Chương 37: Nhẫn ái

Hôm qua Tuệ Hòa vì Nhuận Ngọc trị thương, hắn rất nhanh liền đã tỉnh.

Nhuận Ngọc nằm ở trên giường, yên lặng nhìn chằm chằm Quảng Lộ từ ngoài điện đi vào, nhìn nàng bước đến ngày một gần, nắm tay của hắn lấy ti lụa vì hắn lau đi vết rách trên tay, vì hắn lau đi mồ hôi giữa trán. Hắn biết Quảng Lộ này cùng Quảng lộ ban ngày không phải là cùng một người.

"Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc thở dài, "Đã tới vì sao không lấy chân thân mà gặp nhau."

"Quảng lộ" tay cứng lại, nàng cười cười "Ngươi làm sao biết ta không phải là Quảng Lộ?"

Hắn nhìn tay nàng vẫn đang nắm lấy tay mình "Nàng ta không dám làm như thế này."

"Không dám? Điện hạ đối với thân tín cũng thật là hà khắc." Nàng cười cười. "Ngươi làm sao biết ta là Tuệ Hòa, vạn nhất ta là người của Thiên Hậu phái tới để hại ngươi thì sao?"

"Hơi thở nghịch lân của chính mình, ta làm sao không nhận ra?"

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một khắc. Một mảnh kia, là nghịch lân?

Nhuận Ngọc dời ánh mắt đi "Nàng liền biến trở về đi."

"Không biến." Tuệ Hòa dứt khoát cự tuyệt, "Thiên lôi nghiệp gϊếŧ không chết ngươi, nhưng Tuệ Hòa ta xuất hiện ở Toàn Cơ cung đi lại, mới là chân chính muốn ngươi mạng."

Nhuận Ngọc rũ mắt than nhẹ.

"Đã bị ngươi nhìn thấu, cũng không cần phải chờ ngươi ngủ." Tuệ Hòa đứng dậy phất tay phong bế cửa điện, thiết lập kết giới.

"Ta đã vì ngươi thanh lọc một lần hỏa độc, bất quá thương thế do đài sen nghiệp hỏa gây ra, tuy không thể so với Lưu Ly Tịnh Hỏa trí mạng, lại càng khó chữa khỏi." Tuệ Hòa xoay người, nàng vẫn mang khuôn mặt của Quảng Lộ nhưng đôi mắt lại hiện ra ánh hồng yêu dị.

Nàng phát động chân khí bức ra nội đan.

Nhuận Ngọc kinh ngạc, nhíu mày muốn nói "Tuệ Hòa........"

Linh lực đem nội đan thúc giục nhập vào miệng của hắn , Tuệ Hòa quát "Nếu không muốn cùng tẩu hỏa nhập ma, ngươi liền thành thật một chút đi."

Vận hành xong nàng liền thu hồi nội đan, Tuệ Hòa lảo đảo một bước ổn định thân hình.

Nhuận Ngọc nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ đau đớn kịch liệt "Ngươi không cần..........."

"Ta tự biết được, điện hạ là chân mệnh thiên long không chết được." Nàng điều tức mấy phen, sắc mặt hơi hòa hoãn, "Tuệ Hòa chỉ là.........báo ân điện hạ lần trước vì Tuệ Hòa chắn lôi."

"Tuệ Hòa đối với Nhuận Ngọc có tình, hà tất lấy lý do thoái thác."

Tuệ Hòa cười gật gật đầu cam chịu.

"Điện hạ, ngươi ta đều là trong cửa tử cầu sinh, có tình vô tình, nói cùng không nói vào lúc này lại có thể như thế nào?" Nàng xoay người rời đi. "Điện hạ cố gắng nghĩ ngơi thật tốt, ta còn sẽ đến."

Sự tình trôi qua nửa tháng, Thiên Đế mới nhớ tới vì Nhuận Ngọc chữa thương, Tuệ Hòa mấy ngày này luôn vì hắn thanh trừ nghiệp hỏa chi độc, Nhuận Ngọc cũng đã tốt đến bảy tám phần. Nàng tu vi tổn hại cũng cần điều trị, liền không mạo hiểm đi Toàn Cơ cung thăm hắn.

Tử Phương Vân cung.

"Hồi bẩm Thiên Hậu, đại điện hạ chọn Thiên giới nghi chế ti ma đồ tang."

"Lui ra đi." Thiên Hậu vừa lòng gật đầu.

Tuệ Hòa nhìn chằm chằm tiên hầu cầm nghi chế ti ma đồ tang đi ra ngoài, quay đầu liền cười đến ngoan ngoãn "Dì thật cao minh, một kiện đồ tang liền có thể nhìn ra Dạ Thần lựa chọn làm gì. Xem ra đại điện cũng là một người thông minh, không dám có dị tâm, thực thức thời."

"Ngươi cũng đừng xem thường hắn. Nhớ năm đó hắn tuy tuổi còn nhỏ đã có thể ra tay tàn nhẫn, đem long lân của chính mình tróc hạ, ta cho hắn Phù Mộng đan hắn cũng dám ăn. Khi Rào Ly chết với phản ứng kia của hắn, bổn tọa không tin hắn sẽ thiện bãi cam hưu."

Tuệ Hòa bất động thanh sắc mà nâng nâng lông mày, tự mình tróc long lân.........Còn có việc gì mà hắn không làm được?

"Dì mưu tính sâu xa, Tuệ Hòa thật muốn học hỏi nhiều hơn một chút." Thiên Hậu một phen phân tích đã khiến Tuệ Hòa âm thầm kinh tâm.

Hiểu con không ai bằng mẹ lời này thật sự không sai.

Nhuận Ngọc tuy là con vợ lẽ, rốt cuộc vẫn là do Đồ Diêu nhìn từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ dù che giấu tốt đến đâu, long chi ngạo cốt, chung quy cũng không thể gạt được hỏa nhãn kim tinh của Thiên Hậu.

Càng tiếp cận với Thiên Hậu, Tuệ Hòa càng hiểu rõ đối với Nhuận Ngọc Thiên giới này rốt cuộc là một tràng cảnh Tu La như thế nào. Thiên Hậu tâm tư sáng như Nhật Nguyệt, Thiên Đế tâm tư lại thâm tựa biển sâu. Chỉ cần một lần vô ý liền thua cả bàn cờ, đi sai một bước liền thịt nát xương tan.

Để có thể sinh tồn, hắn tình, nàng tâm bất quá chỉ là ý nghĩ xằng bậy nơi phàm trần không thể nhắc tới.

Không cần nhớ, không cần xem, không cần nhắc lại.

Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa đối với chàng có tình, càng muốn nhịn xuống này ái, buông tha này tâm.