Chương 7: Phóng cựu

07, Thăm xưa

Tôn Triết Bình ngữ khí bình đạm nói xong câu đó, không chờ Diệp Tu phản ứng thêm, hoành kiếm trong tay đẩy về phía hắn. Trong tay hắn đã không còn Táng Hoa năm đó, nhưng một kiếm này, vẫn không giảm thế đến thái sơn bắc hải ngày xưa, mà trong kiếm khí còn thêm ba phần quyết tuyệt phong cuồng bên bờ Dịch thủy ——

Không hề do dự, thế không thể đỡ, chẳng lưu đường sống.

Kiếm khí lăng lệ chụp thẳng vào mặt, dù là Diệp Tu, cũng bị bức cho lui gấp, hắn tuy ngược gió, một nhảy này trong tức khắc đã tránh xa hơn trượng, thân hình ẩn hiện, như mảnh lạc diệp đầu tiên của ngày thu dài dằng dặc này, lặng yên vô thanh mà rơi trên mặt sông triều lớn dâng tràn.

Hắn có tâm muốn nhường, nề hà Tôn Triết Bình kiếm đã xuất vỏ, kiếm xuất, liền có họa tùng về cuối khe thương nhiên sinh sôi, ý vị ngang tàng giành sống.

Tử thì tử, không tử đã định phải thẳng tới trời cao mà ra.

Diệp Tu định thần, người trước mắt bệnh cốt rời rạc, tay chấp kiếm lại vững như bàn thạch, kiếm khí hung ngoan, đáy mắt lại một mảnh bình thản, chính là tỏ ý dốc lực cùng đánh. Vì thế gương mặt nhợt nhạt của hắn lóe qua một tia tiếu ý, cũng không nhường nữa, ô cõng sau lưng chênh chếch đâm ra, khung ô bằng trúc tương phi vốn là cực kỳ yếu ớt, nhưng trên ô quán chân khí của hắn, một kéo một thả, đã ngăn lại kiếm thứ hai Tôn Triết Bình đẩy tới.

Một chiêu này còn chưa sử xong, Tôn Triết Bình ngang nhiên thu kiếm, vẫn là một thế cứng nhất vụng nhất, Diệp Tu tuy chỉ cùng hắn đối một chiêu, đã phát giác ra hắn nội lực chưa lành, đang muốn mở miệng thét hắn dừng tay, chỉ thấy Tôn Triết Bình nộ mắt ác quát một tiếng, phản thủ xuất kiếm, mũi kiếm sừng sững dốc ngược, càng là một chiêu liều mạng. Diệp Tu không dám khinh thường, lấy ô làm kiếm, sinh ra một cỗ lực đạo ngầm mà không phóng, nhất thời hạt mưa cùng đất bụi trên mặt ô dồn dập như sương, chiếu hắn khí độ sáng tỏ, đúng là rêu sinh bậc thềm, có ý tự tại thản nhiên, phảng phất chính là phong lưu thiếu niên cành quế đoạt quan năm đó. Thế nhưng rõ ràng là chiêu thức vân thấp yên phi như vậy, lại sớm trong lúc ô kiếm phạm nhau, lơ đãng mang theo sát khí mơ hồ mà quyết tuyệt.

Tôn Triết Bình mặc kệ toàn bộ kiếm ý lưu loát dào dạt kéo dài bất tận trước mắt này, hắn không thể so Diệp Tu chân khí cuồn cuộn không dứt, phách sơn liệt thạch một kiếm đi xuống, trong cơ thể đã sớm khí tức hỗn loạn, huyết dâng như trướng, nhưng vì toàn lực cùng Diệp Tu đối kháng, ngược lại cảm giác được quang cảnh đã qua ba bốn năm nay, hoàn toàn không có một khắc vui sướиɠ như trước mắt. Hắn lại khẽ quát về một tiếng, vận khí vào tay phải, trường kiếm kia trong tay hàn quang thoạt hiện, nhìn như hoàn toàn vô chiêu, lại không nơi nào không thấy kiếm ý, lúc này hắn tất cả cảm quan dường như tang thất toàn bộ, hồn bất phụ thể, mà lại hiện rõ từng nét, trong tiếng thét khàn theo kiếm mà ra, cả bến sông nhược nhược run rẩy, nước sông như có sở cảm, ầm ầm gào lên dữ tợn, trong sát na thiên địa đảo ngược, vũ khuynh triều hãm, ngay trong một mảnh kiếm thế như sơn nhạc tồi, băng giang hải quyết này*, Diệp Tu thở dài một hơi, thân hình loáng động, không lùi mà tiến, tốc độ đã nhanh lại gấp, hư ảnh dường như đột ngột sinh ra, mà chiếc ô rách lại theo dưới khuỷu tay hoành xuất, đỉnh ô nước chảy mây trôi vẽ ra nửa đạo cung tròn, cũng dừng trên thân kiếm của Tôn Triết Bình ——

*Kinh phong táp nhiên khởi , thanh nhược sơn nhạc tồi (Dạ Vũ – Dương Vạn Lý): Kình phong táp đến, tiếng như núi vỡ. Ở đây dùng thành ý nghĩa khác: Nếu núi cùng diệt, sông đổ biển tàn. Đơn giản là đồng quy vu tận.

Chỉ một chiêu này, hai người kiếm khí đều bung ra tung tóe, không hề thu liễm, như sao băng đầy đất, hư thực đan xen, phá không mà tới, lại chỉ tầm thường bất quá một thanh kiếm cũ, một chiếc ô tàn, đến một khắc này, theo kiếm khí vô cùng vô tẫn ngang dọc đầm đìa, càng là linh khí chói mắt, quả thật khuấy động đến mức sơn thủy phải hợp*.

Tôn Triết Bình tay nắm kiếm không biết từ khi nào đã sớm đẫm máu tươi, hắn thế nhưng giống như vô tri vô giác, lạnh lùng nhìn Diệp Tu xa trong gang tấc, một con thú điên ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt từng chút một bị hắn cưỡng chế ngủ đông, khi mở miệng lại, huyết khí đầy khoang dâng lên, kích đến cổ họng khàn khàn: “… Nếu như Táng Hoa vẫn còn, cho dù ngươi hôm nay tay cầm Khước Tà, thì lại thế nào?”

Hắn thủ thương chưa lành, cầm không được trọng kiếm, trường kiếm dùng để luyện tập bị Diệp Tu chân khí tồi đoạn, lúc này chỉ còn nửa chi, tuy rằng chỉ là nửa chi tàn kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo cách cổ Diệp Tu, bất quá chỉ một sợi tóc.

Diệp Tu vươn tay kéo xuống mặt nạ da người trên mặt Tôn Triết Bình, nam nhân trước mắt chịu qua phong sương khốn đốn, vô hạn khuất nhục cùng tổn hại, khuôn mặt vẫn hệt như ngày cũ, tóc lại hoa râm, hắn liền nói: “Lão Tôn, ngươi tiếp tục như thế nữa, cả đời này đều cầm không nổi Táng Hoa.”

Tôn Triết Bình nghe vậy, vẫn là thần sắc băng lãnh túc nhiên như trước, hắn ném đi kiếm trên tay, ngữ khí tràn đầy kiệt ngạo bất bình: “Một năm trước ta ngay cả một hạt châu một đôi đũa cũng cầm không nổi, mà nay không phải cũng có thể chấp kiếm đó sao. Ta tâm còn chưa chết, kiếm cũng không chết, Diệp Tu, còn ngươi? Bốn năm không gặp, trong tay cùng trong lòng, chỉ còn lại có kiếm thôi chăng?”

Diệp Tu cúi đầu nhìn nhìn hai tay của chính mình, một tay là ô, một tay là mặt nạ, mà bất quá nửa năm trước, hắn còn một tay là Khước Tà, một tay kia…

Diệp Tu cười lớn, vứt mặt nạ trả lại hắn, đá lên đoạn kiếm bị Tôn Triết Bình ném bỏ, đạn kiếm cao ca, tiếng ca như nôn khan như giễu cợt, cùng tiếng gió thổi mưa rơi, tiếng sóng vồ tràn tai, thật khó mà nghe hết ——

Thu phong xao xác sầu chết người.

Ra cũng sầu, vào cũng sầu.

Người ngồi phương nào, ai chẳng ôm ưu.

Để ta bạc đầu.*

Một khúc “Cổ ca” chỉ hát nửa đoạn, người cũng chưa đi được vài bước, Tôn Triết Bình liền nhìn thấy Diệp Tu dưới chân lảo đảo một cái, cả người cả ô cùng đoạn kiếm gãy trong tay ngớ ngẩn hồ đồ, ngã trên bến sông. Áo bào nhạt màu nhiễm bùn cát, trong nháy mắt đã nhìn không ra, Diệp Tu lại như hoảng nhiên không biết, chỉ ở đó điên điên đảo đảo xướng cái gì đông phong diêu bách thảo*, càng khó nghe đến đòi mạng. Tôn Triết Bình vốn là vì vận khí quá gấp, trong ngực đè nén khó giải, nghe hắn dùng nội lực xướng vài câu này, đột nhiên bị bức ra một ngụm tụ huyết, ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều.

*một câu trong “Cổ thi thập cửu thủ”, nói cảnh vật vinh khô, nói nhân sinh đoản tạm

Thổ xong huyết, Tôn Triết Bình đi tới muốn kéo Diệp Tu lên, đến gần nhìn thấy lập tức cau mày, cũng lười phí lời, nhấc Diệp Tu đã say đến không biết chiều nay chiều nào vác trên vai như bao cát, vừa đi được mấy bước, nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vang, quay đầu nhìn, kiếm vứt rồi, ô trái lại vẫn nắm chặt.

“Ngươi trụ nơi nào ở Thạch thành?” Hắn động động vai, chỉnh Diệp Tu cho vững.

Một xốc này thật xốc cho lưu linh cũng phải tỉnh, Diệp Tu sau khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trên lưng Tôn Triết Bình, một không giãy dụa hai không khách khí, mê mê hồ hồ nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nói ra Hưng Hân hai chữ.

Từ khi Diệp Tu như thất tâm phong mà đi, lưu lại Trần Quả trong điếm cũng như hóa điên, bán rượu không bán điếm cũng không mở, khách nhân đuổi sạch, ngẩn người nhìn mưa to từng trận, chờ một hồi lại nắm lấy chiếc ô vẫn luôn đặt trên quầy, cứ vậy lặp lại nhiều lần, rốt cục mài hết điểm kiên trì cuối cùng, vứt một câu “Ta đi tìm hắn”, nhưng vừa mới động bước, đã bị Ngụy Sâm nghiêm cẩn ngăn lại, hỏi: “Ngươi đi đâu tìm hắn?”

Nàng gấp đến độ hai mắt đăm đăm: “Ta lớn lên tại Thạch thành, còn có người nào ta không tìm được?

“Ngươi kéo còn kéo không được hắn, vẫn nghĩ có thể tìm được?”

Một lời nói thật này đâm đến chỗ đau trong lòng Trần Quả, nàng đôi môi trắng bệch nhìn nhìn Ngụy Sâm có vẻ mặt vô cùng xa lạ kia, cơ hồ hư nhược mà kêu một tiếng: “Lão Ngụy, vậy… Ngươi đi tìm hắn…?”

Ngụy Sâm cười một tiếng, cũng dường như rất mệt mỏi: “Hắn còn có thể đi nơi nào? Rồi cũng phải quay về.”

Trần Quả nhìn hắn như nhìn quái vật, bất tri bất giác hạ thấp giọng, giống như đang nói bí mật động trời gì đó: “… Ngươi không biết, hắn chính là tự dưng mà đến, lần này hẳn muốn tự dưng mà đi.”

Ngụy Sâm thấy nàng tâm tư đại loạn, bèn lấy yên đồng đã tắt từ lâu đốt lên, tự mình hít vội hai ngụm rồi đưa qua trước mắt Trần Quả: “Trần nương tử, định định thần. Nếu như thêm một canh giờ nữa vẫn chưa về, ta ra ngoài tìm.”

Trần Quả tâm sự đầy bụng, nhận lấy yên đồng theo đó hút vài hơi, bỗng gật đầu: “Lão Ngụy, khói thuốc này thật sự không phải…”

Ngụy Sâm không biết là chẳng quan tâm hay đang tự trào, khẽ cười: “Không do khói thuốc.”

Nhưng Trần Quả chỉ nghĩ tới trước đó Quân Mạc Tiếu không việc gì, hút chút thuốc liền biến thành người khác như thế, trong mắt lộ ra một nét không tin, Ngụy Sâm còn nói: “Lão bản nương, không nói dối ngươi, lão Ngụy ta không dám tự khoe, nhưng bản lĩnh mở hắc điếm, nhược ta tự nhận đệ nhị, thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất.”

Trần Quả vốn đang gấp đến độ đứng ngồi không yên, đột nhiên nghe thấy hắn nghiêm túc nói một tràng này, lại bị chọc tới muốn cười: “Đúng, ngươi là thiên hạ đệ nhất hắc điếm lão bản, ta còn là võ lâm đệ nhất mỹ nhân đây.”

Ngụy Sâm nhìn nhìn nàng: “Vô luận Sở Vân Tú hay là Tô Mộc Tranh, đều trẻ hơn Trần nương tử ngươi nhiều a…”

Câu này chưa kịp nói xong, cơ hồ lập tức bị Trần nương tử nộ phát xung quan, phấn quyền đánh tới mà ngắt lời.

Có chút nháo này, không khí nặng nề trong quán rượu bị xua tan ít nhiều. Trần Quả lại đào ra một cái yên đồng, sau đó cùng Ngụy Sâm hai người ngồi đối diện nhau mà hút. Bọn họ không nói lời nào, không tới một hồi sau trong điếm một mảnh mây khói loạn bay, may mà bọn họ lúc này cũng không chê đối phương, cứ thế vừa hút thuốc, vừa thỉnh thoảng nhìn sắc trời, đều cảm thấy chỉ hận không thể nhấc một thanh đại kiếm bổ giữa màn trời, chém đứt màn mưa vô tận này.

Trần Quả tâm phiền ý loạn, hút hết hai ống thuốc, mắt thấy đã gần hết một canh giờ, ném yên đồng muốn ra ngoài. Lần này cảm giác được Ngụy Sâm lại muốn ngăn nàng, đang định mắng “Ngụy lạp tháp ngươi có tin ta đánh gãy tay của ngươi hay không!”, chẳng ngờ Ngụy Sâm ra hiệu đừng lên tiếng, giây lát sau nói: “Có người đang đến.”

Dần dần tiếng bước chân tiếp cận nghe được rất nặng nề, tuyệt nhiên không giống bộ phạt thường ngày của Quân Mạc Tiếu. Dù vậy, Trần Quả vẫn không nhịn được chạy ra cửa nhìn cho rõ, vừa mới lao ra, cơ hồ liền kinh hô thất thanh, cũng không quan tâm đến mưa lớn, xông lên phía trước đỡ lấy Quân Mạc Tiếu bị người vác trên đầu vai như một con dê đang chờ làm thịt, kêu gấp tên của hắn vài tiếng không thấy đáp lại, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận ngẩng mặt lên, không chút khách khí mà nói: “Ngươi kẻ này thật vô lý, nào có ai cõng người như vậy!”

Người bị mắng lại giống như điếc, không ngừng bước cũng không đáp lời, chỉ vác Quân Mạc Tiếu ướt sũng nước vào trong điếm, lại đổ hắn lên băng ghế, không nói một tiếng, quay người liền đi.

“Này…!”

Nhìn thấy Quân Mạc Tiếu trở về, Trần Quả một quả tim đập loạn đã lâu rốt cục an định một điểm, lúc này mới lưu tâm đến người thân tuy cao lớn mà lại rất gầy, bước chân cũng khập khễnh kia, liền vội vã muốn gọi hắn, tốt xấu cũng lưu lại tránh trận mưa, uống bát rượu. Không ngờ đối phương vẫn như cũ không hề dừng lại, nàng chỉ cho rằng đây thật là một người điếc, liền quay đầu nói với Ngụy Sâm: “Lão Ngụy, ngươi mau cản lại người điếc kia. Mưa to như thế, hắn còn bị què, có thể đi đâu chứ?”

Ngụy Sâm vẫn một mực nhìn chằm chằm người đến, nghe thấy Trần Quả lên tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nghênh ngang cất bước, vươn hờ tay ra ngăn hắn: “Vị khách quan này, ngày mưa là ngày lưu khách, lại nhờ có ngươi đưa Quân hỏa kế nhà bọn ta về, thế nào cũng nên để bọn ta tạm biểu thị chút lòng biết ơn mới được.”

“Lão Ngụy, hắn sợ là…”

Trần Quả thấy hắn nghe Ngụy Sâm nói xong tuy rằng dừng bước, nhưng mảy may không động, liền ra hiệu với Ngụy Sâm hắn là một người câm điếc, ai ngờ tay vừa mới nhấc, Quân Mạc Tiếu từ khi vào cửa chưa hề lên tiếng bỗng nhiên nói: “Lão bản nương, đây là bằng hữu của ta, gọi…”

Ngay khi hắn vừa dừng lời, một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, miễn cưỡng lấp vào chỗ trống: “Hạ Nhất Miên*.”

*miên và thụy trong Tái Thụy Nhất Hạ đều có cùng nghĩa

Quân Mạc Tiếu cười một tiếng rất khẽ: “Đúng, lão Hạ. Ngươi đã đưa ta trở về, chí ít đêm nay, không cần đi nữa.”

Trần Quả nhìn Quân Mạc Tiếu, lại nhìn Hạ Nhất Miên kia, rốt cục phát hiện hai người đều ướt như gà nhúng canh không khác gì nhau, nàng vội nói Ngụy Sâm lấy rượu khử hàn cho bọn họ, mình thì quay về hậu viện chuẩn bị quần áo sạch. Nàng chân trước đóng cửa viện, chân sau Ngụy Sâm đã nhanh như gió lướt tới, thăm dò độ ấm trên mặt hắn, lại đánh giá mặt giả của hắn một phen, không nhịn được một mực lắc đầu: “Ai ta nói lão Tôn, ngươi ta ba người, cách biệt nhiều năm gặp lại, đây quả thật càng sa sút hơn bất kỳ ai. Ngươi nói thế này làm sao tốt chứ.”

Tôn Triết Bình giả danh Hạ Nhất Miên nghe thấy câu này của hắn, lạnh lùng liếc qua Ngụy Sâm, chỉ vào Diệp Tu nói: “Các ngươi hạ mê hồn dược gì cho hắn, bệnh điên cũng bị kích ra rồi.”

Ngụy Sâm nghe vậy cũng theo đó liếc mắt nhìn Diệp Tu, vươn tay chụp lấy tay phải Tôn Triết Bình, thăm dò mạch hướng của hắn, nói: “Khoan hãy nói hắn phát bệnh điên gì, ngươi đây vừa nhặt về một cái mạng, khí cũng chỉ coi như dư lại nửa ngụm, còn dám cùng hắn đánh một trận, muốn luận điên, vậy ngươi khẳng định chỉ có hơn chứ không kém… Còn nữa, bàn tay này của ngươi là chuyện gì xảy ra? Bị chó điên cắn?”

Tôn Triết Bình phủi qua nước mưa trên mặt, ngồi xuống nhàn nhạt nói: “Không biết vì sao vẫn một mực không lành. Vừa nãy ở ngoài thành triển hạ gân cốt, vết thương cũ liền nứt. Quân Mạc Tiếu, đây lại là cái tên chó má gì, quá mức khó đọc.”

“Hạ Nhất Miên.” Diệp Tu ngồi nghe nửa ngày cũng chưa lên tiếng, lúc này hai mắt sáng như tuyết nhìn về phía hắn, sau đó nhẹ nhếch khóe miệng, “Ha ha. Một chút cũng không khó đọc.”

Ngụy Sâm nhìn chằm chằm vết máu trên tay hắn, dưới ánh nến, một mảnh bóng đen hiện giữa hai mày: “Cái gì đả thương ngươi?”

Tôn Triết Bình liền giải băng vải, thả tay lên mặt bàn.

Lúc Trần Quả ôm y phục đi vào, chỉ thấy nam nhân cao lớn kia bày một bàn tay đẫm máu trên bàn của mình, mà lúc này hai nam nhân còn lại trong điếm đang dùng thần tình nghiêm túc nàng chưa từng thấy qua, nhìn chằm chằm cái tay kia. Tình cảnh này chẳng biết vì sao khiến nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị, Trần Quả không khỏi rùng mình, kế đó dừng bước.

“Lão bản nương, lúc lão Hạ vác Quân hỏa kế trở về bị xước trúng tay, ngươi xem có thể lấy cho hắn ít thương dược để cầm máu chút?”

Nghe thấy giọng của Ngụy Sâm, Trần Quả vội vàng gật đầu, một đường bước nhỏ chạy gấp lên quầy, lấy kim sang dược phấn. Lúc đưa tới không nhịn được nhìn cái tay kia một chút, lại không đành lòng xem thêm, chỉ đành dán mắt nhìn Quân Mạc Tiếu hỏi: “Chỗ này có đủ hay không? Dùng được không? Trong phòng ta còn có loại tốt hơn chút…”

“Đủ rồi.” Quân Mạc Tiếu gật đầu, “Lão bản nương, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây để bọn ta chiếu cố.”

“Ta cũng…”

Ngụy Sâm lúc này lại cợt nhả nói: “Trần tiểu nương tử, ngươi nói ngươi một đại cô nương vân anh chưa gả, lại cứ cố nấn ná không đi, nam nhân một phòng này, y phục cũng thay không được a.”

Trần Quả đỏ mặt mắng Ngụy Sâm một tiếng: “Ai cố nấn ná không đi! Còn nữa, ngươi lão già không có mặt mũi này, mấy ngày trước ai để tay trần cướp y phục đó, làm sao không thấy ngươi có điểm nào ngượng ngùng.”

Nói thì nói vậy, Ngụy Sâm một câu đề tỉnh, Trần Quả cũng phát hiện mình lưu lại thật có điểm không thích hợp. Tuy nói con cháu giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nàng tuổi tác cũng lớn hơn, nhưng ít nhất người gọi là Hạ Nhất Miên kia thấy nàng ở đây, rõ ràng y phục đã ướt đến dán lên người, cũng không thấy nới lỏng cổ áo. Vì thế nàng thoáng ngừng, nói: “Vậy các ngươi đun chút nước nóng, lấy thêm chút rượu rửa cho sạch sẽ vết thương, mới thượng dược được. Ta ở đằng sau… A, ta đi lấy cho các ngươi thêm một bộ chăn đệm. Trên quầy còn có chút thịt gà chân giò, đã chặt rồi, đói bụng nhớ ăn…”

Nàng liên miên nói, hệt như trưởng tỷ đang dặn dò ấu đệ không hiểu chuyện, không hề biết rằng, luận kinh nghiệm giang hồ ba nam nhân ngồi đây cường hơn nàng rất nhiều. Nhưng mặc dù như thế, bọn họ ai cũng không ngắt lời nàng, đều lẳng lặng ngồi chờ nàng nói xong, đem chăn đệm ra, tự mình xuống hầm rượu cẩn thận lấy rượu lên, mắt thấy rốt cục phải về hậu viện, nàng bỗng nhiên xoay người, nhìn Quân Mạc Tiếu lại nhìn nhìn Ngụy Sâm, nhỏ tiếng hỏi: “Thật sự muốn xuất môn, vậy cũng chờ qua trung thu mới đi đi?”

Nói xong lại bổ sung một câu: “Cũng không còn bao nhiêu ngày… Còn vị Hạ lang quân đây cũng thế, đều đã đến Thạch thành rồi, nếu như nguyện ý lưu lại cùng ăn cái tết, vậy thì không thể tốt hơn.”

Quân Mạc Tiếu quay lại nhìn thấy Trần Quả vẻ mặt cẩn thận bất an, trong mắt lại tràn đầy kỳ vọng, vừa định lên tiếng, Hạ Nhất Miên đã thẳng thắn nói: “Ta muốn đi Thanh châu.”

Nghe vậy Ngụy Sâm cực nhanh liếc qua hắn, Quân Mạc Tiếu đã tiếp lời: “Khẳng định là ăn tết xong mới lại lên đường.”

Trần Quả cả khuôn mặt đột nhiên sáng lên, lúc này mới đi.

Đợi nàng đi xa, ánh mắt ba người đang ngồi lập tức lại quay về tay phải Tôn Triết Bình. Hắn đã nói là thương cũ, thế nhưng vết thương trên mu bàn tay nhìn sơ qua rõ ràng là tân thương. Ngụy Sâm vươn đầu ngón út điểm một điểm máu trên vết thương, đặt ở đầu lưỡi liếʍ: “Không phải độc.”

Tôn Triết Bình gật đầu, nhìn thẳng Diệp Tu lại hỏi: “Ngươi nói Tô Mộc Thu chết rồi, chết bao giờ? Hắn chết rồi, ngươi đây võ lâm minh chủ cũng không làm?”

“Mùa đông năm ngoái.” Diệp Tu đầy lòng mệt mỏi, ỷ vào bên bàn, cuối cùng chỉ đáp một câu đầu.

Tôn Triết Bình cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương trên tay, sắc mặt không khỏi ảm đạm —— Tô Mộc Thu khi còn sống tuy rằng chỉ chú qua hai thanh kiếm, Khước Tà cho Diệp Tu, Thôn Nhật để mình dùng, nhưng chính là chú kiếm đại sư được võ lâm công nhận. Hắn ba năm nay nhiều lần cửu tử nhất sinh, giãy giụa mà sống sót, không dễ dàng gì nhặt lại một chút võ công có thể đi đường, vốn định đi tìm Tô Mộc Thu, thỉnh hắn nhận thử vết thương trên tay này, không ngờ hắn ngủ đông ba năm, bên ngoài đã sớm trời long đất lở, không còn là hình dáng quen thuộc ngày xưa nữa.

Nhưng ảm đạm này cũng chỉ thoáng qua liền mất: “Không có Tô Mộc Thu, còn có người khác. Tôn Triết Bình đã may mắn không chết, mối thù sư môn phúc diệt, cũng chú định có ngày báo được.”

Ngụy Sâm vẫn một mực nhìn tay của hắn, nghe hắn trầm thấp nói một câu này, không khỏi nói: “Vậy ngươi liền tử tế dưỡng thương đi. Vừa hay, dược điếm gϊếŧ người của Vương mắt bự cũng mới mở một gian ở Thạch thành, ngày khác ngươi tới cửa xem thử, trị tay đi.”

Tôn Triết Bình im lặng một chút, cuối cùng lắc đầu: “Đã tới rồi.”

“Thế nào, nhà hắn cũng không trị được? Vậy càng hay, nếu như nhà hắn nói không trị được tay của ngươi, vậy vừa hay đánh tới cửa đi, dỡ cái thảo dược đường rách nát của hắn. Nếu thiếu người đánh nhau, tính lão Ngụy ta một tay.”

“Không phải trị cho ta.”

Ngụy Sâm nghe đến đó cũng không khỏi cả kinh: “Nguyên lai ngươi…! Lão Tôn, ngươi lấy cái gì đổi cho hắn?”

Tôn Triết Bình cả ánh mắt lẫn thần sắc đều vô cùng bình thản, tự như chỉ đang nói khí trời hôm nay: “Chẳng có gì, chính là tương lai nếu có một ngày nọ, ta không làm nam lâu chưởng môn là được.”

Ngụy Sâm nghe xong chỉ sửng sốt, một câu nói theo bản năng đã vọt tới bên mép miệng, đến cùng nuốt trở lại, ngược lại Tôn Triết Bình nhìn thấy bộ dạng sắp nghẹn chết này của hắn, không mặn không nhạt thay hắn nói ra: “Vi Thảo đường chỉ cần thứ này, chưa hẳn không phải một phen làm ăn lỗ vốn.”

Hắn tuy rằng tự giễu, nhưng người ở đây ai cũng không cười được. Diệp Tu ánh mắt nặng nề mà nhìn Tôn Triết Bình, bỗng hỏi: “Ngươi nếu đã muốn tìm Tô Mộc Thu, đi Thanh châu làm cái gì?”

“Vốn là muốn đi Gia Thế một chuyến trước, nhưng nay Tô Mộc Thu đã chết rồi, vậy thì trực tiếp chọn tuyến Thanh châu. Ta nghe nói Bá Đồ mới mở một đường khẩu…”

“Thập Dạ?” Ngụy Sâm mở miệng hỏi.

Tôn Triết Bình kể từ khi cùng Diệp Tu Ngụy Sâm trùng phùng, tuy rằng thần sắc vẫn luôn bình tĩnh, nhưng quanh thân tràn đầy lạnh lẽo cương ngạnh, mãi đến khi nghe được hai chữ này, đừng nói Ngụy Sâm vốn là người tâm tế như phát, liền ngay cả Diệp Tu đang đãng trí nhất thời cũng cảm thấy cả người hắn nhu hòa xuống, ngược lại mơ hồ có mấy phần phong thái quang minh khoáng đạt ngày xưa. Hai người cực nhanh liếc mắt nhìn đối phương, lúc này lại nghe Tôn Triết Bình hỏi một câu: “Đường chủ Thập Dạ đường kia, các ngươi có biết tên gọi là gì?”

Ngụy Sâm mặt dày phản hỏi: “Ngươi đều biết Bá Đồ mở một cái Thập Dạ đường rồi, thế nào cả đường chủ là ai còn phải hỏi ta?”

Tôn Triết Bình đáp rất thản nhiên: “Ta có một nửa là người chết, hôm nay mới biết tin tử của Tô Mộc Thu, như nhược biết được Thập Dạ đường đường chủ là ai, hà tất hỏi nhiều một câu?”

“Hắn tự xưng Tôn Thiên Hoa.”

Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn Ngụy Sâm: “Võ công thế nào?”

“Chưa từng tận mắt nhìn qua.”

“Có hành động bất tiện, hoặc là thân ôm đau đớn gì không?”

“Cũng không giống có.”

Tôn Triết Bình gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, lẳng lặng ngồi một lúc, lại như nghĩ tới gì đó, lấy rượu trước mặt uống. Sau khi uống xong duỗi ra bàn tay bị thương kia, ngón trỏ thấm một chút tàn tửu cuối cùng trong chén rượu, một sổ một vạch, nhẹ nhàng viết hai chữ, viết xong chống bàn đứng dậy: “Tối nay ta ngủ chỗ nào?”

“Lão Ngụy ngáy lớn, ngươi cùng ta ngủ hầm rượu đi.”

Diệp Tu đã nói, Tôn Triết Bình cũng không phí lời, quay đi cầm y phục khô Trần Quả lưu lại trước đó, tìm chỗ tối thay, lại lấy vải sạch buộc chặt vết thương, rồi vòng qua hai người nhắm thẳng hầm rượu mà đi.

Lúc hắn thay áo không hề tránh người, vết thương dày đặc trên lưng cũng lộ ra rõ ràng trước mắt Ngụy Diệp hai người. Cả hai chỉ ngồi nhìn, một mực chờ được tới lúc hắn xuống hầm rượu, Ngụy Sâm lúc này mới để mặc cho một tia đau buồn cực nhạt toát ra trong mắt mình, lại nhanh chóng thu về, nhoài người đến liếc nhìn hai chữ hắn dùng bàn tay thương viết xuống.

Vệt nước dưới ánh nến tiêu tan rất nhanh, nhưng đại khái bởi vì trên đầu ngón tay lẫn một chút tàn huyết, hai chữ kia vẫn thanh sở như cũ, lưu lại trên bàn, viết chính là, Thập Diệp.

Kỳ thực làm gì có Thập Diệp, đó vốn là Bách Hoa. Bách Hoa mà vô luận Tôn Thiên Hoa cùng Hạ Nhất Miên, càng hoặc là Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình, cũng đã quay về không được nữa.

Diệp Tu nắm tay áo lau sạch hai chữ này trên mặt bàn, nhìn ánh nến nhẹ giọng nói: “Tôn Thiên Hoa mười thành là Trương Giai Lạc.”

“Không còn nửa phần nghi ngờ nào?”

Diệp Tu nhìn Ngụy Sâm, không khỏi khẽ bật cười. Một ngụm khói kia xông cho cổ họng của hắn đến lúc này vẫn khàn, hắn chẳng buồn để tâm: “Ngụy Sâm, ngươi một kẻ vạn sự cơ linh, khả năng thấy rõ lòng người có thể so với quỷ thần, chính là không hiểu nhân tình hai chữ, thật là… Đáng chúc đáng mừng.”

Nói xong hắn cũng uống bát rượu của chính mình một hớp, một tia đỏ hồng gấp nhiễm khóe mắt, liền đẩy ra bát rượu, cũng không chờ Ngụy Sâm đáp lời, tự mình đi ngủ.

Diệp Tu một năm qua vốn là bận rộn ngủ ít, hôm nay hút thuốc, lại thêm trước đó dốc sức đánh hết nửa trận, ngược lại ngủ được một giấc khá ngon. Khi tỉnh lại đệm chiếu trong một góc khác của hầm rượu dĩ nhiên trống không, đi lên quán rượu, chỉ thấy Ngụy Sâm tiếng ngáy đang thịnh, lưu lại một đường thông tới hậu viện, ngày thu tảng sáng gió thanh lãnh mà ẩm ướt từ khe cửa lặng lẽ chui vào, hòa tan chút mùi khói rượu cùng dược khí lưu lại trong điếm đường, hắn nghe thấy tiếng nước, đẩy cửa nhìn vào trong sân, quả nhiên là Tôn Triết Bình đang xối nước lạnh bên giếng.

Bởi vì Trần Quả chưa dậy, hắn cũng lười không chơi chút trò vặt thường ngày kia, dưới chân lặng yên không một tiếng động, ngay cả thổ tức đều không thể nghe thấy, Tôn Triết Bình bên tai vốn toàn tiếng nước, tự nhiên không biết mình đã bất tri bất giác bị hắn nhìn hết một trận.

Dưới sắc trời trong suốt, Tôn Triết Bình lưng sau trần trụi không còn bóng đen của ánh nến che khuất, chút chỗ đêm qua không cách nào thấy rõ lúc này không giấu được nữa, Diệp Tu vốn không phải một người thích lắc đầu, nhưng từ hôm qua cùng Tôn Triết Bình tương ngộ, bản thân cũng cảm thấy số lần lắc đầu một ngày này đủ để bù được cả một tháng khi xưa, chưa kể từ đây đến trung thu còn tận một tuần. Hắn nhìn một lúc, cảm thấy vẫn là phải phạm hiềm khích, đang muốn mở miệng, phía sau có động tĩnh khác truyền đến, Diệp Tu thuận thế ngậm miệng lại, nghe thấy người sau lưng ý ngủ chưa tiêu lên tiếng: “Lão Tôn, một đường tàn sinh này, thôi thì đừng nên giãy giụa không yên nữa. Ta không biết là đại phu nào ăn no nhặt về cho ngươi cái mạng này, nhưng nếu ta là ngươi, coi như không làm trâu làm ngựa cố gắng báo đáp người ta đại từ đại bi, thế nào cũng nên hảo hảo bảo trọng, không thể lại lãng phí hết sạch cái mạng này nữa.”

Mãi đến khi một câu như thế nói ra, Tôn Triết Bình mới nghe được âm vang quay đầu lại. Thân thể của hắn giữa sắc trời tối lạnh như một thanh kiếm, bị bẻ gãy qua, sau khi nối lại đứng lên, thương tích uyển nhiên, nhưng hàn quang trên mũi kiếm trước sau chưa từng phai màu quá một ly một tấc.

Đối mặt một Tôn Triết Bình như vậy, Ngụy Sâm ngược lại phong thái như cũ, một mặt gãi đầu một mặt nói tiếp: “Ta nói ngươi mấy năm qua không phải là uống thuốc uống đến hỏng đầu rồi đi? Hay là không có thuốc uống nên hỏng đầu rồi? Đương sơ ngươi đủ tay đủ chân thì thế nào, còn không phải lưu lạc tới hôm nay nửa phiến mạng tàn này. Ngươi cầm nửa mảnh mạng tàn, làm sao báo thù, kẻ thù lại ở nơi nào? Vẫn là từ từ dưỡng thương, rồi mới tính tiếp đi.”

“Ai nói ta muốn đi báo thù lúc này?”

“Ngươi không an tâm dưỡng thương, chỉ sợ kẻ thù còn chưa tìm được, bản thân đã xuống Diêm La điện trước, nếu mà cắn răng không uống Mạnh Bà thang, thủ bên bờ sông Vong Xuyên, một trăm năm sau cừu nhân thế nào cũng xuống tới, đến lúc đó ngược lại không ai còn thở, tùy tiện đánh, nhất định có thể đánh cho một trong hai hồn phi phách tán, thắng phụ liền phân…”

Tôn Triết Bình nghe xong một mực cau mày, không nhịn được ngắt lời hắn, quay mặt về phía Diệp Tu nói: “Ngươi đến cùng làm thế nào cùng hắn sống dưới một mái hiên? Không một câu tiếng người.”

Diệp Tu thoáng nhìn Ngụy Sâm: “Xem như dưỡng khí.”

Lời dứt, hắn không hề báo trước, đi về phía Tôn Triết Bình, không nói một lời nắm chặt mạch bác tay trái hắn, một tay kia vững vàng thϊếp lên hậu tâm của hắn, sau đó thôi động nội lực, giúp hắn liệu thương.

Sự phát đột nhiên, Tôn Triết Bình còn chưa kịp giãy dụa, Diệp Tu nội lực đã theo hậu tâm hắn cuồn cuộn truyền khắp kinh mạch phế phủ quanh thân. Hắn lúc này cả người bị chế, chỉ có cổ còn miễn cưỡng động được, quay đầu nhìn thấy Diệp Tu nhược nhược thùy mắt, thần sắc khó phân, nhưng trong hai mắt thấy được có ánh sáng trong suốt ôn hòa lưu chuyển, Tôn Triết Bình cũng trầm khí đan điền, bão nguyên thủ nhất, lẳng lặng không động đậy nữa. Giữa hai người một đẩy một nhường này khiến cả hai đứng tĩnh đến Ngụy Sâm cũng nhìn ra rõ ràng, vẫn tiếp tục cười, ỷ vào lúc này Tôn Triết Bình không cách nào nhúc nhích, nói tiếp: “Ta đêm qua nghĩ, ta và cùng hắn quá trung thu cũng muốn tạm cách Thạch thành, chí ít là tránh một trận náo nhiệt rách nát trùng dương hôm đó. Mà ngươi a… Ngươi phỏng chừng cũng sẽ không đi Thanh châu, Hưng Hân đến lúc đó nhân lai nhân vãng, vạn nhất đυ.ng phải người của Bách Hoa, tuy rằng ngươi mang mặt giả, thân hình cũng khác rồi, nhưng chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đừng oan cừu chưa báo ô danh chưa rửa, trước đã bị đồng môn của mình thanh lý môn hộ, vậy thì không đáng. Cho nên a, lão phu tìm cho ngươi một chỗ đặt chân tốt…”

Lời này vừa ra, Tôn Triết Bình vẫn tĩnh như đông thạch, Diệp Tu lại nghiêng mặt thoáng nhìn, lấy ánh mắt ra hiệu hắn nói tiếp. Ngụy Sâm lúc này lại đi về phía bờ giếng ngồi xuống, giũ giũ vạt áo bào, còn dặn dò Diệp Tu một câu chú ý không thể vận khí quá gấp, mới chậm rì rì nói: “Việc này trước tiên không nên hỏi. Chờ ngươi bụi đường bay hết, đi theo ta là được. Ai, ngươi kiềm chế chút, không lẽ cảm thấy ngươi là kẻ duy nhất trong ba người chúng ta nội lực sung doanh, cho nên nghĩ rằng chân khí của chính mình sẽ không khô cạn chăng…”

Ngụy Sâm còn ngồi một bên nói nói, nhất thời không biết, nhưng Tôn Triết Bình hậu tâm cùng bàn tay Diệp Tu tương thϊếp, chỉ cảm thấy một khối nhiệt năng dán chặt giữa da thịt sau người và lòng bàn tay hắn bỗng như que hàn thiêu cháy, mà chân khí hung dũng thật sự đang dốc túi trao ra.

Hào hiệp như thế tuy rằng vô cùng hữu ích với hắn, nhưng đối với bản thân Diệp Tu lại trăm hại mà không lợi, chỉ cần có chút không chú tâm, tức khắc sẽ tẩu hỏa nhập ma. Tôn Triết Bình vừa phát hiện có dị, lập tức thà rằng thương tới tự thân tâm mạch, cũng không tiếc vận lực giằng co, nhưng nội lực của hắn lúc này so với Diệp Tu làm sao khác với kiến rung cây, không dễ dàng gì tụ tập được một điểm, đã như khê quy đại hải, tiêu tán vô ảnh vô tung.

May mà hiện tại hắn nội lực tuy không đáng kể, nhưng Bách Hoa nội công pháp môn và Diệp Tu sở tập khác biệt rất xa, chỉ một điểm này, liền giống như ngân châm đâm vào bông vải, đâm cho Diệp Tu rùng mình, rốt cục tỉnh thần lại.

Hắn tâm thần vừa ngưng, kình lực cùng chân khí trên tay nhất thời thu liễm. Đó tuy rằng chỉ là nhất niệm chi động giữa hai người, gần như chớp mắt là qua, cả Ngụy Sâm gần ngoài hai bước cũng chưa từng phát hiện, nhưng hung hiểm trong đó có thể nói mảy may không kém trận đả đấu giữa hai người hôm qua —— nếu còn tiếp tục như thế, cho dù Diệp Tu có là chân nhân hạ phàm, đợi đến khí hải hết sạch, vô luận hắn có cái gì nội ngoại kiêm tu, cái gì võ công cận vu hóa cảnh thêm nữa, cũng chỉ như uống máu dừng khát, cắt thịt chống đói, chỉ có thể rơi vào kết cục một kẻ phế nhân.

Hắn bên này vừa thoáng thu lực, Tôn Triết Bình cắn răng một cái, vẫn là tránh khỏi chưởng lực của hắn. Tâm mạch chấn động lại dẫn tới một trận cổ họng phát ngọt, nỗ lực ức chế xuống, chỉ thấy Diệp Tu sắc mặt càng trắng xám, nhưng rõ ràng không phải là bởi vì nội lực lưu thất mà là tâm thần đại loạn, lập tức án trụ mạch môn của hắn, cũng không nói lời nào, chỉ nghiêm mặt theo dõi hắn; đã đến mức này Ngụy Sâm cũng nhìn ra cổ quái, nhảy khỏi bệ giếng, khẽ quát: “Ngươi thật sự là phát bệnh điên rồi!”

Nhưng cũng chỉ trong một thuấn điện quang thạch hỏa*, Diệp Tu đã buông tay Tôn Triết Bình, cười một tiếng nói: “Đã lâu không làm việc này, đến nỗi tiến thoái chi đạo cũng quên. Lão Tôn, đa tạ ngươi nương tay, cũng thật có lỗi, chúng ta làm lại.”

*điện quang thạch hỏa: nhanh như tia lửa ánh điện

Tôn Triết Bình lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta không tạ ngươi, hoặc là lão Ngụy, bởi vì đại ân như thế, thật vô pháp dùng lời. Nhưng ngươi đã nói như vậy, ta đành bất luận thế nào cũng không thể thừa tình.”

Nghe vậy Diệp Tu cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu nói: “Cũng tốt. Ta sơ xuất, liên lụy ngươi nội lực phản phệ, trước mắt lão bản nương sắp dậy rồi, ta trước tiên trợ ngươi điều hòa nội tức, từ ngày mai, thẳng đến khi ta rời khỏi Thạch thành, mỗi ngày ta lại trợ ngươi vận công một canh giờ. Ngoại thương ta vô năng ra sức, nhưng nội thương này của ngươi, chung quy phải cho phép ta tẫn một điểm sức mọn thôi.”

Nói tới đây hắn lại nở nụ cười: “Cõi đời này một không thuốc hồi sinh, hai không thuốc hối hận. Ngươi nếu đã sống sót, thời gian còn lại, nhất thiết không được để bản thân hối hận mới được.”

Vừa nói, hắn lại nhẹ nhàng vươn tay áp trụ mạch bác của Tôn Triết Bình, truyền tới nội lực nhu hòa miên miên bất tuyệt.

——————————

*Nửa khúc “Cổ ca” mà Diệp Tu không hát, có hàm danh tự của hắn:

Hồ địa đa tiêu phong, thụ mộc hà tu tu.

Ly gia nhật xu viễn, y đái nhật xu hoãn.

Tâm tư bất năng ngôn, tràng trung xa luân chuyển.