tộc. Tuệ Hòa từng là tâm phúc của Thiên Hậu, lại có ký ức của kiếp trước, tự nhiên biết Nhuận Ngọc nên thu phục người nào, đề phòng người nào, tranh thủ người nào. Dạ Thần trong triều được chúng thần tương trợ, chưa đến ba năm, cánh chim đã vươn rộng.

Nhuận Ngọc được ăn cả ngã về không, vì muốn trợ giúp hắn bỏ cũ lập mới, Tuệ Hòa tự biết không nên nóng lòng, phải biết ẩn nhẫn chờ đợi. Nhưng trong lòng đã có tâm tư, làm sao có thể cam nguyện nhìn Cẩm Mịch cùng người trong lòng mình tay trong tay bước lên hôn điện? Chỉ sợ, buổi hôn lễ này cũng là giả đi.

Huống chi, Cẩm Mịch này đối với mối thù của cha mẹ lại có chút vô tri, hôn kỳ tới gần, vẫn cứ cùng Húc Phượng thường xuyên lui tới, không biết nặng nhẹ thân mật.

Lại không nghĩ tới, Ngạn Hữu lại cùng Nguyệt Hạ tiên nhân, làm ra cái việc ngu xuẩn.

Tuệ Hòa bất quá dùng ngôn từ châm chọc, lấy vị trí Thiên Phi tương lai của Húc Phượng mà đi chúc mừng Cẩm Mịch, bọn họ thế nhưng lại dám dùng mưu ma chước quỷ, đổi trắng thay đen, tính toán ngày đại hôn. Đem Tuệ Hòa thay thế cho Cẩm Mịch.

Tuệ Hòa cười thầm, ngươi chớ không biết ta có tu vi của Đồ Diêu trong người, nếu không cam tâm tình nguyện, muốn diễn một trò hay, thật cho rằng ta sẽ bị trò con rối cỏn con này của các ngươi khống chế?

Phong Thần gả nữ nhi, làm sao lại không biết rõ? Khi đỡ lấy Cẩm Mịch, nàng thần sắc liền cứng lại.

"Cẩm Mịch không có việc gì." Tuệ Hòa truyền âm cho nàng.

Phong Thần liễm mi, nàng sớm đã trở thành đồng mưu cùng với Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa. Có lẽ hôm nay, Cẩm Mịch không ở đây mới có thế an toàn.

Nàng thần sắc như thường, dắt tay Tuệ Hòa đưa vào loan giá.