Chưa đến hai ngày, kịch hay đã bắt đầu.
"Cẩm Mịch chính là nữ nhi của Thủy Thần, cũng là hôn thê của ngươi." một lời của Thiên Đế liền làm cho mỗi một người ở đây đều có một tâm trạng riêng, biểu cảm sắc mặt vô cùng phong phú, riêng Cẩm Mịch thần sắc lại vô cùng tự đắc.
"Mịch nhi, ngươi nguyện ý sao? Nếu ngươi không muốn......." Thủy Thần lúc trước vốn cùng Thiên Hậu có không ít ân oán, đương nhiên không hy vọng mối hôn ước này đạt thành.
Húc Phượng cũng từng bước tiến lên "Nàng nếu không muốn nói, ta liền........." Lời chưa kịp nói ra đã bị Thiên Hậu lớn tiếng quát cắt ngang.
Nhuận Ngọc nhàn nhạt liếc Tuệ Hòa một cái.
Rõ ràng tình thế đã phát triển thành cái dạng này, Tuệ Hòa lại như cũ ánh mắt lặng yên nhìn về hư không, thần sắc đạm mạc, tựa như đang xem một tuồng cũ lâu năm diễn lại.
"Thành thân sao? Ý hay, ý hay. Cảm tạ Thiên Đế cùng phụ thân ân điển."
Húc Phượng liền thất thần, nhìn Hoàn Đế Phượng Linh cài trên tóc Cẩm Mịch rơi xuống.
Một thanh âm thanh thúy vang lên.
Mọi người kinh ngạc cảm thán, Tuệ Hòa thoáng nhìn qua.
Vẫn là tới vai của nàng rồi. Tuệ Hòa cười cười, xem ra Húc Phượng sẽ không đồng ý hôn sự của nàng cùng hắn.
Tuệ Hòa đứng dậy, ngăn lại Cẩm Mịch đang muốn nhặt Phượng Linh. Hiện giờ trong mắt Thiên Đế, Thiên Hậu đã đem Tuệ Hòa trở thành Thiên Phi của Húc Phượng. Mà Húc Phượng từ khi Cẩm Mịch xuất hiên tâm tư liền dao động, càng khiến Tuệ Hòa an tâm hành sự.
Nàng rút từ quạt lông của mình một cây bạch vũ, hóa thành trâm ngọc. "Cẩm Mịch tiên tử chân thân là một đóa hoa sương sáu cánh. Cây trâm này của Tuệ Hòa lại có khả năng tránh lửa, liền xem như là một phần lễ của ta. Chúc Cẩm Mịch tiên tử thiên luân chi nhạc, giai ngẫu chi hỉ*."
*: Hưởng niềm vui của gia đình, hạnh phúc với vợ/chồng.
Cẩm Mịch vẻ mặt kinh hỉ đưa tay nhận lấy.
Tuệ Hòa lại cuối người nhặt lấy Phượng Linh đưa cho Húc Phượng "Nghe nói khoảng thời gian trước Hỏa Thần không cẩn thận làm mất Hoàn Đế Phượng Linh, không nghĩ tới được Cẩm Mịch tiên tử nhặt lại. Hiện tại cũng nên vật hồi cố chủ."
"Húc Phượng, ngươi còn không mau thu lấy?" Đồ Diêu vội lên tiếng nhắc nhở.
Nàng hai mắt vẫn luôn đặt trên người Húc Phượng, cố tình làm lơ đi ánh mặt Nhuận Ngọc "Hôm nay thật đúng là một cái ngày tốt. Hiện giờ Thủy Thần nhận lại nữ nhi, Dạ Thần có được thê tử, Hỏa Thần vật hồi cố chủ. Quả thật là tam hỉ lâm môn."
Tuệ Hòa một phen động tác này không hề quá phận, lại hóa giải đi xấu hổ, rất hợp ý Thiên Đế, Thiên Hậu, đáng tiếc Húc Phượng một phân cũng không cảm kích. Tay nắm lấy Phượng Linh nhưng cũng không thu về mà dừng tại không trung. Tuệ Hòa trong lòng cũng không sợ hãi, không thuận theo mà ngoan cố đẩy tay về hướng Húc Phượng.
"Được rồi, hôm nay liền tới đây." Thiên Đế không mặn, không nhạt để lại một câu liền xoay người rờiđi.
Húc Phượng cuối cùng cũng tiếp nhận Phượng Linh.
Tuệ Hòa lạnh lùng cười, cũng không còn kiên nhẫn diễn, muốn xoay người đi. Lại nhìn thấy Nhuận Ngọc ánh mắt u ám, trong lòng liền loạn, vội vàng rũ mắt.
Không phải ta, ta không cần tới xem hắn.
"Nếu nàng đã trả lại.......nếu nàng giống ta vẫn còn tình cảm liền.........Bằng không, cả hai liền kết thúc." Húc Phượng u oán mà nhìn Cẩm Mịch.
"Ta không còn, cả hai chúng ta liền kết thúc."
Kịch này vẫn là như trước diễn lại, một chút cũng không sai, khiến người khác bật cười.
.............................................................
Từ khi định ra việc Cẩm Mịch đi phàm trần lịch kiếp, một Duyên Cơ tiên tử nho nhỏ thế nhưng bị Thiên Hậu, Hỏa Thần thay phiên triệu kiến, vô cùng mệt mỏi. Mà hôm nay ngay cả Điểu Tộc tộc trưởng cùng tìm tới cửa. Nhưng Tuệ Hòa công chúa này lại không hỏi đến Cẩm Mịch mệnh cách, chỉ hỏi đến kỷ niên ở thiên gian, sau đó mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa mà rời đi.
Mấy người Thượng thần này, thật là khó hầu hạ a.
Trước Thiên Cơ Luân, Thủy Thần, Phong Thần cùng Cẩm Mịch lưu luyến chia tay, Nhuận Ngọc thân là hôn phu cũng tự nhiên đến đưa tiễn.
Lại không nghĩ Tuệ Hòa cũng tới nơi này.
"Cẩm Mịch tiên tử, thỉnh tới."
Tuệ Hòa hướng ba người Thủy Thần thăm hỏi "Đại điện hạ, Thủy Thần tiên thượng, Phong Thần tiên thượng."
Tuệ Hòa biết, Đồ Diêu đã đối với Cẩm Mịch động sát tâm. Tuệ Hòa không quan tâm tới sinh tử của Cẩm Mịch. Nhưng nàng ta vừa chết, mình chẳng phải sẽ cùng Húc Phượng thành một đội? Nhưng việc này lại không thể nói với Húc Phượng, nếu hắn nháo đến trước mặt Đồ Diêu, không giữ mồm giữ miệng lại đem tên Tuệ Hòa nàng khai ra, người chết liền chính là nàng.
Tuệ Hòa nhìn Thủy Thần, hắn hành sự làm người luôn ổn thỏa, lại nói từ trước đến nay luôn cùng Đồ Diêu đối địch. Không bằng lúc này bán cho hắn cái mặt mũi, cũng không có chỗ nào không ổn.
Nàng ở bên tai Thuỷ Thần thấp giọng nói "Mưa gió nơi Thiên giới này có thể sẽ đem một đóa hoa hóa điêu tàn. Tiên thượng vẫn nên bảo hộ nhiều hơn." Thủy Thần kỳ quái mà liếc nhìn nàng một cái. Tuệ Hòa này vốn là một cánh tay của Thiên Hậu, lúc này mở miệng chỉ điểm là có ý gì?
Khi lướt qua Nhuận Ngọc liền bất động thanh sắc, truyền âm cho hắn "Thiên Hậu muốn gϊếŧ Cẩm Mịch." Nhuận Ngọc cả kinh giương mắt nhìn nàng.
Tuệ Hòa thần sắc lại như thường, đạm nhiên cười, cùng đưa tiễn Cẩm Mịch.
Cẩm Mịch nhảy xuống.
"Nợ, vẫn còn thiếu." Tuệ Hòa đứng bên cạnh thiên cơ, nhìn về phía phàm trần, duỗi tay, đầu ngón tay xẹt qua phong lôi từ phàm trần thổi tới. Mắt thấy, Húc Phượng từ dưới đài vì tìm Cẩm Mịch mà chạy đến. Hắn vẫn muốn đi cùng Cẩm Mịch ở thế gian gặp gỡ.
"Duyên Cơ tiên tử." Tuệ Hòa bỗng nhiên mở miệng.
"Ân? Công chúa có chuyện gì?"
"Hoài Ngô." Tuệ Hòa xoay mặt nhìn về phía nàng "Quận chúa, Tuệ Hòa cảm tạ tiên tử."
"Tuệ Hòa!" Nhuận Ngọc vẫn luôn chú ý nàng, thấy nàng thần sắc có điểm kỳ lạ, đang muốn tiến lên, lại đã muộn."
Tuệ Hòa cười nhẹ, thả người nhảy vào hồng trần.
Cha, cuộc đời này, Tuệ nhi sẽ không tiếp tục sai nữa.
Tuệ Hòa, Húc Phượng trước sau nhảy vào Thiên Cơ Luân, dừng ở trong mắt Nhuận Ngọc, không biết là cái tư vị gì.