Chương 2: Dạ tham

02, Dạ tham

Mấy cái tát đánh đến vô cùng gọn gàng, những kẻ ngồi bên trong đưa tang không chê người chết nhiều, tuy không đến nỗi vỗ tay khen hay, nhưng đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, tự nhiên nhìn về phía người động thủ —— chỉ thấy một người khoác áo tơi đứng ở bên cạnh Dụ đông gia, nhấc nón tre ném tới phía trước một bước, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi, thần thái sáng láng, vốn là vọng chi tắc hỉ*, lúc này bởi vì tức giận tràn đầy mà khiến người cảm thấy hàn khí phả vào mặt, rõ ràng đang động sát cơ, trong nháy mắt tựa hồ không ai dám nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi kia.

*vọng chi tắc hỉ: nhìn tới sẽ cảm thấy vui vẻ

Không như đại đông gia hiếm thấy lộ diện kia, vị nhị đông gia Lam Khê Các này nhiều người không chỉ đã gặp qua, còn có thể nói là giao tình mấy phần. Nhưng phần giao tình này tuyệt không phải nói lên vị nhị đông gia này làm sao khéo léo chiếu cố chuyện làm ăn nhà mình, mà là giỏi uống rượu, biết mã cầu, tinh thông cờ vây song lục, lại còn có thể khiển ưng phi ngựa, rất có khí phái người phú quý. Chỉ mới đến Thanh châu chưa được mấy tháng, đã sớm gia nhập vào hội hào phú tử đệ trong thành, hôm nay chỉ sợ đúng là không biết từ nơi nào săn bắn trở về, không sớm không muộn, về ngay đúng lúc người khác ra tay với huynh đệ nhà hắn.

Kẻ biết hắn, chỉ nói hắn là một hoàn khố thiếu niên lang quân dễ thân cận, hơi có mấy phần ồn ào, thấy hắn bỗng nhiên phát tác, đều nhìn tới sững sờ; kẻ không biết hắn, đột nhiên thấy một thanh niên tiên y nộ mã, thân thủ gọn gàng như vậy, trái lại im lặng tán thưởng không ít. Lúc này người bị hắn tóm lấy mà tát kia mắt thấy việc đã đến nước này, thôi thì đánh một trận sảng khoái, nói không chừng còn có thể cứu vãn mấy phần mặt mũi, liền liếc mắt ra hiệu với một đồng bạn khác, một tả một hữu công kích mà tới.

Thấy thế Hoàng Thiếu Thiên khẽ nghiêng người, sau đó dưới chân một móc một đạp, liền có một tên bị hắn đạp xuống; chân còn lại nhẹ nhàng vừa nhấc, đã chộp được binh khí của tên dưới chân vào tay, cũng không thấy động tác làm sao, mũi kiếm đã vững vàng mà dừng bên cổ tên kia. Một phen lấy một địch hai này cực kì lưu loát, trong mắt không ít người quả thực là không tốn một hơi thở. Liền thật sự hô lên khen hay. Tên bị hắn đạp ở dưới chân nhục vô khả nhục, không khỏi kêu to: “Ngươi tiểu súc sinh này, ỷ vào địa đầu nhà mình, thị cường lăng nhược, tính gì hảo hán?”

Hoàng Thiếu Thiên một tay vẫn còn vây trên eo Dụ Văn Châu, nghe nói như thế tức thì chau mày, cực khinh bỉ mà nhìn hai kẻ kia, nói: “Còn chưa nói các ngươi lấy nhiều đánh ít, đại ca ta không biết một điểm võ công, tay không tấc sắt, xưa nay đãi người đều là khách khách khí khí tuyệt vô bất chu, ngươi còn ra tay với hắn, chẳng lẽ mới là thay trời hành đạo, ngược lại là ta thị cường lăng nhược? Bất quá nhược đúng là nhược, mau cút đi, đừng ở nhà ta xấu mặt. Các ngươi không ngại xấu mặt, ta còn chê ngươi phun ra máu chó, ô uế đất nhà ta. Cút!”

Nói xong bỗng thét lên một tiếng, người ở gần xung quanh hắn đều cảm thấy một tiếng thét này đầy ý bạo liệt, vào tai vài người còn nghe ra tiếng kim thạch va chạm, vài người đeo binh khí cũng đều cảm thấy binh khí trong vỏ theo một tiếng thét này mà rung lên một chút. Chờ những kẻ kia phần lăn phần bò mà đi rồi, Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới buông tay ra, lại cởϊ áσ tơi, lộ ra một thân trang phục cưỡi ngựa bắn cung, nhìn ánh mắt của Dụ Văn Châu không có ý khen ngợi, chỉ làm như không thấy, vẫy tay gọi gã hầu trà kia: “Tiểu Lô tiểu Lô, mau gọi người đến chà cho sạch đất, bẩn chết rồi, nhìn thật ngán ngẩm.”

Nói xong vô cùng không khách khí ngồi xuống chỗ trước đó của Dụ Văn Châu, lại bưng chén trà của hắn lên ùng ục ùng ục, một mạch uống sạch nửa chén trà nguội, lúc này mới bỗng nhiên lộ ra một tiếng cười sảng khoái, hỏi Dụ Văn Châu: “Đại ca, ta ra ngoài hai ngày, làm sao trở về đã náo nhiệt như thế, đạo sĩ ngồi bên kia, là tới kể chuyện sao? Đang kể cái gì? Kể tới chỗ nào rồi?” Ngữ khí vừa nhẹ vừa nhanh, lúc nói chuyện vẻ mặt nhu hòa, mi mắt cong cong, dường như việc trước đó ra tay trục khách, lấy một địch hai căn bản chưa từng xảy ra.

Hai vị đông gia trong điếm đã không để trong lòng, những hiệp sĩ hành tẩu giang hồ đã lâu kia tự nhiên cũng theo đó mà bỏ qua trận phong ba không lớn không nhỏ này. Nhất thời trọng điểm ánh mắt chúng nhân đã chuyển tới trên người vị nhị đông gia kia. Nhiều người đang nghĩ vị thiếu niên anh tài này đúng là thâm tàng bất lộ, chẳng trách Lam Khê Các dám mở ở Bá Đồ địa đầu, đã nghe thấy hắn hỏi tiếp: “Vậy là đang kể Đường hay kể Tấn? Lưỡng Hán hay là Tam quốc? Mấy chuyện này đều quá cũ, nếu có thể kể ít chuyện Xuân Thu thì tốt, chuyện này lâu rồi không nghe ai kể…”

Một tràng này hắn nói cực nhanh, lại phát âm rõ ràng, dạy người không thể không nghe rành mạch. Dụ Văn Châu không gấp không chậm chờ hắn nói xong, mới nói: “Đạo trưởng đang kể chuyện giang hồ. Còn chưa nói hết, đã bị ngươi cắt ngang.”

“Ô?” Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, hai mắt sáng lên quay nhìn Ngụy Sâm, “Chuyện này mới mẻ. Giang hồ có chuyện vui gì? Bẻ hoa ngắt lá liền có thể gϊếŧ người, chuyện đó có hay không? Còn có cái gì hóa cốt thủy tán thi phấn, bồ đề sinh diệt hoàn, âm dương hòa hợp tán, rốt cục là thật hay giả?…”

Hắn vẫn còn đang hỏi liên tục, chúng nhân khởi điểm còn cảm thấy thú vị, sau đó phát hiện vị thiếu đông gia này thật không khỏi có chút nói nhiều quá, nếu như không ngắt lời hắn, cũng không biết làm sao mới nói hết, dần dần những kẻ trước đó thấy hắn thân thủ nhanh nhẹn mà tán thán chẳng biết từ lúc nào đã chuyển làm phiền chán, chỉ hy vọng hắn dừng lại mới tốt.

Cuối cùng vẫn là Dụ Văn Châu đưa cho hắn một chén trà mới, thừa một sát na hắn cúi đầu uống trà tiếp lấy lời: “Ngươi một kẻ ngoại hành, liền không nên khoe khoang, nghe đạo trưởng nói đi.”

Hắn vừa nói như thế, Hoàng Thiếu Thiên trước đó còn ngôn từ như nước chảy, đã lập tức yên tĩnh lại, an vị ở bên cạnh Dụ Văn Châu cười hì hì nhìn Ngụy Sâm, không tiếp tục nói nữa.

Nhưng lúc này, đề tài trước đó đã lạc đi không biết bao xa rồi, tóm lại đến lúc có người lại hỏi “Ngươi gặp cái Ô Thiên Kim kia của Diệp Tu ở đâu”, sắc trời đã đen sẫm. Ngụy Sâm nhìn nhìn trời, khom lưng, mới nói một câu “Sắc trời không còn sớm, hôm khác nói tiếp” thì trước mắt một đạo kim quang lóe qua, hắn đưa tay liền chụp, lật tay một cái, thấy là một thỏi vàng nặng một lượng, vội vàng dùng răng cắn, cắn vào quả nhiên nhuyễn, là vàng y.

Hắn còn chưa kịp cười, vàng cũng đang ngậm trên miệng, một giọng nói còn trẻ đã truy tới: “Đạo trưởng đã sinh tử thông tri, vậy ta cũng hỏi một câu đi. Đạo trưởng còn vội vã đi sao?”

Khẩu âm người này kẻ khác nghe không cảm thấy có vấn đề gì, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lại rất nhanh liếc mắt nhìn nhau, kế đó một trước một sau tìm được chủ nhân của giọng nói. Đó là một nam nhân diện mạo bình thường, thanh âm nghe có vẻ trẻ tuổi, niên kỷ trái lại nói hai mươi tuổi có thể, nói ba mươi cũng không quá đáng, cả khuôn mặt không nhìn thấy một tia biểu cảm, lạnh băng băng như một cương thi, chỉ có đôi mắt kia, đúng một khắc dưới ánh nến này, sáng thăm thẳm đến nói không nên lời.

Ngụy Sâm vốn đã định đi, nghe được câu này, cả người thoáng cái đứng lại: “Ca nhi hào phóng như thế, vậy lão phu không làm khó nữa, đáp ngươi thêm một vấn đề được chứ. Hỏi đi.”

Chúng nhân nhìn dáng vẻ vô lại sống không ra sống chết không ra chết này của hắn, không khỏi cuồng thán; trong tiếng cuồng thán, khách nhân hào phóng mặt không biểu cảm kia đã bất vi sở động mà hỏi ra vấn đề: “Tôn Triết Bình là chết hay sống?”

“Chết rồi.”

“Sao lại chết chứ?”

“Vị đại hiệp này hỏi thật kỳ lạ.” Ngụy Sâm lông mày nhíu lại, “Đại hiệp trong ba năm này hẳn là không tới Bồng Lai đảo, không biết trên dưới Bách Hoa hận không thể đào sâu ba thước tìm Tôn Triết Bình? Sống muốn rút gân lột da, chết muốn nghiền xương tán cốt. Cho nên Tôn Triết Bình người này, không chết, cũng đã chết rồi.”

Nói tới chỗ này, hắn đem hết thảy bạc vụn kiếm được một buổi trên bàn chồng làm một chồng, sau đó giống tiểu nhi chơi cát nặn thành một khối, làm xong thì cất khối bạc vào ngực, quay về phía Dụ Văn Châu vái một vái: “Đa tạ rượu và thức ăn của đại đông gia, lão Ngụy ta nơi này nhờ ơn. Trời tối đường trơn, đi trước một bước.”

Nói xong cất bước liền đi, không ngờ Hoàng Thiếu Thiên đưa tay ra nhẹ nhàng ngăn lại, hưng trí dào dạt hỏi: “Đạo trưởng, ta tới chậm, chuyện trước đó bỏ qua, ngươi mới vừa nói Bách Hoa gì đó nghe thật thú vị vô cùng, có thể kể thêm chút nữa hay không?”

Ngụy Sâm nhìn hắn mặt cười không chút tâm cơ nào, cũng nở nụ cười, cười xong lắc đầu: “Thiếu đông gia, trời tối rồi, lão bà hài tử ta còn ở nhà chờ cơm…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị vô tình cắt ngang: “Ta phi, ngươi lão lưu manh này còn có nữ nhân nguyện ý vì ngươi sinh hài tử. Ngươi lạp tháp quỷ này rốt cục có bao nhiêu câu nói thật?”

Lời này không ngoài ý muốn dẫn tới một trận cười vang, hẳn là phát từ miệng một hai người nào đó biết chút đỉnh về cuộc sống của Ngụy Sâm. Cười về cười, mắt thấy Ngụy Sâm công phu tay không nắn bạc này, có mấy ai nguyện ý khó dễ hắn, chỉ đành cứ thế mà nhìn hắn một bộ dạng đoan chính cáo lỗi với Hoàng Thiếu Thiên, thản nhiên mang theo mấy chục lượng bạc phiêu phiêu sái sái mà đi khỏi cửa lớn Lam Khê Các.

Hắn vừa đi khỏi, bầu không khí trong tửu lâu mới đầu buồn tẻ một khắc, sau đó lại có những người khác nhau liên tục kể chuyện xướng khúc, dù không sánh được lúc Ngụy Sâm ở đây mọi người ầm ĩ khí thế ngất trời, cũng có thể coi là náo nhiệt. Dụ Văn Châu lát sau đã không thấy bóng dáng, chỉ còn Hoàng Thiếu Thiên chạy ra sau đổi thân xiêm y, lại quay về trong tửu lâu kiếm một bàn có người quen ngồi xuống, không hề khách khí thét năm uống mười cùng nhau uống rượu.

Uống đến chỗ hưng phấn dào dạt thì có người đi qua hàn huyên, lời lẽ không thiếu ý tứ kết giao. Hoàng Thiếu Thiên đã nửa say, chống tay dựa bàn, vô cùng phóng khoáng mời người uống rượu, cũng hỏi chút chuyện lý thú trên giang hồ. Có vài người có tâm thăm dò nội tình, thăm dò vài câu phát hiện hắn thật sự không phải người trong võ lâm, hỏi toàn là chuyện người trong giang hồ ai cũng biết, bị sảng khoái thú vị của hắn cảm nhiễm, cũng đáp, đáp xong thấy hắn giống như học đồng mới vỡ lòng, đối cái gì cũng tò mò cực kì, không khỏi nói: “Nhị đông gia một thân công phu này, cũng không biết là học từ nơi nào?”

Hoàng Thiếu Thiên say đến ngã trái ngã phải, nói chuyện vẫn tính là thanh sảng: “… Huynh đệ ta hai người trước kia ở quan ngoại buôn bán, quan ngoại không yên ổn, đại ca ta thân thể bất hảo, trong nhà thỉnh vài tiêu sư chiếu cố chuyện làm ăn, ta bèn học bọn họ chút quyền cước an mã, không xem vào mắt nổi, chê cười rồi.”

“Đâu có, công phu này tuấn tú cực kì, hẳn là danh sư a.” Miệng tuy nói thế, vừa nãy thấy hắn ra tay, thật sự không nhìn ra sư thừa. Người hỏi suy nghĩ một chút lại hỏi, “Nói như vậy, nhị đông gia cùng Dụ đại đông gia chính là… Cô biểu huynh đệ?”

Hoàng Thiếu Thiên nghe người ta nhắc tới Dụ Văn Châu, không khỏi nở nụ cười, sau đó mới đáp: “Chính thị. Ta từ nhỏ chết hết cha mẹ, theo cô cô và cô dượng, còn có biểu huynh này mà lớn lên, mặc dù là biểu huynh đệ, cũng như thân huynh đệ.”

“Nguyên lai là vậy. Hai vị huynh hữu đệ cung như thế, thực là hiếm thấy.”

Tiếp theo lại kính nhau mấy vòng rượu, mắt thấy Hoàng Thiếu Thiên càng lúc càng say, chuyện cũng càng nói càng loạn, cuối cùng không biết làm sao, Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên thả xuống ly rượu, phẫn hận không ngớt mà nói: “Ai nha, ta suýt chút nữa đã quên, đạo sĩ kia một đi không nói khi nào trở lại, Thiên Hoa gì đó, còn chưa kể xong đâu!”

Người bên ngoài thấy hắn không cam lòng như vậy, không khỏi buồn cười, nhưng cũng chỉ cười chút rồi thôi, nói với hắn: “Hoàng nhị đông gia nói chính là Bách Hoa?”

Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu, mắt say nheo lại nhìn hắn: “Thiên Hoa Bách Hoa… Hoa hoa thảo thảo có gì khác biệt, Bách Hoa liền Bách Hoa đi, trong đó có chuyện hay gì?”

Người kia lại lắc đầu: “Nhị đông gia đã không phải người trong võ lâm, thôi thì không nên hỏi rõ. Cũng không phải chuyện hay gì, nói nặng chút, thật đúng là một hồi thảm sự lớn nhất trong các đại môn phái võ lâm mấy năm vừa qua.”

“… Ô?”

Lời này trái lại gợi lên hứng thú của Hoàng Thiếu Thiên, hai mắt bởi vì uống rượu mà vẩn đυ.c liền bừng sáng. Tuy vậy lời nói tới đây, người kia làm thế nào đi nữa cũng không chịu nói chi tiết thêm. Vừa vặn lúc này lại có những người khác đến tìm Hoàng Thiếu Thiên uống rượu, mấy vòng qua đi, không bao lâu sau đã đến thời điểm Lam Khê Các đóng cửa, mấy lời chưa nói hết kia, tự nhiên cũng không xong được.

Lam Khê Các chỉ là tửu lâu, không kiêm khách sạn, đến giờ đóng cửa, khách nhân bèn như chim tước mà tán, sau chừng hai khắc, tửu lâu sáng sủa rạng rỡ thổi đèn rút nến, triệt triệt để để yên tĩnh hẳn.

Một trận mưa liên miên cả ngày này đến sau nửa đêm vẫn vậy không ngừng, tí tí tách tách dọc theo ngói gạch từng điểm một nhỏ vào trong mộng khuê phòng nhà nhà hộ hộ ở Thanh châu thành, cũng che giấu tiếng bước chân đã có tâm thu liễm của người không ngủ. Dạ thâm nhân tĩnh, một mạt thân ảnh xuất hiện ở hậu viện Lam Khê Các, người đến hiển nhiên khinh công không kém, rơi xuống đất nhiễm nước mưa không nghe chút tiếng động nào, chỉ thấy hắn leo tường nhập viện, như chỗ không người, bốn phía đen kịt một mảnh, hắn không phí chút sức nào đã lần đến dưới song cửa sổ phòng ngủ chính đường —— việc này thật ra cũng không phải cần tới năng lực quỷ thần gì, mà vì giữa chốn vạn vật tĩnh lặng duy chỉ nghe tiếng mưa đêm này, tiếng ngáy rung trời kia quả thực là một lời mời thỉnh quân vào vại.

Người đến thϊếp tường lẳng lặng đứng tầm một nén nhang mới rời khỏi, khi đến lặng lẽ vô thanh thế nào, khi đi càng hơn một bậc. Chờ hắn chân trước rời khỏi hậu viện Lam Khê Các, không qua nửa khắc, tiếng ngáy kinh thiên động địa kia liền dừng, trong phòng ngủ tiếng người nhỏ nhẹ, thế nhưng, một không ý say hai không ý ngủ ——

“Thế nào?”

“Cao thủ. Thổ tức, thân pháp đều là nhất lưu.”

“Giấu được chứ?”

“Không giấu được thì lại làm sao? Thủ đã động rồi, vậy không cần giấu nữa, người Bá Đồ sớm muộn sẽ muốn tới tìm hiểu thực hư. Nói không chừng mấy ngày ta không ở đây cũng đã tới rồi.”

“Thiếu Thiên…”

“Nếu như động thủ thì không cần nói nhiều. Chỉ cần ta sống sót một ngày, tuyệt không để người nào động đến một đầu ngón tay của ngươi nữa.”

Chỉ nghe trong phòng một tiếng thở dài cực thấp, sau đó tiếng nói chuyện lại tới: “Còn phụ mẫu đều mất lại là chuyện gì nữa kia? Đây là lời hồ thuyết bát đạo gì.”

Lời đáp phía sau có thêm mấy phần nghiến răng nghiến lợi: “Lại là tiểu Lô lắm miệng, hỗn tiểu tử này, đến cùng ai mới chủ tử nhà hắn… Bên phía nương ta, ta không hề nói bậy, còn cha ta, thất tử bát tế còn hiềm không đủ, nhất định phải đòi ngươi làm thêm một nữ tế? Chính là chê chúng ta chướng mắt hắn, đúng là lão yếm vật*. Lại nói hắn mạng cứng như vậy, làm sao rủa chết được hắn chứ. Nếu như thật có thể rủa…” Lời còn chưa dứt, đã không biết bị cái gì ngăn chặn.

*yếm vật: kẻ đáng chán ghét

Âm thanh mơ hồ bất thanh bất sở kia một hồi lâu mới ngừng lại, sau đó khi tiếng người lại cất lên, ngữ điệu đã thêm mấy phần lưu luyến, giọng nói cũng càng thấp hơn: “… Ca ca, ngươi đi biên quan ta liền đi biên quan, ngươi đến Thanh châu ta cũng tuyệt không rời khỏi ngươi. Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải ở cùng một đường, không xa nhau nữa.”

Mãi sau đó, trong vũ thanh vô tận, nhẹ lại càng nhẹ truyền tới một chữ “Hảo”.

Lời trò chuyện liên miên cuối cùng dần dần hòa tan trong mưa, mà bóng người không mời mà đến kia, cũng đã rời khỏi Lam Khê Các đi đến tổng đàn Bá Đồ môn ở thành Bắc. Vừa vào cửa chính, hắn không khắc ý ẩn giấu khí tức và bộ pháp nữa, tuần dạ môn nhân nghe tiếng mà đến, thấy là hắn, kiến lễ, xưng một tiếng “Tôn đường chủ” sau đó không ngăn lại, mặc hắn xuyên qua ba bốn đạo viện môn, thẳng hướng đình viện chính đường mà đi.

Chính sảnh tiểu viện này vẫn sáng đèn. Hắn vén rèm mà vào, vừa thấy trong đường ngồi hai người, cước bộ quyết đoán nhanh nhẹn liền ngừng —— không chỉ có môn chủ Hàn Văn Thanh, chưởng giáo Trương Tân Kiệt thường ngày làm việc nghỉ ngơi đều một tia không loạn, cư nhiên cũng đang ngồi.

Phá lệ cực hiếm thấy này khiến hắn im lặng trong khoảnh khắc mới mở miệng: “Môn chủ. Chưởng giáo.”

Hàn Văn Thanh thấy hắn một thân dạ hành phục ướt đến thất thất bát bát, liền nói: “Một ngày này ngươi cực khổ rồi, cũng nên đổi thân y phục mới tính chuyện, không vội tại một khắc này. Ngồi đi. Nơi này chỉ có ta và lão Trương, tái không người ngoài, ngươi cũng thả lỏng chút.”

Hàn Văn Thanh là loại người nào, hắn nói nơi này không có người ngoài, chỉ sợ liền một con ruồi cũng không bay vào được. Người kia y lời ngồi xuống, nửa câu nói sau lại không theo, không hề hàn huyên nhiều, trực tiếp nói: “Lam Khê Các Dụ Văn Châu không biết võ công, Hoàng Thiếu Thiên trái lại là cao thủ. Ta không nhìn ra sư thừa lai lịch của hắn, nhưng trong lúc triển khai chiêu thức pha chút khí phái, hẳn là được danh sư chỉ điểm. Hai người hắn đều là khẩu âm kinh sư, Hoàng Thiếu Thiên có chút âm điệu Lương châu, kinh thành và quan ngoại thường có cao nhân ẩn cư, nhân duyên tế hội, được chỉ điểm cũng chẳng có gì lạ. Bất quá ta nhìn trận thế hắn đối địch, dĩ thực đả thực, hoàn toàn không có một điểm đẹp đẽ, nhược như không phải cố ý ẩn giấu lai lịch của chính mình, thì người dạy hắn công phu kia chỉ sợ không phải dạy phòng thân kiện thể, mà là làm sao hữu hiệu gϊếŧ người…”

Hàn Trương hai người như có như không trao đổi một ánh mắt, mục quang chạm nhau, đều biết đối phương đang nghĩ giống mình: Võ thuật chi đạo, trước ở kiện thể tu thân, tái là hành hiệp trượng nghĩa, tối hậu mới vì khắc địch cầu thắng, nào có môn phái gì là dạy người chuyên môn sát nhân?

Điểm cử động nhỏ ấy giữa hai người vẫn chưa bị người thứ ba trong sảnh nhìn thấy, hắn tiếp tục có điều suy tư lại nói: “Chính là Dụ Văn Châu, muốn nói là một người làm ăn, đàm tiếu cử chỉ cũng không khỏi quá nhã nhặn. Kinh Lạc âm nói được tốt như vậy, đừng nói là tửu lâu đông gia, cho dù giả trang một kẻ thế gia, cũng có tám chín phần giống.”

Hàn Văn Thanh liền hỏi: “Ngươi là nói, hắn không phải người làm ăn?”

Đối phương nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng chưa chắc không phải. Trong kinh có chút thương nhân học đòi văn vẻ, học một khẩu quan thoại tốt, cũng có.”

Trương Tân Kiệt hơi gật đầu: “Ngươi đã nói như vậy, tự nhiên sẽ không sai. Mà mặc kệ đến cùng là cái gì, bọn họ đã bất động, chúng ta cũng người tới là khách, tùy tiện nghe nhìn, lại mưu hậu chiêu đi.”

“Tự nên như vậy.” Hàn Văn Thanh nhẹ giọng tán thành, còn nói, “Ồ, đêm nay lúc ngươi đi Lam Khê Các, Tống Kỳ Anh đã tới một chuyến. Kẻ Ngụy Sâm kia lai lịch có chút quái lạ, ngươi hỏi hắn Tôn Triết Bình tung tích, không hẳn là ý hay.”

Tôn đường chủ kia thủy chung diện vô biểu tình: “Thăm dò một hai thôi, cũng là thăm dò căn nguyên của hắn. Người này có điểm cổ quái. Bất quá hắn nói không sai, trên dưới Bách Hoa treo thưởng thiên kim mua hài cốt hắn không được, một lượng vàng, lại có thể hỏi ra cái gì.”

“Giai…”

“Môn chủ, thuộc hạ là Bá Đồ Thập Dạ đường Tôn Thiên Hoa.”

Hàn Văn Thanh đột nhiên bị cắt ngang, cũng không trách móc: “Thiên Hoa nói đúng lắm, là ta thất ngôn.”

Tôn Thiên Hoa lại đem chuyện Ngụy Sâm nói về động thái của Gia Thế và Diệp Tu kể lại. Hắn không phải là người Bá Đồ duy nhất ở Lam Khê Các hôm nay, những chuyện hắn đang kể, sớm đã có người báo lại với Hàn Trương hai người, nhưng hai người vẫn cẩn thận nghe hắn nói hết, Hàn Văn Thanh mới chậm rãi nói: “Đều là lời quỷ. Diệp Tu người này, nếu đã một mình thoái ẩn, sao sẽ tùy thân mang theo thần binh lợi khí độc nhất vô nhị.”

Diệp Tu tuy rằng thường ngày che giấu trốn tránh, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, người bình thường hiếm được chứng kiến chân diện mạo, nhưng nhân tại giang hồ, chung quy vẫn có một ít bằng hữu tương thục hoặc đối thủ tương tri, mà vô luận là bằng hữu hay đối thủ của hắn, Hàn Văn Thanh đều xứng liệt một vị. Cho nên lời này vừa nói, dẫn tới Trương Tân Kiệt cùng Tôn Thiên Hoa đều gật đầu, sau đó Trương Tân Kiệt lại nói: “Tín giả tự tín. Ngụy đạo sĩ kia, tuy rằng ngoạn chút thủ đoạn cổ hoặc nhân tâm, cũng hiếm thấy kẻ thiện đạo này… Tính danh và lai lịch chân thực của người này, ngày mai ta liền phái người kín đáo thăm dò.”

Hai chuyện lớn nói xong, Tôn Thiên Hoa không có ý lưu lại lâu hơn, trước khi đi bỗng nghĩ tới một chuyện, trong lòng cảm thấy không quá khẩn yếu, nhưng thoáng do dự một chút, vẫn nói ra: “… Liên quan tới Lam Khê Các, còn có một chuyện.”

Hàn Văn Thanh biết hắn xưa nay cẩn thận chu mật, từ khi đầu nhập Bá Đồ, thân nhậm Thập Dạ đường đường chủ, ba năm qua phàm là việc giao phái xuống mọi sự đều không chút sơ hở, hiếm thấy có thời điểm nào còn muốn bổ sung cái gì. Thu được ánh mắt Hàn Văn Thanh ném tới, Tôn Thiên Hoa chỉ nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì. Chính là Dụ Hoàng hai người kia tuy là huynh đệ, chẳng hiểu vì sao trong đêm ngủ cùng một tháp. Ngày sau môn chủ nhược muốn đối Lam Khê Các đồ mưu, tiên cầm Dụ Văn Châu, ắt là thượng sách.”

Nói những lời này hắn trên mặt trước sau như một không hề biểu cảm, hai mắt một mảnh ôn hòa bình thản. Nhưng không hiểu vì lẽ gì, nói xong một việc nhỏ nhặt trong mắt hắn chỉ cho là tế chi mạt tiết này, Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt ngồi một bên ai cũng im lặng, thậm chí nhìn cũng không nhìn hắn. Hắn mãn tâm khó hiểu, chờ một lát sau, mới nghe thấy Hàn Văn Thanh tiếp lời: “… Giữa huynh đệ đồng giường mà ngủ, chẳng có gì lạ. Thiên Hoa tâm tế như phát*, ta đã biết.”

*tâm tỉ mỉ như từng sợi tóc, ý nói tinh tế cẩn thận

“Vậy ta cáo từ.”

Hàn Trương hai người nhìn theo hắn rời đi, qua nửa buổi, Hàn Văn Thanh ánh mắt nhìn qua, thấy Trương Tân Kiệt ngồi ngay ngắn một bên, thần sắc như thường mà ánh mắt hơi rủ, dưới lửa nến, nhược không nhìn kỹ, nhất định nhìn không ra vạt tai hắn đã sớm hồng thành một mảnh. Hai người tâm ý tương thông đã quá lâu, Hàn Văn Thanh làm sao không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ bèn cùng hắn tĩnh tọa một lúc, mới đi qua ngồi cạnh hắn, thấp giọng nói: “Hắn tâm như trẻ sơ sinh*, tỉnh không được.”

*nguyên văn: xích tử

Trương Tân Kiệt quay mặt nhìn qua hắn: “Nhắc hắn việc hỏi Tôn Triết Bình tung tích cũng hay. Năm đó hắn dịch dung mà đến, vốn đã giao ước mọi sự đều theo nhu cầu, coi như thẳng thắn hợp tác, còn bớt đi nghi kỵ lẫn nhau. Chính là đáng tiếc nhân tài như vậy, chí bỉ lăng vân, tâm như xích tử, nhưng thân tại Bá Đồ lòng hoài Bách Hoa, chung quy cũng không thể toàn vì Bá Đồ sở dụng.”

Hàn Văn Thanh không nghĩ đến hắn sẽ nói việc này, suy nghĩ một chút lại nói, trong thần sắc cũng không thấy quá nhiều tiếc nuối: “Vốn đã không cần toàn vì Bá Đồ sở dụng, liên lụy dây dưa quá sâu, đến thời điểm hắn thật muốn đi, trái lại khó khăn.”

“Ngươi cảm thấy Tôn Triết Bình chưa chết?”

“Bất luận sinh tử, Bách Hoa huyết cừu sớm muộn phải báo, đến lúc đó sẽ không còn Tôn Thiên Hoa*, chỉ có Trương Giai Lạc.” Nói tới chỗ này hắn thoáng dừng lại, vừa nhìn về phía Trương Tân Kiệt xa trong gang tấc, “Càng huống chi, Bá Đồ đã có Thạch Bất Chuyển, phồn hoa bồ thảo còn lại, cho dù tốt hơn, cũng chỉ có thể nở ở môn đình nhà khác.”

*Thiên Hoa hài âm với Thiển Hoa trong Thiển Hoa Mê Nhân (Hoa Nhạt Mê Người)



Trương Giai Lạc từ nội viện đi ra, cũng không rõ vì cớ gì mà vẻ mặt khác thường của Trương Tân Kiệt lúc nghe hắn nói xong việc Dụ Hoàng hai người đồng thụy nhất tháp cứ mãi hiện lên trong lòng, bồi hồi không mất, làm cho hắn ám ám sinh ra mấy phần phòng bị, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, mưa đã nhỏ, mà đêm sâu đến càng nặng, trên người dạ hành y cũng đã khô hết quá nửa, hắn liền nghĩ, đã thế, thôi thì lại đi một chuyến đi.

Lần thứ hai viếng thăm này tự nhiên là xe nhẹ chạy đường quen, không lao chút lực, trở lại trong viện, còn chưa đến gần, liền nghe thấy có tiếng vang nhẹ vô cùng từ một đầu phòng ngủ kia truyền đến. Tiếng động này kỳ lạ chí cực, trong đó bao hàm tiếng thở dốc vừa là ngọt ngào, vừa là nôn nóng, cùng tiếng nói rất nhỏ, Trương Giai Lạc tuy rằng tai thính mắt tinh, lúc này cũng nghe không ra rốt cục là điều kỳ quái gì. Hắn đã không rõ, bèn trực tiếp vô thanh vô tức mà đến gần vài bước, đến càng gần, hắn càng nghe ra trong thanh âm kia có một tia thống khổ không rõ duyên cớ từ đâu.

Động tĩnh cổ quái này hắn nghe đến không hiểu nổi, ngưng mi tiếp tục nghe, hốt nhiên liền nghe thấy giữa tiếng mưa rơi một đạo xé gió lăng lệ —— Trương Giai Lạc vốn là võ lâm nhất lưu ám khí cao thủ, nghe thanh biện vị, chỉ khoát tay liền tiếp được ám khí phá cửa sổ mà ra kia. Trong bóng tối không nhìn ra rốt cục là cái gì, cách thủ giáp cảm thấy vật ấy hình dạng tròn trịa nho nhỏ, phân lượng trái lại không nhẹ, từ tiếng ném mà nghe thì không phải ám khí thông thường, lại là ngày mưa, không thể là phích lịch đạn lưu huỳnh cầu các loại có thể phát nổ. Hắn đang muốn dựa vào một điểm ánh sáng vô cùng miễn cưỡng kia nhìn xem món đồ chơi mới mẻ này đến cùng là cái gì, bên tai mãnh vang một tiếng khàn khàn lo lắng giận mắng: “Hạ lưu bại hoại, nghe trộm một lần tiểu gia tha mạng chó của ngươi, ngươi còn nghe trộm góc tường nhà người khác đến nghiện!”

Vang động này khiến Trương Giai Lạc cả kinh, nhất thời thu lại tâm tư hiếu kỳ, dưới chân một đạp nhẹ nhàng liền qua tường vây, trong nháy mắt bay ra xa mười mấy trượng. Thế nhưng cho dù giọng nói tràn đầy sát khí, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa đuổi theo, Trương Giai Lạc xa xa liếc mắt nhìn ốc xá vừa điểm đèn kia, cuối cùng không tái tiếp cận nữa, mà xoay người bước chân không ngừng trở lại Bá Đồ.

Lần này hắn không làm kinh động bất luận người nào, trực tiếp trở về nơi ở. Thoát y phục, kéo mặt nạ da người xuống, liền vội vã nhen lửa đèn, muốn nhìn thử ám khí Hoàng Thiếu Thiên ném ra rốt cục là cái gì.

Hắn tự nhận đối với ám khí nhất môn là tri chi thậm quảng, nhưng thứ trước mắt lại chưa từng thấy qua: Đó là một khối cầu tố công cực kỳ tinh xảo, tầng ngoài điêu khắc thạch lựu bồ đào sống động tinh tế, nhìn ra hoạt sắc sinh hương; tầng trong đúng là một viên tròn, dựa gần vào ánh nến, không bao lâu bỗng hơi rung lên. Trương Giai Lạc ban đầu cho rằng là muốn nổ, chưởng thượng vận lực, phù không đưa đến trước cửa sổ, nhưng vật kia vừa rời khỏi nguồn nhiệt, liền yên ổn lại.

Hắn thử mấy lần đều là như vậy, đến lúc sau phát hiện mặc kệ tới gần quang nhiệt bao lâu, vật kia cũng chỉ rung nhè nhẹ, không còn động tĩnh khác. Trương Giai Lạc vốn định phá ra xem, lại sợ trong này có then chốt gì khác, bèn đơn giản treo ở một góc ngoài cửa sổ, tùy gió lạnh thổi, khổ vũ đánh, chỉ chờ hừng đông thì giao cho Trương Tân Kiệt xem thử, họa có thể biết được đó là cái gì.

Hai lần dạ tham cũng không tính tay không mà về, chẳng qua tiếng động cổ quái trong lần thứ hai kia khiến Trương Giai Lạc nghĩ phá đầu óc cũng không biết từ đâu mà ra. Qua một hồi bách tư bất giải, sắc trời bất tri bất giác đã muốn sáng, hắn liền phóng mặc chính mình ngủ gật.

Trương Giai Lạc ngủ đến an nhàn, tự nhiên không biết một khắc này ở hậu viện Lam Khê Các, đương Dụ Văn Châu rốt cuộc điểm đèn rồi, phát hiện trong lúc Hoàng Thiếu Thiên trầm phù giữa tình thiên dục hải tiện tay ném đi chính là cái gì, liền một người cười khổ một người bạo nộ, đến khi hai ánh mắt đối nhau một khắc, vô luận thế nào cũng không kiềm nổi tình ý như hỏa, lại lần nữa ôm nhau lăn lộn.

Mà một đêm này Trương Giai Lạc, mơ một giấc mơ.