Trong khoảng thời gian này, Tuệ Hòa tại Dực Miểu Châu bí mật tu sửa kho lúa. Tại Nhân giới kế hoạch thu mua lương thực cũng diễn ra vô cùng trôi chảy, ngoài ra nhờ có tiên pháp nên những lương thực này có thể giữ ngàn năm không hỏng, ngày ngày bận rộn, thu thập lương thực khắp nơi, mắt thấy lương thực trong kho ngày một nhiều lên, tâm tình nàng liền vô cùng tốt.
"Công chúa, chúng ta cần hướng Thiên giới dâng cái gì ạ?"
"Ân, người thường làm việc này vậy thì ngươi cứ như thường lệ đi tới kho lấy chút trân bảo cẩm tú đưa qua đi." Tuệ Hòa một bên nướng thịt, đến mắt cũng lười ngước lên.
Tiên hầu vẫn chưa rời đi "Vậy chỗ Dạ Thần đại điện?"
Tuệ Hoà nghĩ nghĩ, ánh mắt vừa chuyển, nhặt lên cành trúc, liền cười cười từ lò gạt ra một khối than, nhẹ thu hỏa khí "Ha, ngươi đem cái này đưa cho Dạ Thần đi."
"Ách...........Vâng." Tiên hầu miễn cưỡng cười cười, nâng lấy khối than lui ra.
Dạ Thần đại điện hạ khi nhìn thấy khối than đen, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời tươi cười, càng khiến cho người khác không hiểu được hắn nghĩ gì.
Nhuận Ngọc cầm lấy khối than, nhìn dấu vết còn lưu lại trên khối than, ánh mắt ôn nhu, nhớ tới đêm khuya năm ấy, tại quán rượu Hồ Cơ, nữ tử kia còn một nửa xiên thịt chưa ăn xong đã tựa vào người mình ngủ quên.
Tuệ Hòa tặng ta..........nhân gian pháo hoa.
"Xem ra công chúa gần đây trải qua rất tốt." Nhuận Ngọc cười nói.
Nhẹ nhàng thu lại khối than, Nhuận Ngọc nghĩ nghĩ, liền khẽ nâng môi cười.
Bước đến thư án, Nhuận Ngọc cầm lấy nghiên mực đã dùng còn thừa lại nửa khối Tùng Mặc, giao cho tiên hầu. "Nhuận Ngọc đáp lễ, mong tiên sứ chuyển đến cho Tuệ Hòa công chúa."
"Vâng, điện hạ." Tiên hầu tận lực khiến bản thân cười có vẻ vô cùng chân thành. Đi tới lui giữa công chúa cùng Dạ Thần nhiều năm, sau vài lần truyền qua các đồ vật kỳ quái hắn đã hoàn toàn từ bỏ ý định tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người này.
"Khởi bẩm công chúa, Dạ Thần điện hạ đưa tới.........Đáp lễ."
"Ân, đem lên đây."
Tiên hầu cười đưa tới khối Tùng Mặc.
Tuệ Hòa thoáng nhìn về, thế nhưng lại cười lạnh. Tiên hầu vội cuối thấp đầu, không khí trong điện đột nhiên lạnh đi vài phần.
Nàng cầm lên nữa khối Tùng Mặc, nhìn qua một khắc, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quăng mạnh lên bàn.
"Ngươi còn đứng ở đây làm cái quái gì?" Tuệ Hòa liếc mắt cấp cho tiên hầu một đao.
Tiên hầu cuống quít lui ra.
Ai............Này lại làm sao vậy.............Dạ Thần cùng công chúa muốn tra tấn tinh thần tên chạy việc như ta tới chết hay sao a.
Tuệ Hòa càng nhìn khối Tùng Mặc càng không vừa mắt, hậm hực đem ném vào hộp. Nhuận Ngọc ngươi được lắm, nói ta văn hóa kém, muốn ta ăn ít thịt đọc nhiều sách?
Vậy ta kiền không cho hắn cái sắc mặt tốt.
Hừ, nam nhân.
Dám chọc giận Tuệ Hòa công chúa, vậy hãy đợi nhận lấy hậu quả đi.
"Dọn cho ta." Tuệ Hòa xoa tay "Cẩn thận một chút. Có rất nhiều thư tịch là bản duy nhất, có một không hai, đừng có làm hỏng."
Thư tịch trong căn tiểu trúc này so với lần trước nàng đến lại càng nhiều hơn vài lần. Cũng may Nhuận Ngọc dùng tiên pháp bảo vệ, nên rất nhiều thư tịch mới có thể trải qua ngàn năm không hư hỏng.
Đáng tiếc, những thư tịch quý như thế này, Ngươi đừng mong gặp lại.
"Công chúa, thư tịch nhiều như vậy, đều dọn hết về để xem sao?"
Nàng lạnh lùng liếc tên tiên hầu lắm mồm "Một mảnh giấy cũng không được lưu lại cho hắn."
Không phải nói ta nên đọc nhiều sách sao?
Đọc liền đọc, Cửu Trọng Thiên cũng không chỉ có mình ngươi thông minh, Tuệ Hòa công chúa ta còn có thể thua ngươi sao?
Đường đường là Thiên giới đại điện hạ, lại ở thiên giới dốc lòng vơ vét tàng thư suốt mấy ngàn năm, cứ như vậy bị Tuệ Hòa cướp sạch không còn gì.
Tuệ Hòa phe phẩy quạt lông, tươi cười diễm lệ.
A, Nhuận Ngọc, nếu ngươi đã có một bụng đầy kinh luân, có bản lĩnh thì tự bản thân mình viết lại tất cả không sai một chữ đi!