Tiết sương giáng xuống, tinh tú xoay quanh thắp sáng tinh không.
Cửu tinh thẳng hàng.
Tuệ Hòa nhìn thoáng qua về hướng Tê Ngô cung. Húc Phượng niết bàn bị tập kích, đây chính là cơ hội trăm năm của nàng.
Nàng biết, nàng vẫn phải trở về Dực Miểu Châu chủ trì đại cục. Những thứ nàng muốn mang về bất quá chỉ là vài kiện y phục tùy thân cùng trang sức, chỉ cần một cái tiên pháp liền có thể thu xong, không biết vì sao luôn cứ vứt bừa bãi, kéo dài đến hôm nay mới rời đi.
Nàng bước đi nhàn nhã.
Khi vừa đến gần Bắc Thiên Môn, một người bạch y phiêu phiêu trong gió, đối diện nàng bước tới.
"Nhuận Ngọc." Tuệ Hòa cười.
Nàng không gọi hắn là điện hạ.
Nhuận Ngọc cười cười, ôn nhu nhìn nàng "Tuệ Hòa?"
Tuệ Hòa ánh mắt lạnh lùng, không hề báo trước, tế ra quạt lông, đánh về phía sau Nhuận Ngọc.
Quạt lông đánh trúng hắc thân ảnh ẩn nắp trong làn sương.
Tiết sương giáng xuống, Phượng Hoàng bị tập kích, Nhuận Ngọc ở Bắc Thiên Môn cùng thủ phạm giao thủ, nàng sớm đã biết.
Nàng cái gì cũng đều biết.
Vẫn luôn không thừa nhận, nhưng giờ khắc nhìn thấy Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa bỗng nhiên minh bạch, nàng luôn chần chờ đến hôm nay bất quá chính là đợi giờ phút ngẫu nhiên gặp gỡ này.
Hắc y nhân cùng hai người giao thủ, tất nhiên là không địch lại, cuống quít ném ra hỏa linh châu chạy thoát.
Tuệ Hòa nhìn cánh tay Nhuận Ngọc vô thức nhíu mày "Ngươi bị thương?"
"Không sao, Tuệ Hòa, Húc Phượng niết bàn đang vào giai đoạn mấu chốt, chỉ sợ kẻ kia mang lòng xấu, việc này cần cấp tốc thông tri tới thủ vệ Tê Ngô cung. Nhuận Ngọc đi trước, cáo từ."
Nàng giữ chặt ống tay áo hắn "Ngươi........" Không cần phải đi, đi ngược lại sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.............
Lời nói đến bên miệng lại đổi thành "Ta và ngươi cùng đi."
Tới Tê Ngô cung vốn muốn đem vấn đề nói ra lại bị thủ vệ Tê Ngô cung cản lại "Thiên Hậu có ý chỉ, bảo vệ Tê Ngô cung, bất luận là kẻ nàng cũng không cho quấy nhiễu, mong điện hạ, công chúa thứ tội."
"Mới vừa rồi ta và đại điện hạ đã cùng kẻ kia giao thủ. Tên này linh lực lợi hại, các ngươi nên giám sát chặt chẽ hơn." Tuệ Hòa nhẹ nói vài câu công đạo. Nàng biết tánh mạng Húc Phượng không có vấn đề. Tối nay chắc chắn bị tập kích, rơi vào Hoa giới, sau đó mang Cẩm Mịch trở về...........
Nhuận Ngọc đối với việc bị quân thủ vệ Tê Ngô cung ngăn cản cũng không để bụng chỉ nói "Mong rằng các ngươi tăng thêm phòng bị. Cáo từ."
Rời khỏi Tê Ngô cung, Tuệ Hòa liền giữ chặt hắn.
"Tuệ Hòa?"
Nàng kéo tay Nhuận Ngọc, không để ý đến ngăn trở của hắn vén ống tay áo lên.
Vết thương do hỏa linh châu làm bỏng bại lộ trước mắt.
Tuệ Hòa nhẹ nhàng đem tay phủ lên trên, thu lấy hỏa độc nơi miệng vết thương "Nhuận Ngọc, ở trước mặt ta ngươi không cần phải che giấu."
"Tâm tư của ngươi, đề phòng của ngươi, hy vọng ngươi chôn sâu nơi đáy lòng. Ta đều biết." Nàng cười, lông mi che lấp đi bóng ma tàng trụ nơi đáy mắt. "Ta nếu thật sự là người của Đồ Diêu, ngươi đã sớm mất mạng."
Nhuận Ngọc rũ mắt nhìn nàng. Hắn nhớ rõ, nàng lần đó uống say cũng nói qua lời này.
"Nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên che chở ta trước nhiều người. Chưa bao giờ có ngươi đối với ta như vậy. Nhuận Ngọc, đa tạ ngươi.". Nàng bỗng nhiên giương mắt nhìn thẳng hắn "Nhưng lòng ta đau xót. Ta là một lưỡi đao sắc bén được che lấp bởi hoa văn đẹp đẽ, là bẫy rập ngụy trang. Ta đủ kiên cường, đủ xảo trá càng đủ tàn nhẫn. Ta từ trước đến nay, không cần ai bảo hộ."
Nhuận Ngọc chậm rãi lên tiếng "Nói mình là người xảo trá, tàn nhẫn.........Quá mức thẳng thắn, thành khẩn sẽ khiến người khác hoài nàng với chính mình đều là phán đoán."
Tuệ Hào lười nhác cười cười "Ngươi phải tin tưởng ta. Ngươi không biết ta có thể làm ra cái sự tình gì đâu."
Nàng rời tay, tuy vết thương vẫn còn, nhưng lửa độc đã tiêu biến hết.
"Nhưng ngươi đã từng bảo hộ ta, ta sẽ không đem xảo trá tàn nhẫn dùng trên người ngươi.". Nàng nhìn Nhuận Ngọc, tay vẫn chưa buông ra, một tay chỉ thiên "Tuệ Hòa một đời này, sẽ không bao giờ làm hại Nhuận Ngọc. Nếu vi phạm lời thề........."
Nhuận Ngọc cả kinh, vội che miệng nàng, nhưng lời thề đã nói ra.
"Trời tru đất diệt."
"Tuệ Hòa, ngươi làm cái gì? Ngươi không cần làm như vậy." Nhuận Ngọc lo lắng nhìn nàng.
Nàng thở dài một tiếng, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn. "Nhuận Ngọc ta chưa từng có cha mẹ huynh muội, ta chỉ biết như thế nào là mưu tính cùng lợi dụng, chưa bao giờ biết chịu ân huệ của người khác thì nên hồi đáp như thế nào. Hôm nay một lời thề này, Tuệ Hào ta có thể cho ngươi hết thảy."
"Nhuận Ngọc tại Hình Đài tương ngộ, chỉ mong cùng với Tuệ Hòa trở thành bằng hữu tri kỷ, chưa từng nghĩ muốn người hồi đáp." Nhuận Ngọc nhíu mày.
"Ta biết.". Tuệ Hòa nhấp nháy đôi mắt, nhìn hắn cười nhẹ " Nhuận Ngọc.........Ngươi kỳ thật là một vị tiên tốt nhất, tốt đến mức khiến người khác đau lòng."
"Tuệ Hòa..........." Hắn nhìn nàng thật lâu.
Sao trời lúc mờ lúc tỏ.
"Nhuận Ngọc, ta phải đi." Nàng buông tay hắn ra.
"Ân, Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc ôn nhu cười, nhìn nàng hóa thành lưu quang rời đi.
Hắn xoa xoa vết thương trên tay mình, nhìn thật lâu phương hướng nàng rời đi.