Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]

Chương 14: Bí hiểm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỗi người đều biết, Điểu Tộc công chúa rất thiên vị.

Tuệ Hòa sau khi trở về Dực Miểu Châu liền ngày nào cũng cho người hướng thiên giới đi một chuyến.

Đưa cho Thiên Đế, Thiên Hậu vài kỳ trân dị bảo, cho Hỏa Thần vài kiện áo gấm được thêu dệt bởi điểu vũ vô cùng trân quý, ngay cả Nguyệt Hạ tiên nhân cũng thu được không ít lễ vật, nàng cũng không bỏ quên Dạ Thần đại điện hạ, luôn có hai ba hộp điểm tâm đưa tới Toàn Cơ cung, bất quá so với Hỏa Thần thì đối lập không ít,quả thật khiến không ít người cảm thấy nàng bất công.

Thiên Hậu mắt thấy sự tình như vậy liền cực kỳ thư thái.

Nhưng kỳ lạ là Dạ Thần trước nay lại không hề tỏ ra bất kì phẫn uất khinh thường nào cả, mỗi lần đều là cười nhận lấy.

Mấy năm trôi qua đều giữ y như cũ, đến mức tiên hầu đưa đồ trong lòng cũng không khỏi nói thầm. Công chúa này bên trọng bên nhẹ cũng quá mức rõ ràng đi?

Ai lại biết được, những thứ như trân bảo áo gấm hết thảy đều là ngụy trang.

Tuệ Hòa quay trở về Dực Miểu Châu điều đầu tiên nàng làm chính là triệu kiến tiên y cùng đầu bếp trong cung, đem thương thế do thiên lôi gây ra nói vô cùng nặng nề, tệ hại, lại nói nàng sợ dược đắng, liền sai bọn họ chọn dược liệu thượng đẳng làm thành nhân bánh, nước dược. Chế ra điểm tâm hương vị ngọt ngào, đưa tới cho nàng.

Những điểm tâm này hơn phân nửa đều đưa vào trong bụng của vị Toàn Cơ cung kia.

Mấy năm trôi qua, có lẽ thương thế đã hồi phục không ít.

Lúc này đây, Dạ Thần đại điện hạ lại không chờ được điểm tâm của hắn. Tuệ Hỏa chỉ cho người đưa tới một cái chén.

Không vàng cũng chẳng bạc, chỉ là một cái chén sứ vô cùng bình thường.

"Không còn gì khác?" Nhuận Ngọc đem chén sứ cầm trong tay lật qua lật lại vài lần liền lên tiếng hỏi.

Tiên hầu cũng không hiểu chuyện gì "Hồi điện hạ, công chúa nói không có."

Nhuận Ngọc nhìn chằm chằm hắn một hồi, chậm rãi chớp mắt, lặp đi lặp lại lời tiên hầu "Không có? Không có? Cái gì không có?"

Tiên hầu thân đổ mồ hôi lạnh, đại điện hạ sẽ không bị công chúa chọc tức đến nổi thành ngốc luôn chứ?

Hắn chậm rãi lùi về sau, nghĩ nhân lúc Nhuận Ngọc không chú ý liền nhanh trốn đi, đỡ phải bị đại điện hạ giận cá chém thớt, trút giận lên hắn.

"Từ từ."

Tiên hầu hai mắt nhắm chặt, xong rồi, trốn không được rồi.

Nhuận Ngọc nhìn chằm chằm hắn hỏi "Công chúa của ngươi chỉ nói hai chữ kia?"

"Vâng."

"Không có............" Nhuận Ngọc trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên lại cúi đầu nhìn cái chén không cười rộ lên "Nguyên lai là cái này không có!"

Hắn đem chén đưa lại cho tiên hầu "Ngươi chờ........." Nhuận Ngọc xoay người, quay về phòng tìm kiếm một thứ gì đó.

Trong chốc lát hắn đem ra một đồng tiền ném vào cái chén trong tay tiên hầu. "Tại hạ có một câu thỉnh tiên sứ chuyển đến Tuệ Hòa công chúa."

"Đại điện mời nói."

Nhuận Ngọc cười cười thần bí "Không có liền đi mua điểm."

Tiên hầu nhìn đồng tiền trong chén lại nhìn qua Nhuận Ngọc thiếu chút nữa khóc lên.

Công chúa nâng cao đạp thấp như vậy, đem đại điện hạ đối xử như kẻ ăn mày, Dạ Thần điện hạ rốt cuộc nổi giận rồi, trở tay quăng một cái đồng tiền châm chọc công chúa.........Hai vị đại thần tiên đấu nhau, như thế nào lại muốn hắn làm kẻ truyền lời chứ?

Ai, chân chạy việc thế này nhưng cũng khó làm a.

Tuệ Hòa nhặt đồng tiên trong chén, nhìn chằm chằm tiên hầu "Dạ Thần nói cái gì?"

Tiên hầu nơm nớp lo sợ tâu "Ân.........Hồi công chúa, đại điện hạ nói.......Không có liền........liền đi mua điểm..........."

Ai, đại điện hạ ôn tồn lễ độ, tức giận bất quá là đem một đồng tiền tới châm chọc công chúa, nhưng công chúa tính tình lại không tốt như vậy, nếu chọc nàng tức giận, ta chẳng phải sẽ..........

Tiên hầu càng nghĩ càng sợ, hai chân run rẩy quỳ xuống "Thỉnh cầu công chúa bớt giận........."

Tuệ Hòa lạnh lùng liếc hắn "Người làm gì vậy? Đứng lên cho ta! Ngươi nói lại lần nữa."

"Ách........A..........Thỉnh cầu công chúa bớt giận.........."

Tuệ Hòa hung hăng nhìn chằm chằm hắn, liếc mắt một cái, ngữ khí cũng không còn kiên nhẫn "Ta nói ngươi lặp lại lần nữa những gì Dạ Thần nói!"

"Hồi, hồi công chúa. Dạ Thần điện hạ nói..........Không có liền đi mua điểm." Hắn run rẫy, cẩn thận nói.

Tuệ Hòa không thèm để ý đến hắn, rũ mắt nghiên cứu đồng tiền trên tay "Đi mua điểm? Đi mua điểm?"

Nàng suy nghĩ một hồi, vừa nâng mắt "Ngươi sao còn đứng đây? Lui ra!"

"Để chén lại!" Tuệ Hòa thở dài, đám tiên hầu càng ngày càng không nhanh nhẹn.

Hai ngày nay, Tuệ Hòa công chúa vẫn luôn vì đồng tiền trong chén sứ làm hao tổn tinh thần. Nhóm tiên hầu chỉ biết công chúa bị Dạ Thần chọc tức, một đám đều hết sức cẩn thận, sợ phạm vào điều sai sẽ bị công chúa trút giận.

"Kêu ta đi mua điểm...........Hắn đến tột cùng là xem không hiểu ta muốn nói cái gì............ta đi chỗ nào mà mua điểm a?"

Binh mã muốn động, lương thảo phải động trước.

Lúc trước Tuệ Hòa là vì lương thảo mà bại trước Nhuận Ngọc. Ngẫm lại tình hình hiện tại của Lục giới, Hoa giới tuy không có lực chiến, nhưng lại là yết hầu của Lục giới.

Từ khi Hoa giới tách khỏi Thiên giới, tự lập môn hộ. Thiên giới, Ma giới, Yêu giới chưa bao giờ khởi binh chinh phạt, nói đến cùng chính là bởi vì Hoa giới chưởng quản lương thực của các giới. Một khi nơi cung cấp cạn lương thực, đừng nói là đánh giặc, một phương thế giới này có lẽ duy trì không được bao lâu liền sẽ nổi lên dân loạn tứ phương, tự loạn trận tuyến.

Nếu Hoa giới cạn lương thực ta đi đâu mua lương thảo đây? Tuệ Hòa bực mình, đem đồng tiền ném vào chén vang lên tiếng leng keng,

Đồng tiền nảy lên, lóe ra kim quang.

Tuệ Hòa đột nhiên nhanh trí, nắm lấy đồng tiền tỉ mỉ xem xét.

Khẽ vuốt ve đồng tiền. Tuệ Hòa nheo mắt suy tư "Kiến Nguyên thông bảo.......Kiến Nguyên......"

"Là đồng tiền của Trần quốc a." Nàng nhớ tới những ngày cùng Nhuận Ngọc tại thế gian, cùng đấu ván cờ non sông, phẩm trà luận cổ kim, không khỏi mỉm cười.

Rời khỏi Nhân giới lâu như vậy, tại nơi này một ngày liền bằng Nhân giới một năm, có lẽ cũng qua hơn ngàn năm, các triều đại cũng luân chuyển không ít, nơi nào còn tồn tại Trần quốc.................

"Ân.........Thiên giới cùng Nhân giới..........."

Tuệ Hòa bỗng nhớ tới lời nói của nàng với Nhuận Ngọc " Thiên giới một ngày bằng một năm nơi Nhân giới. Một Thiên một Nhân này cách nhau liền gấp trăm lần thời gian.........."

Tuệ Hòa lại nhìn sang đồng tiền, bỗng nhiên cười sáng lạn, ánh mắt sáng lên.

"Đi mua điểm.......Ngươi nói ta đi mua điểm.......Nguyên lai, là muốn ta đi thế gian mua lương thảo a!"

Hoa giới tuy rằng chưởng quản ngũ cốc rau quả , lại chỉ cung cấp cho Thần, Yêu, Ma. Còn phàm nhân lại dùng chính nghề nông của mình đối với lương thực vẫn luôn là tự cung tự cấp a.

Mà tại Thiên giới này một ngày liền bằng Nhân giới một năm. Nói cách khác, Thiên giới trôi qua một ngày liền có thu hoạch một năm của thế gian. Mà Điểu Tộc ta một ngày lương thực cần chi, chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong sản lượng lương thực cả năm.

Tuệ Hòa kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.

Nàng chỉ cần làm _______ Lái buôn!

Thế gian trân quý nhất chính là vàng bạc châu ngọc, nhưng đối với Thiên giới những thứ này đều là những vật tầm thường.

Chỉ cần mỗi ngày sai người, từ thương gia thế gian thu mua lương thảo, sau đó lại vận chuyển đến Dực Miểu Châu liền có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề uy hϊếp - Hoa giới cạn lương thực, thậm chí dần dà còn có thể trân dụng lương thực bồi luyện quân binh.

Nhuận Ngọc a Nhuận Ngọc, ta thật hận không thể ngay lập tức nâng ngươi lên làm Thiên Đế.
« Chương TrướcChương Tiếp »