Chương 40: Mộng châu

"Bổn tọa đã đem tu vi suốt đời độ cho ngươi. Ngươi hiện tại có thêm Lưu Ly Tịnh Hỏa, nhất định phải phục hưng Điểu Tộc, trợ giúp Húc Phượng có được vương vị."

Đáng thương cho Đồ Diêu, không biết người trước mặt lại chính là nguyên nhân khiến mình bị nhốt tại nơi này.

"Húc Phượng cùng Điểu Tộc liền trông cậy vào ngươi, chớ có làm bổn tọa thất vọng."

Tuệ Hòa bái biệt Đồ Diêu, một đôi hồng đồng vô bi vô hỉ.

Dì, Tuệ Hòa chắn chắn phục hưng Điểu Tộc. Còn Húc Phượng, chỉ sợ là phải cô phụ gửi gắm của dì.

Húc Phượng vì Cẩm Mịch khiến Thiên Đế tức giận, bị tước binh quyền, ngũ phương binh tướng liền giao cho Nhuận Ngọc quản lý. Nhưng việc này Tuệ Hòa sẽ không nói cho Đồ Diêu biết, ít nhất là trước khi có được Lưu Ly Tịnh Hỏa nàng sẽ không nói, mà sau khi có được tu vi của Đồ Diêu, bất cứ cái gì càng không cần nàng phải nói.

Nhuận Ngọc mấy ngày nay công việc lu bù, ban đêm bày bố tinh nguyệt, ban ngày lại lo chính sự, quân vụ, còn phải chiếu cố cùng Thủy Thần cùng Hoa giới thường xuyên lui tới, bận đến không thể phân biệt phương hướng.

Nhưng Tuệ Hòa ngày ấy rời đi, khiến hắn luôn ôm một lòng lo lắng, hắn lấy ra mộng châu cất giấu đã lâu. Quan khán cảnh trong mơ, đây là pháp thuật do hắn khi trực đêm nhàm chán liền học được.

Nhưng từ khi xem Tuệ Hòa mộng cảnh vô cùng thảm thiết, hắn liền không có nhìn trộm mộng cảnh của tiểu công chúa nữa. Ngày qua ngày, mộng châu vẫn là bị hắn cất giấu.

Nhuận Ngọc mơn trớn mộng châu, vầng sáng dao động.

Tiểu công chúa của hắn có bí mật vô cùng hắc ám. Nàng nói bản thân mình vô cùng xảo trá, tàn nhẫn. Nàng khiến hắn tin rằng nàng thật sự tàn nhẫn. Những sự việc phát sinh trong mộng châu làm hắn không thể không tin nàng.

Yểm thú mang về một tân cảnh mộng châu.

Đó là một cái hỗn hợp mộng.

Màu lam là mộng đã trải qua, màu vàng là tư mộng, nơi chốn đều nhiễm nồng đậm bi thương.

Húc Phượng thấy Thủy Thần, Húc Phượng trong tay bốc cháy lên Lưu Ly Tịnh Hỏa, Húc Phượng gϊếŧ Thủy Thần, Phong Thần.

Húc Phượng biến mất, nguyên lai Húc PHượng lại không phải là Húc Phượng, mà lại là Tuệ Hòa. Nàng lao vào thiên hà, khóc nấc lên điên cuồng chà sát cả tay "Rửa không sạch, rửa không sạch........Tuệ Hòa, máu trên tay ngươi vĩnh viễn rửa không sạch."

"Ta cũng từng nghĩ sẽ luôn sạch sẽ........" Nàng cười nhẹ, đôi mắt đẫm lệ trống rỗng đến vô hồn "Tuệ Hòa, có lẽ ngươi đã chú định đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm một ác nhân tay nhuốm máu người.........."

Nàng nhìn về phía bờ biển xa xôi một thân ảnh bạch y, than nhẹ "Còn may là chàng vẫn còn sạch sẽ. Chỉ cần chàng có thể sạch sẽ.........liền tốt."

"Ta sẽ lại làm một lần nữa, Nhuận Ngọc, ta sẽ vì chàng lại làm một ác nhân. Ta chỉ cần làm như kiếp trước, chàng liền thắng." Nàng lệ rơi đầy mặt cười thê lương.

Màu vàng cùng màu lam lưu động, chiếu rọi thẳng vào tâm Nhuận Ngọc nhìn không ra hắn biểu tình gì.

"Không, nàng sẽ không nhuốm máu một lần nữa. Ta sẽ không để nàng lại tiếp diễn tang thương một đời."