- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]
- Chương 10: Nợ
Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]
Chương 10: Nợ
"Khởi tấu bệ hạ......" Trong một góc nhỏ, xuất hiện một người.
Tuệ Hòa bỗng ngẩng đầu, là hắn.
Diện mạo, thanh âm, tuổi tác....... đều không giống nhau, nhưng nàng biết, đó chính là hắn.
Người này chỉ là một tiểu quan thế nhưng ở trên triều thượng lại dám đối với Thừa Tướng đưa ra một quyền, chỉ tội hắn ỷ vào quyền thế, ngang nhiên lộng hành, ức hϊếp bá tánh. Chính nghĩa lẫm liệt, dũng khí đáng khen ngợi. Nhưng đáng tiếc chứng cứ quá mức thiếu sót, không thể làm gì Thừa Tướng, bất quá tấu lên một khúc nhạc đệm trên triều đình mà thôi, cũng đồng thời thành công gợi lên sát ý nơi đáy mắt Thừa Tướng.
Đáng tiếc.
Nhuận Ngọc nhìn hắn lại nhìn nàng. Hắn cảm nhận rõ sự run rẩy lạnh băng của tay nàng, nhưng không hiểu được tại sao nàng lại có phản ứng mạnh như vậy.
Triều tan, nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm viên quan nọ, thấy hắn rời đi liền muốn theo sau.
"Tuệ Hòa?" Nhuận Ngọc kéo tay nàng. Cả hai vẫn đang ở trong Kim Loan điện, nếu nàng rời khỏi tay hắn, ẩn thân thuật này cũng liền mất tác dụng.
Tuệ Hòa ngơ ngẩn nhìn tấm lưng người kia biến mất trong dòng người.
Là hắn, nàng cảm nhận được rõ ràng hơi thở hồn phách của người đó. Nàng chắc chắn vạn phần, viên quan kia chính là người đó.
Nàng là một ác nhân tay nhuốm đầy máu. Từ nhỏ tâm nàng vẫn luôn là một mảnh hắc ám lạnh lẽo. Sống lại một đời này, mặc dù nàng sẽ không lựa chọn gϊếŧ chóc, nhưng cũng sẽ không vì những sinh mệnh đã chết trong tay mình mà sám hối. Nhưng người đó bất đồng.
Đó là người duy nhất trong ngàn vạn năm qua cho nàng ấm áp. Là người duy nhất khiến đáy lòng nàng cảm thấy tội lỗi.
Nơi hồng trần ngắn ngủi như một giấc mộng, nàng làm nữ nhi của hắn. Tuệ Hòa nàng rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác có người che chở, bảo hộ, yêu thương là như thế nào.
Nàng lại quá ngu ngốc. Một chút ấm áp quý giá nơi phàm trần này, thế nhưng lại bị chính tay nàng chôn vùi.
Cha....
Tuệ Hòa nhắm chặt hai mắt, trong lòng đau đớn. Con sai rồi............Con sai thật rồi.
Trong lòng một cỗ chua xót, lệ nóng từ khóe mắt trào ra.
"Tuệ Hòa.." Nhuận Ngọc động dung, hắn giơ tay muốn vì nào lau đi dòng lệ.
Tuệ Hòa mở to mắt đẫm lệ nhìn hắn "Điện hạ!"
Này một tiếng điện hạ liền đem tay Nhuận Ngọc dừng lại trước mặt nàng.
Nàng im lặng nhìn hắn, khẽ quay mặt đi. Nhuận Ngọc chậm rãi thu hồi tay, không rời mắt khỏi giọt lệ đang chầm chậm lăn xuống nơi gò má nàng.
Kim Loan điện không người. Nàng buông tay hắn hiện thân.
Nhuận Ngọc ai ai cũng nói ngươi có tội. Nhưng ngươi lại cùng ta bất đồng. Ta là một ác nhân gϊếŧ người không ghê tay, còn ngươi lại vô cùng sạch sẽ. Chạm vào kẻ huyết ô đầy người như ta đây, sẽ làm bẩn tay ngươi.
Tuệ Hòa nâng tay, lau đi giọt lệ nơi gò má, lui về sau hai bước, trên mặt treo lên lễ phép mà xa cách cười "Điện hạ, Tuệ Hòa vẫn còn sự vụ Điểu Tộc cần phải xử lý. Cần nhanh chóng quay về thiên giới. Đa tại điện hạ nửa tháng qua đã tận tình dạy dỗ. Tuệ Hòa cáo lui."
Không đợi Nhuận Ngọc lên tiếng, Tuệ Hòa đã hóa thành lưu quang rời đi.
Nhìn cung điện trống rỗng trước mắt. Nhuận Ngọc siết chặt tay. Hắn biết, nàng vội vàng rời đi tuyệt không phải quay về thiên giới.
Nhuận Ngọc xuất hiện gần tên viên quan nọ. Hắn biết, nàng chắc chắn sẽ tới.
Nhuận Ngọc đoán không sai. Nơi cuối con hẻm nhỏ xuất hiện một chiếc xe ngựa. Trên đường phố vắng vẻ chỉ còn tiếng bánh xe nghiền qua gạch xanh.
Thích khách được thuê đã mai phục sẵn trên còn đường phía trước.
Một bóng dáng bạch y rơi vào trong mắt Nhuận Ngọc.
Tuệ Hòa vũ y bay lượn xuất hiện. Nàng biết, người trong xe ngựa kia không phải là phụ thân của nàng. Nhưng hắn lại là hồn phách của phụ thân. Mà nàng thiếu phụ thân chính là đời đời kiếp kiếp.
"Tuệ Hòa, ngươi và ta tự ý hạ phàm vốn đã có tội. Ngươi trăm ngàn lần không được quấy nhiễu số mệnh phàm nhân." Nhuận Ngọc hiện thân ngăn cản Tuệ Hòa.
Quạt lông hạ xuống hiện ra một đôi mị nhãn nhưng trong mắt lại là vô hạn lạnh lẽo "Tuệ Hòa hôm nay làm ra cái gì, sẽ tự hồi thiên giới thỉnh tội. Cùng điện hạ không quan hệ.". Tuệ Hòa trong tay hiện lên nghiệp hỏa, xuất chưởng ép Nhuận Ngọc lui ra.
Tuệ Hòa cười giảo hoạt, một chưởng này không tồn tại linh lực, nàng bất quá muốn lừa hắn thoái nhượng.
"Tuệ Hòa!" Nhuận Ngọc biết mình mắc mưu, muốn đi cản lại chậm một bước.
Quạt lông phá không, linh vũ theo lệnh mà xuất, đem thích khách kia gϊếŧ chết bên đường.
Xe ngựa bình yên rời đi.
Tuệ Hòa nhìn xe ngựa rời đi, hắn cái gì cũng không cần biết, yên yên ổn ổn sống hết kiếp này.
Phía bên kia Đô Thành ánh lửa bốc lên tận trời.
Phủ Thừa Tướng hóa thành tro bụi.
Nhuận Ngọc phát hiện phía xa xa khói lửa bốc lên dữ tợn, lo lắng sốt rột, kéo chặt tay nàng "Tuệ Hòa ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi có biết tùy tiện sửa đổi số mệnh phàm nhân tội nặng ra sao? Người nọ là ai mà khiến ngươi làm ra loại chuyện như thế này?"
"Thiếu nợ, trả mãi cũng không hết." Tuệ Hòa nhìn khói bụi mịt mù, cười thê diễm.
Nụ cười nàng dừng lại trong mắt Nhuận Ngọc, kinh tâm động phách!
"Điện hạ, Tuệ Hòa có tội. Điện hạ chớ nên bị ta liên lụy." Nàng đẩy tay Nhuận Ngọc ra khỏi mình, xoay người hóa thành lưu quang rời đi.
Thiên Giới.
Nhuận Ngọc ngăn Tuệ Hòa muốn gặp Thiên Đế, lại thủy chung không thể lên tiếng.
Tuệ Hòa giương mắt nhìn hắn "Điện hạ như thế nào lại ở đây?"
"Tự mình mang công chúa hạ phàm, lại không làm tròn trách nhiệm. Lần này công chúa phạm đại tội, là ta có lỗi. Ta nên tới trước Phụ Đế, Mẫu Thần thỉnh tội........."
Tuệ Hòa cười "Trong ngày sinh thần nhị điện hạ. Tuệ Hòa say rượu tự lén hạ phàm trần. Vẫn chưa gặp qua điện hạ, điện hạ vì sao thỉnh tội?"
"Tuệ Hòa." Hắn kéo ống tay áo nàng.
"Điện hạ." Nàng vươn tay, phủ lên tay hắn đang nắm chặt nàng thuận thế đẩy ra. nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. "Điện hạ là đại điện hạ. Tuệ Hòa......là Điểu tộc công chúa, dì Tuệ Hòa là Thiên Hậu. Điện hạ như thế nào lại vì ta cầu tình?"
"Tuệ Hòa cảm tạ điện hạ. Điện hạ vẫn là trở về đi." Tuệ Hòa thi lễ liền lướt qua hắn tiến về phía trước.
Nhuận Ngọc tay nắm chặt thành quyền, đứng yên không rời đi.
Nàng nói đúng. nàng là Điểu Tộc công chúa. Là người Mẫu Thần vì Húc Phượng mà tự mình chọn ra Thiên Phi. Cho dù là vi phạm thiên quy, cũng có thể cứu vãn, lưu nàng một con đường sống. Mà hắn..........hắn nếu vì Tuệ Hòa cầu tình, lưu vào mắt Mẫu Thần, nàng mới là tội không thể tha.
"Điểu Tộc Tuệ Hòa. Say rượu hạ phàm. Tùy tiện phóng hỏa, nhiễu loạn số mệnh phàm nhân, vi phạm thiên quy. Thỉnh Thiên Đế, Thiện Hậu giáng tội."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]
- Chương 10: Nợ