Chương 30: Cáo biệt

Tuệ Hòa một đêm này không ngủ.

Ngôi sao dâng lên, lại rơi xuống, nàng tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, lại tựa hồ không có nghĩ gì cả.

Tuệ Hòa không kiên nhẫn mà lắc lắc quạt lông, vũ y theo gió mà lay động, giải không được khúc mắc trong lòng, nàng dứt khoác thu quạt, ra ngoài đi dạo.

Không biết như thế nào lại đi tới Toàn Cơ cung.

Nàng không nên tới.

Đồ Diêu ngày ngày nhìn chằm chằm vào Toàn Cơ cung. Còn có Nhuận Ngọc, hắn........... Rõ ràng đã mạnh miệng nói rõ mình không động tâm. Nhưng nếu cứ như vậy quay đầu rời đi, lại giống như chính mình đang chột dạ.

Tuệ Hòa ẩn thân, ta bất quá chỉ là đi xem hắn đang làm gì thôi. Nàng tự tìm một cái cớ.

Toàn Cơ cung, thật đúng là quạnh quẽ, một đường đi tới thế nhưng đến một tiên hầu cũng không thấy.

Nhuận Ngọc một thân thanh y, cô đơn chiếc bóng ngồi trước cửa sổ, nhìn nắng sớm dần dần dâng lên.

Tuệ Hòa bước chân vô cùng nhẹ, Nhuận Ngọc lại dường như phát hiện, hắn liền quay đầu "Tuệ Hòa?"

Nàng vốn định chỉ ở ngoài cửa nhìn hắn một chút liền đi, lại không ngờ bị lộ tung tích. Rõ ràng, đã giấu đi hơi thở, hắn vì sao lại nhận ra ta? Tuệ Hòa than nhẹ một tiếng, hiện thân.

"Nàng chưa bao giờ tới Toàn Cơ cung này của ta, hôm nay tìm ta vì chuyện gì?" Nhuận Ngọc thấy nàng, bên môi không tự chủ mang một tia ý cười.

"Ta........." Vấn đề này đúng là khiến cho người khác khó mà trả lời a.

Nàng đến tột cùng vì sao lại tới đây?

"Ta........cần phải đi. Đại điện hạ nên sớm nghỉ ngơi."

"Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc quay đầu, yên lặng rót hai ly trà.

Trà của Nhuận Ngọc, cũng lâu rồi nàng chưa uống lại.

Nhuận Ngọc nhấp một ngum trà xanh, nhàn nhạt nói "Hôm qua tại tiệc mừng thọ........là bút tích của Tuệ Hòa."

Nàng cười cười có chút ảm đạm.

Trà hương tuy thơm, ly trong tay vẫn là đặt xuống. Trà vốn thanh đạm, từ khi nào lại khiến nàng say?

Không, người say chính là hắn, không phải ta.

"Cẩm Mịch............." Bất quả chỉ là mấy từ nhẹ nhàng, lại khiến cổ họng Tuệ Hòa có chút khô khốc, vẫn là nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. "Là nữ nhi của Thủy Thần."

Nàng không e dè mà nhìn thẳng về phía Nhuận Ngọc, một câu kia vừa thốt ra nàng cũng minh bạch vì sao hôm nay bản thân lại tới đây.

Nhuận Ngọc tay cầm ly trà liền dừng lại ở không trung "Là Cẩm Mịch.........."

"Thượng thần thề minh, thiên mệnh sáng tỏ. Điện hạ tự giải quyết cho tốt, Tuệ Hòa cáo từ."

Hắn nhìn về phía Tuệ Hòa, ánh sáng trong mắt dần dần tắt. Ngụ ý của nàng, hắn sao mà không biết?

Ta tới là để gặp ngươi lần cuối.

Từ nay về sau ngươi đi quang minh đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Không ai nợ ai.

Nhuận Ngọc, đừng sai nữa.