Nhờ vào lần này Tuệ Hòa tự mình bày ra vở kịch soán vị, lại bị quân vệ của Húc Phượng ghét cái ác như kẻ thù đâm cho một kiếm, giúp nàng trở về Thiên giới sớm hơn so với kiếp trước. Không ngờ tới, trở về không quá mấy ngày liền biết được Thiên Hậu hạ pháp chỉ, đối với Động Đình ba vạn Thủy Tộc ban lôi hỏa đại hình.
Động Đình phản loạn, một cái cơ hội tốt như vậy Thiên Hậu nào có thể buông tha? Nhưng đời trước, ba vạn Thủy Tộc lại được Thiên Đế đặc xá. Trong việc này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Tuệ Hòa không rõ ràng lắm.
Nhưng nàng đoán, ước chừng cùng việc kiếp trước Nhuận Ngọc một thân thương thế không dậy nổi không khỏi có liên quan.
Một đời nơi phàm trần, Tuệ Hòa đã minh bạch, nói vô tình bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Nhưng nơi này vốn không phải nhân gian, Thiên Đế Thiên Hậu đã muốn nàng làm thê tử của Hỏa Thần, nàng làm sao có thể cùng với Dạ Thần-người đã có hôn ước phát sinh quan hệ đây?
Nghe nói Đồ Diêu đem dư nghiệt Thủy Tộc áp giải hướng Cửu Tiêu Vân điện thụ hình, Tuệ Hòa liền đứng ngồi không yên.
Nàng không thể đi tìm hắn.
Nhưng nàng biết, đó là bẫy rập của Thiên Hậu.
Thiên lôi liệt hỏa, gậy ông đập lưng ông.
Chàng sẽ đi sao?
Tuệ Hòa thở dài, Nhuận Ngọc mà nàng nhận thức nhất định sẽ đi.
Đồng tình, thương hại, trước nay đều là những từ ngữ mà Tuệ Hòa khinh thường, nàng hắc ám, sắc bén. Không bao giờ có chuyện vì một người không quan hệ mà lãng phí một giọt nước mắt.
Nhưng Nhuận Ngọc bất đồng.
Không sai, hắn cùng nàng giống nhau, tâm tư thâm trầm, âm mưu quỷ kế, sinh sát quyết đoán, hạ thủ không lưu tình.
Nhưng hắn cùng nàng cũng không giống nhau, hắn có một viên minh châu thiện tâm chân chính, lòng mang thiên hạ, thương xót chúng sinh, là một thần tiên tốt đẹp nhất.
Ba vạn sinh linh vô tội chịu hình, Tuệ Hòa có thể thờ ơ lạnh nhạt, Nhuận Ngọc thì không.
Tuệ Hòa phi thân hướng Cửu Tiêu Vân điện mà đi.
Nàng biết đó là bẫy rập, nàng biết chúng tiên ai ai cũng đều hận không thể trừng mắt mà nhìn nàng, càng biết rõ nàng vô phương trốn khỏi lưới tình của Nhuận Ngọc.
Chính là vẫn muốn đi.
Nhuận Ngọc biết được chuyện này đi cầu cứu Thiên Đế tất nhiên là vô dụng, hắn liền hướng Cửu Tiêu Vân điện một đường như điên bay tới, lại ở dưới thiên nhai bị một người giữ lại.
"Tuệ Hòa?" Hắn biểu tình nôn nóng, "Nàng ở đây làm gì?"
"Ngươi không thể đi."
Nàng sớm biết Nhuận Ngọc sẽ không chết, vẫn là không nhịn được mà chạy tới, tới làm một chuyện vô dụng, tới cũng cản không được người này.
"Thiên Hậu ý chỉ, ba vạn thiên lôi liệt hỏa muốn tru diệt Động Đình Thủy Tộc........Nàng mau thả ta ra, chậm liền không kịp!" Nhuận Ngọc muốn thoát khỏi tay nàng.
"Tới kịp!" Tuệ Hòa cũng mặc kệ ánh mắt của kẻ lui người tới, cả người chắn trước hắn, tay cũng nắm chặt vạt áo hắn, ánh mắt sắc bén, "Nhuận Ngọc, ngươi ngẫm lại đi, ý chỉ đã hạ, bà ta vì sao lâu như vậy vẫn không động thủ?"
Tuệ Hòa muốn lay động hắn "Ngươi nói, bà ta đợi là ai?"
"Ta." Nhuận Ngọc ánh mắt chợt lạnh lẽo, hắn đương nhiên minh bạch "Mẫu Thần chờ ta."
"Mẫu Thần muốn chém muốn gϊếŧ, diệt cỏ tận gốc, lúc này là thời cơ tốt nhất.". Hắn nhẹ nhàng đẩy Tuệ Hòa ra "Tuệ Hòa, nàng luôn cẩn thận. Nên biết hôm nay nàng không nên tới đây."
"Ngươi vẫn muốn đi?" Tuệ Hòa cau mày, kìm nén nước mắt.
"Ba vạn sinh linh vô tội chịu hình, đổi cho một mạng của ta. Nhuận Ngọc làm sao có thể nhẫn? Nếu như thế, Nhuận Ngọc làm sao còn có thể tồn tại trên thế gian này?". Nhuận Ngọc xoa gò má Tuệ Hòa, "Tuệ Hòa nàng đi đi."
Hắn xoay người rời đi, một hai bước liền quay lại, nhét vào tay Tuệ Hòa một vật xong mới rời đi.
A, Nhuận Ngọc.
Bất quá chỉ là một vũ trụy phòng thân, chàng lại cho rằng ta sẽ dùng nó.........Thế chàng thay ta chắn thiên lôi thì sao? Nàng về phía bóng dáng bạch y khuất xa, nhẹ xoa xoa long lân nơi ngực. Không, loại sự tình này chỉ có chàng mới làm ra được.
Tuệ Hòa ở trên hình đài, thụ hình chín trăm đạo thiên lôi, nàng khi đó chỉ cảm thấy thời gian đình trệ, phảng phất vĩnh viễn không qua được.
Ba vạn đạo thiên lôi liệt hỏa, phải bao lâu mới chịu đựng xong?
Trên điện lôi đình vang tận mây xanh, Tuệ Hòa ngơ ngẩn mà đứng nhìn, tay siết chặt vũ trụy đến đổ máu cũng không hề hay biết.
Tiếng sấm vang lên bao lâu nàng liền đứng bấy lâu.