Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]

Chương 19: Cửu Tiêu Vân điện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Binh biến xảy ra, cũng lúc đó Dực Miểu Châu nhận được tin Ma giới tất cả hỏa lực đều tập trung tại vong xuyên.

Đây chính là cơ hội Tuệ Hòa đang đợi.

Tuệ Hòa biết rõ, mẫu đơn mà hoa tinh kia nhắc tới chính là Cẩm Mịch, cũng biết được người mang nàng ta đi là Húc Phượng, nàng càng biết mẫu đơn kia phát ra một hoa lệnh báo tin cho Điểu Tộc sự việc Hoa giới cạn lương thực. Nàng ta như cũ tự đả thương mình.

Hết thảy đều phát sinh như kiếp trước, một chút cũng không thay đổi.

Quạt lông nâng lên che đi nụ cười nhạt bên môi Tuệ Hòa.

"Người đâu." Tuệ Hòa triệu kiến thân vệ cùng nữ quan. "Tập kết ba ngàn vũ vệ, lập tức theo ta gấp rút tiếp viện cho thiên giới. Ta vừa đi ngươi liền truyền tin báo với các trưởng lão.........Ma giới tất cả hỏa lực đều tập trung vong xuyên, thế gia của Điểu Tộc cũng nên tận sức tận lực, từng người điểm binh chuẩn bị sẵn sàng làm hậu thuẫn cho Thiên giới."

Mang theo ba ngàn vũ vệ tiến nhập Nam Thiên Môn, cùng hợp lại với thiên binh thiên tướng. Lại nghe được tin Nhuận Ngọc đang điểm binh chuẩn bị cho trận chiến lại bị Thiên Đế ra lệnh triệu hồi quay về Cửu Tiêu Vân điện.

Tuệ Hòa sớm đã biết Ma giới sẽ lui binh, trận chiến này vốn không cần phải đánh. Nhưng Thái Vi lại không biết được, lần này triệu hồi khẩn cấp chẳng phải ngu xuẩn hay sao? Nhuận Ngọc thân là trưởng tử của Thiên Đế, theo lý vốn nên tọa trấn trong quân, dù là muốn truy cứu chuyện Húc Phượng bị tập kích cũng không nên vào lúc này.

Tuệ Hòa sau khi đem vũ vệ an trí ở Nam Thiên Môn liền hướng về phía Cửu Tiêu Vân điện mà đi.

"Hay cho ngươi, Nhuận Ngọc! Mười vạn thiên binh sao có thể giao cho một kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, nhẫn tâm ra tay với đệ đệ như ngươi."

Giờ khắc này Nhuận Ngọc đang bị áp quỳ xuống trong Cửu Tiêu Vân điện, bị Thiên Đế, Thiên hậu tra hỏi.

"Bẩm Phụ Đế, băng đoản này không phải là vật của Nhuận Ngọc."

"Pháp thuật hệ thủy cường đại như vậy, trong thiên đình rộng lớn này trừ bỏ ngươi còn có thể có ai? Huống hồ ngày đó có một tiên hầu nhìn thấy ngươi xuất hiện ở gần Tê Ngô cung. Đêm vừa buông xuống cũng là lúc ngươi bảo hộ Bắc Thiên Môn, liền ngay lúc đó Húc Phượng niết bàn xảy ra việc ngoài ý muốn, ngươi nói việc này là không liên quan tới ngươi?"

"Hồi Phụ Đế, Nhuận Ngọc đích xác có đi qua Tê Ngô cung........."

"Bệ hạ." Thiên Hậu nghe vậy liền đưa cho Thiên Đế một ánh nhìn.

Ngay lúc đó tiên hầu tới báo "Bệ hạ, Điểu Tộc tộc trưởng mang binh gấp rút tiếp viện Thiên giới, hiện tại đang ở ngoài điện, nói là có chuyện quan trọng cần khải tấu bệ hạ."

Thiên Đế nghĩ nghĩ "Cho vào."

Tuệ Hòa vừa vào liền nhìn thấy Nhuận Ngọc đang quỳ giữa gối giữa điện, nàng trong lòng không khỏi thấy bất bình, dù sao cũng là nhi tử của Thiên Đế là Thiên giới đại điện hạ. Thiên Đế dù là muốn truy cứu hỏi tội hắn thì cũng nên tránh mặt các thần tử chứ? Vấn binh hỏi tội như thế này sao lại có thể để các tộc trưởng ngoại tộc chứng kiến.

Thiên Đế vốn không hề để tâm đến mặt mũi của Dạ Thần. Cũng khiến nàng hiểu được Nhuận Ngọc tại Thiên giới này đến tột cùng là sống ở hoàn cảnh nào.

Không hề đi xem Nhuận Ngọc, nàng còn có vai diễn quan trọng cần phải diễn. Tại giữa điện tiền Tuệ Hòa thẳng tắp quỳ xuống "Điểu Tộc Tuệ Hòa thỉnh Thiên Đế bệ hạ giáng tội."

"Tuệ Hòa vì sao lại như vậy? Đứng lên rồi hãy nói." Thiên Đế kinh ngạc.

Điểu Tộc tộc trưởng dù gì cũng là trọng thần, ngày thường dù có hành lễ cũng sẽ không làm một cái đại lễ như thế này.

"Đúng vậy, Tuệ Hòa mau mau đứng lên." Thiên Hậu cũng kinh ngạc không kém lên tiếng.

Tuệ Hòa cũng không đứng dậy "Tuệ Hòa không dám, Tuệ Hòa có tội."

"Vi thần nhận được tin Ma giới hỏa lực đều tập trung tại Vong Xuyên, Điểu Tộc vốn là thuộc về Thiên giới đại tộc, theo lý vốn nên dốc hết quân lực gấp rút tiếp viện Thiên giới." Tuệ Hòa trong mắt dâng lên lệ quang lại cố gắng kìm nén không rơi xuống "Chỉ là........... Điểu Tộc tuy có năm vạn binh sĩ, lại đều rơi vào trong tay các trưởng lão. Tuệ Hòa thấp cổ bé họng, vô lực điều khiển. Chỉ có thể tập kết ba ngàn vũ vệ, thân chinh ra tiền tuyến cùng thiên binh chống lại Ma giới. Tuệ Hòa vô năng, vô lực điều binh, thỉnh Thiên Đế bệ hạ trách phạt."

Thiên Đế trầm ngâm "Thấp cổ bé họng, vô lực điều khiển? Ngươi là Điểu Tộc tộc trưởng lại chỉ có thể điều ra thân vệ để chi viện cho Thiên giới.........."

Thiên giới bất quá có mười vạn binh sĩ đều toàn lực xuất binh, Điểu Tộc có năm vạn binh sĩ lại cư nhiên bàng quan không xuất quân, các trưởng lão này là yên bình quá lâu đã khơi lên dị tâm?

Xem ra trưởng lão Điểu Tộc này cũng nên động qua rồi, nếu không năm tháng dài rộng, sẽ thành một đại họa. Chi bằng dùng Tuệ Hòa công chúa này đi, phía sau không cha không mẹ, càng không có đại gia tộc chống đỡ, dễ dàng khống chế.

"Tuệ Hòa việc này ta đã rõ, ngươi trung với Thiên giới, vì Thiên giới không tiếc xuất ra thân vệ. Ngươi đã làm rất tốt, trước tiên đứng lên đi."

Thành công gieo vào lòng Thiên đế nỗi nghi kỵ đối với việc các trưởng lão Điểu Tộc nắm giữ binh quyền. Tuệ Hòa đi một chuyến này cũng đạt được mục đích.

Nàng đứng dậy, giương mắt lại nhìn thân ảnh Nhuận Ngọc đang quỳ, không biết vì sao lại có chút không đành lòng. "Bệ hạ, Tuệ Hòa còn một chuyện muốn bẩm tấu."

"Tuệ Hòa nghe nói Húc Phượng...........Hỏa Thần điện hạ khi niết bàn bị mất tích? Không biết có thật hay không? " Tuệ Hòa vẻ mặt chân thành hỏi dù nàng đã sớm biết được vấn đề.

Thiên Đế liếc mắt nhìn Nhuận Ngọc, hừ lạnh một tiếng "Xác thực có chuyện này."

Thiên Hậu ở bên cạnh lại nhắm thẳng đến Nhuận Ngọc "Có người rắp tâm hại người, ám hại con trai ta, đáng thương cho Húc Phượng, hiện tại sống chết không rõ ràng.........."

"Khởi bẩm bệ hạ, dì. Ngày đó Tuệ Hòa chuẩn bị hồi Dực Miểu Châu, ở tại Bắc Thiên Môn ngẫu nhiên gặp được Dạ Thần điện hạ đang cùng hắc y nhân giao đấu. Người nọ pháp lực cao cường, đã dùng hỏa linh lực đả thương Dạ Thần điện hạ. Tuệ Hòa pháp lực thấp kém, không thể trợ giúp điện hạ, khiến kẻ ác bỏ chạy. Dạ Thần điện hạ lo lắng người này làm hại Húc Phượng, đã cùng ta đi đến Tê Ngô cung, vốn muốn bảo hộ cho Húc Phượng, chỉ là Tê Ngô cung đã có thủ vệ, không tiện quấy rầy.........."

"Tuệ Hòa lời người nói là sự thật? Người cùng Dạ Thần đi đến Tê Ngô cung?" Thiên Đế lại nhìn qua Nhuận Ngọc hỏi.

"Bẩm bệ hạ, dì. Đêm đó ở Tê Ngô cung mọi người đều nhìn thấy ta cùng với đại điện hạ. Thấy đã có trọng binh canh gác, điện hạ cũng thủ vệ nói vài câu công đạo liền cùng ta rời đi." Tuệ Hòa đáp lại rơi vài giọt lệ. "Không ngờ vô tình giúp cho hắc y nhân kia đắc thủ, Tuệ Hòa thật sự hối hận, đã không suốt đêm thủ hộ tại Tê Ngô cung, bảo vệ Hỏa Thần điện hạ!"

Thiên Hậu hồ nghi hỏi "Húc Phượng bị thương, quả thật không có liên quan đến Nhuận Ngọc?"

"Phụ Đế, Mẫu Thần minh giám, Nhuận Ngọc vô pháp khiến Húc Phượng bị thương. Thứ nhất Nhuận Ngọc tu luyện là linh lực hệ thủy, niết bàn hỏa kia ta vô pháp tiếp cận." Nhuận Ngọc lại vén tay áo để lộ ra vết thương dữ tợn do lửa gây ra. "Thứ hai, Nhuận Ngọc vô tình bị người nọ ám toán, người nọ tuy rằng sử dụng băng pháp, thế nhưng lại không sợ lửa."

Thiên Đế nhíu mày "Bỏng? Bị thương nghiêm trọng như vậy, ngươi vì sao không sớm bẩm báo?"

Nhuận Ngọc không lên tiếng.

"Nhi thần bái kiến Phụ Đế, Mẫu Thần." Húc Phượng khoan thai đến sau.

Thiên Đế, Thiên Hậu vội vàng đi xuống đón hắn.

"Húc Phượng mau đứng lên. Ngươi không bị thương chứ? Dọa chết ta." Thiên Hậu tha thiết hỏi thăm.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Húc Phượng mấy ngày qua ngươi ở chỗ nào?" Thiên Đế cũng lên tiếng hỏi thăm.

Một bộ dáng từ mẫu từ phụ này, rơi vào mắt Tuệ Hòa liền khiến nàng muốn buồn nôn. Lại phải cố gắng nở nụ cười "Hỏa Thần điện hạ, ngươi trở về thật tốt."

Nàng thoáng nhìn qua, Dạ Thần vẫn đang quỳ ở đó, đối với những náo nhiệt xảy ra tựa hồ đối với hắn không có quan hệ.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc hỏi đến hung thủ, Húc Phượng liền vì Nhuận Ngọc giải vây "Việc này cùng huynh trưởng không quan hệ. Ta đã tra ra một chút dấu vết, sẽ sớm điều tra ra manh mối."

Thiên Đế cũng nhìn qua Nhuận Ngọc "Đứng lên đi."

Dư quang trong ánh mắt Tuệ Hòa, rõ ràng nhìn thấy Nhuận Ngọc có chút lảo đảo.

Thiên Đế, Thiên Hậu lại cùng Húc Phượng diễn vở kịch gia đình tình thâm, hoàn mỹ. Tuệ Hòa hận không thể trợn trắng mắt mà nhìn bọn họ, rõ ràng là diễn đến nghiện, sự việc Ma giới hoàn toàn vứt ra sau đầu sao? Ba ngàn vũ vệ của ta còn đang ở Nam Thiên Môn chờ được quay về kìa.

Thiện Hậu rốt cuộc cũng nhớ tới chính đề, nhắc lại việc lập trữ. Lại bị Húc Phượng nói cần phải chấn chỉnh quân binh chuẩn bị cho chiến tranh, từ chối.

Tuệ Hòa quả thật muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Tuệ Hòa khi đối với Húc Phượng không còn tình cảm mới nhìn rõ, bản thân mình đời trước từ lúc bắt đầu đã sai rồi. Nàng kiếp trước yêu quyền thế, cũng vì vậy mới yêu Húc Phượng có thể mang đến cho nàng quyền thế vô hạn, nhưng nàng từ lúc đầu đã nhận định sai người. Húc Phượng được mẫu thân hắn bảo hộ quá mức, cũng khiến hắn không có dã tâm tranh quyền thế, cũng không có khả năng đi tranh quyền thế.

Hôm nay thời cơ hoàn mỹ như thế, Húc Phượng trải qua nguy hiểm trở về, còn nhân tiện dọa cho Ma giới lui binh. Thiên Đế cũng bị thúc giục, chỉ cần Húc Phượng đáp ứng, vị trí trữ quân này, Thiên đế muốn cấp sẽ liền cấp, không muốn cấp cũng phải cấp.

Húc Phượng này, thật không hiểu là hắn tâm tư quá thuần khiết, hay là quá ngu xuẩn. Vị trí trữ quân đưa tới cửa thế nhưng lại chấp tay nhường cho người khác.

Xem ra hắn chỉ có thể lĩnh binh đánh giặc, xác thật không phải là người thích hợp thừa kế đại thống. Tuệ Hòa trong lòng cười nhạo.

Ra khỏi Cửu Tiêu điện, Nhuận Ngọc thả chậm bước chân, dừng bên cạnh Tuệ Hòa, thấp giọng nói "Tuệ Hòa, vừa rồi ở trên điện ngươi không nên vì ta biện bạch. Ta không biết ngươi có tính toán gì, việc hôm nay dù có quan hệ với việc ngươi dâng tấu về Điểu Tộc binh quyền. Nhưng cùng ta nhấc lên quan hệ đối với tính toán của ngươi chỉ có hại không lợi."

Tuệ Hòa rũ mắt than nhẹ "Ta biết."

Nàng quả thật có chút xúc động. Nhưng nhìn hắn một thân bạch y quỳ ở đó rơi vào đáy mắt nàng, khiến nàng cảm thấy khó chịu như có gì đó đâm vào lòng của nàng. Nàng không thể không lên tiếng.

Nhuận Ngọc trầm mặc nhìn nàng.

"Tóm lại............ Ngươi không có việc gì liền tốt." Tuệ Hòa bước đi vài bước lại nhẹ nhàng lên tiếng.

Nhuận Ngọc nghe nàng nói liền chớp chớp mắt cũng bước theo sau nàng "Tuệ Hòa, đa ta. Nhưng ta từ trước đến nay...........cũng không cần ai bảo hộ."

Tuệ Hòa bỗng nhiên bật cười.

"Ta biết."

Nàng xoay người lại nhìn Nhuận Ngọc, đuôi mày nâng lên, khóe mắt nhiễm ý cười.

"Nhuận Ngọc, ta đều biết cả."
« Chương TrướcChương Tiếp »