Chương 17: Khứ khứ

17, Đến đến

Nghe hắn nói đến mức kiên quyết như vậy, Tôn Triết Bình là người ngay cả vì chính mình cũng không cầu người, lại cùng Hoàng Thiếu Thiên không quá thâm giao, nên không nói thêm nữa; Trương Giai Lạc nghe xong, ngẫm nghĩ, nói: “Vương chưởng môn nếu biết thân phận Thiếu Thiên, vẫn thỉnh nể tình hắn gϊếŧ địch trong quân, còn là Tôn Tường hại người trước, phá lệ một lần đi.”

Vương Kiệt Hi liếc nhìn Trương Giai Lạc: “Lúc hắn thụ thương, là đang cùng ngoại địch chém gϊếŧ sao? Khước Tà thương hắn, lại là thương thế trí mạng sao —— hắn nếu thụ thương trên chiến trường, ta không cứu hắn, đó là Vương Kiệt Hi ta vô nghĩa, ta cũng không thể không ra tay cứu hắn —— nhưng đã không phải nan y, lại là phụ thương vì tranh đấu cùng người, tranh cường háo thắng, ta cớ gì phải trị?”

Nói xong lại bổ sung một câu: “Tôn Tường xác thực hại người trước, nhưng sau đó Dụ Văn Châu khiển binh sĩ chiết trùng phủ, hơn trăm chục người cản đường Gia Thế một đoàn, cậy thế nhục nhã hắn, Trương huynh lại có biết không?”

Khi đó bọn họ đều đang trên đường đuổi tới kinh thành, tự nhiên là không biết chuyện. Nghe thấy việc này Trương Giai Lạc cũng có chút sá dị, lập tức hỏi: “Tôn Tường thụ thương sao?”

“Tôn Tường tuy rằng khí thịnh kiêu căng, người người không thích, nhưng dù sao cũng là võ lâm đồng đạo, không đến mức phải chịu quan phủ nhục nhã như vậy.” Vương Kiệt Hi ánh mắt khẽ buông, nói.

Trương Giai Lạc hiện tại mới biết, nguyên lai trong chuyện này còn có nhiều tình tiết đến vậy, bèn không nói thêm, chỉ định quay về hỏi Dụ Văn Châu cho rõ rồi mới tính tiếp.

Tuy rằng lời dứt tại đây, Vương Kiệt Hi vẫn đích thân tiễn Tôn Trương hai người đến cửa. Trước khi chia tay Vương Kiệt Hi nói: “Nhị vị nguyện ý cùng Lam Vũ của ngày hôm nay kết giao, nhưng người có chí riêng, ta cũng không hai lời, tiền thù lao Thông Tuyền thảo cũng sẽ không thay đổi. Nhị vị bảo trọng.”

Sau khi Tôn Triết Bình nói tạ, hai phương cáo biệt, hắn trong lúc vô tình đưa mắt tìm thử thân ảnh Ngụy Sâm, ngược lại người vẫn ở đó, mà còn đang dây dưa dụ dỗ kẻ khác mua sinh tử dược. Hắn lại thấy Vương Kiệt Hi cũng nhìn về phía Ngụy Sâm, thần sắc có vẻ nghiền ngẫm, nhưng không có vẻ thật sự nhận ra thân phận người này, lâm thời nổi ý thăm dò, nói: “Đạo sĩ phương nào, bán sinh tử dược bán đến tận cửa Vi Thảo đường rồi.”

Vương Kiệt Hi lúc này đã thu hồi ánh mắt, thoáng vuốt cằm nói: “Kẻ ngu dốt trong thiên hạ nhiều cỡ nào, nhược là thật tin có sinh tử dược, vậy cũng chỉ xứng uống thuốc của dã đạo sĩ này.”

Sau khi hắn tống biệt Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình thì quay về điếm, Lưu Tiểu Biệt thấy thế bèn một bên đi theo hắn lên lầu hai, một bên nói: “Chưởng môn, nguyên lai kia chính là Tôn Triết Bình? Cũng không ba đầu sáu tay mặt xanh nanh vàng mà!”

Vương Kiệt Hi liếc qua hắn, chậm rãi nói: “Người chân chính đại gian đại ác trên thế gian, hiếm có kẻ nào mặt xanh nanh vàng.”

“Ô… Vậy Chưởng môn bốc Thông Tuyền thảo cho bọn họ?”

Vương Kiệt Hi quay người lại nhìn về chỗ hai người vừa đứng bên cửa, nhẹ nhàng mỉm cười: “Người còn chưa làm xong, liền vội vã đi chết, lại còn muốn cùng chết với nhau, Bách Hoa thật là kỳ nhân xuất hiện lớp lớp.”

Thời điểm Lưu Tiểu Biệt vô cùng mê mang lại vô cùng kính ngưỡng mà nhìn tự gia chưởng môn, Trương Giai Lạc đã đi khỏi một đoạn đường, đột nhiên nhớ ra để quên giày của Tôn Triết Bình mua ở Vi Thảo, bèn chuyên trình quay về lấy. Trình lộ hai lần một đi một về, hai người đều không nhắc đến chuyện trị thương kia nữa, chỉ xem như chưa hề xảy ra, tùy cho dòng người nhốn nháo rộn ràng đẩy bọn họ về Vi Thảo đường. Nhưng vừa thấy Vi Thảo đường hiện ra trước mắt, hai người ngược lại không hẹn mà cùng dừng bước ——

Không rõ từ lúc nào, Dụ Văn Châu đã ngồi trước mặt Ngụy Sâm.

Phía sau hắn, Lam Hà thẳng lưng mà đứng, tướng mạo người Hồ của Lam Hà ở Tây thị ngược lại không hề gây chú ý, càng cực kỳ thuận lợi mà hữu ý vô ý che khuất Dụ Văn Châu; Trương Giai Lạc không nghĩ tới Dụ Văn Châu cư nhiên vẫn đến Tây thị, còn gặp phải Ngụy Sâm, trong lòng lập tức sinh ra mấy phần cảnh giác, vừa vặn lúc này Tôn Triết Bình nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, hắn liền hiểu ý, cùng Tôn Triết Bình chọn một góc không dễ bị phát hiện đứng lại, muốn xem thử ở đây rốt cục là diễn trò gì.

Bình tâm mà luận, Ngụy Sâm một đời này tuy rằng rất thích trêu chọc người khác, nhưng lần này xác thực là Dụ Văn Châu tự mình ngồi xuống trước mặt hắn. Không chỉ ngồi xuống, còn đưa tay ra, khẽ cười nói: “Nhờ đạo trưởng giúp ta xem tướng thử đi.”

Ngụy Sâm nhướng rèm mi đánh giá hắn vài lần, cũng thật kéo tay của hắn qua, hắng giọng một tiếng, nói: “Vị lang quân này, mệnh số vô cùng cô ngạnh a.”

Hắn quả thật không hề khách khí, buông giọng điệu âm dương quái khí mà nói tiếp: “Xem tướng mạo lang quân, lúc ấu niên từ mẫu tạ thế, đến nhược quán nghiêm phụ chết thảm, lang quân tuy có gia tài vạn quán, kỳ thực nửa đời trước cửu tử nhất sinh, thiếu hụt huynh đệ, nửa đời sau sao, sợ cũng là nhà suy phúc bạc, chết không con cháu… Mệnh số như thế, thật là dạy người hết mực ta thán a.”

Lam Hà nghe xong một buổi, sợ đến con ngươi cũng muốn rớt đất; nhưng Dụ Văn Châu biết rõ Ngụy Sâm đây là đang đọc thuộc lòng Trần tình biểu*, còn chuyên chọn đoạn xấu nhất để nói, vẫn rất có hàm dưỡng như cũ, nghe hắn nói nhảm hết một phen, mới khẽ cười nói: “Ta đây nửa đời trước đạo trưởng đều nói trúng cả, nửa đời sau tắc phải mượn lời lành của đạo trưởng rồi.”

*Tác phẩm của Tây Tấn Lý Mật, kể lại một đời bất hạnh của mình cùng tổ mẫu nương tựa mà sống. Có câu “Đọc Gia Cát Lượng Xuất sư biểu không đổ lệ bất trung, đọc Lý Mật Trần tình biểu không đổ lệ bất hiếu”.

Trương Giai Lạc tuy rằng cách đó một khoảng, nhưng nhịn không nổi giọng điệu cố ý của Ngụy Sâm, những gì hắn đánh giá về Dụ Văn Châu nghe được tám chín không kém mười, tiện thể cũng không bỏ qua hồi đáp của Dụ Văn Châu. Khi hắn nghĩ lại, hiểu rõ được ý tứ trong lời của Dụ Văn Châu, tức thì không khỏi mỉm cười; ngược lại Ngụy Sâm nghe hắn nói như thế, nghẹn hết một phen, mới tiếp tục quái mi quái mắt, nói tiếp: “Lang quân là người đại phú đại quý, có thể nào không có con cháu? Lão phu nơi này có một thang sinh tử linh dược, thành tâm cung trên Tam Thanh điện, chư lộ kim tiên thần linh thêm vào, lang quân mà phục dược, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ, năm sau nhất định có một tiểu lang quân béo trắng mập mạp mà nuôi… Nhược mà lang quân không tin, hoàn toàn có thể đợi thuốc linh nghiệm mới quay lại lễ tạ, nhưng nếu có tâm cung phụng chút tiền bạc, bần đạo cũng nhất định lấy toàn bộ đổi làm nhang đèn, sáng chiều đều thắp ba nén, thay lang quân cùng tiểu nương tử thành tâm phát nguyện, chúc nhị vị sớm sinh quý tử, con cháu lâu dài…” Một mặt nói, một mặt tính toán may là thuốc xổ chuẩn bị sẵn vẫn luôn mang theo bên người, đúng dịp bọc lại đưa cho hắn uống.

Mắt thấy hắn nói tới nước miếng tung tóe, Dụ Văn Châu chỉ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngụy các chủ, Thanh châu Thạch thành đều không nhận nhau, là vì bọn ta lo lắng ngươi có yếu vụ khác, không dám mạo muội.”

Ngụy Sâm sắc mặt liền đen, hình ảnh thiếu niên hơn mười năm trước cùng thanh niên trước mắt dần dần chồng khớp vào nhau. Nhìn Dụ Văn Châu, hắn đang muốn cắn răng nói “Lang quân ngọc đường kim mã, ta một kẻ lạp tháp đạo sĩ, sợ là nhận lầm người rồi”, nhưng lúc này Dụ Văn Châu lại nói: “Nhất biệt cận thập niên, hắn vẫn một mực nhớ nhung ngươi, mà nay Thiếu Thiên thụ thương, Ngụy các chủ không nguyện đến Lam Vũ gặp hắn một lần sao?”

Ngụy Sâm im lặng: “Ngươi đã đến Tây thị, thôi thì đi tìm Vương Kiệt Hi cho mau —— đừng thất vọng là được.”

Dụ Văn Châu một chuyến đến Tây thị này, hoàn toàn không liệu được rằng sẽ hội ngộ đến Ngụy Sâm —— hắn an bài Hoàng Thiếu Thiên đang phát sốt xong, một mặt phái người vào đại nội thỉnh y sinh, một mặt thì quyết định vẫn đi Vi Thảo một chuyến, gặp thử vị Vương Kiệt Hi được lưu truyền đến mức thần hồ kỳ thần này. Nhưng không ngờ Vương Kiệt Hi còn chưa thấy, đã cùng một vị cửu biệt cố nhân trùng phùng.

Dụ Văn Châu lúc này quá nửa tâm tư đều để ở việc bái hội Vương Kiệt Hi, thỉnh hắn đến trị bệnh cho Hoàng Thiếu Thiên, thấy Ngụy Sâm không muốn về Lam Vũ, cũng không cưỡng cầu, sau khi đứng dậy thì khẽ một vái: “Sau khi Thiếu Thiên cùng ta tiếp Lam Vũ về, thường nghĩ khi nào có thể có cơ duyên gặp lại Ngụy các chủ một lần, sau đó ở Thanh châu được toại nguyện ngẫu ngộ, khởi điểm còn cho rằng nhận sai, sau đó xác thực biết là ngài, bọn ta đều vô cùng vui mừng. Về sau gặp một trận ở Thạch thành kia, Thiếu Thiên sau khi trở về hưng phấn đến mức một đêm không ngủ… Các chủ không nguyện về Lam Vũ, ta không dám cưỡng cầu, nhưng không biết ngược lại có lời gì đó, là ta có thể mang về cho Thiếu Thiên không?”

“… Kêu hắn hảo hảo dưỡng thương, tương lai luôn có một ngày tái kiến.”

Trầm mặc một lúc thật lâu sau, Ngụy Sâm nhẹ giọng nói.

Nói xong câu này hắn lại phủi mặt, làm như chưa từng nói gì, vẫn là một gương mặt tươi cười dầu muối khó vào, vô cùng không khách khí thõng tay vươn về phía Dụ Văn Châu: “Lang quân đại phú đại quý, nhi tôn mãn đường.”

Dụ Văn Châu vẫn chỉ khẽ mỉm cười, quay đầu hướng về Lam Hà ra hiệu, giao cho Ngụy Sâm một cái túi gấm, sau đó liền như một người đi đường thật sự đến cầu bói quẻ, trong trong sạch sạch mà đứng dậy, không can không hệ đi vào Vi Thảo đường.

Ngụy Sâm cách túi gấm nặn nặn thứ bên trong, cười đến rung đầu, cất kỹ vào trong ngực, mới nghiêng mắt nhìn về phía Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình đang từ nơi ẩn thân đi ra cách đó không xa, thầm nghĩ một câu “Quá thành thật”, liền cuộn một mớ đồ chơi dùng để mưu sinh kia loạn thành một chồng, nghênh đón bọn họ: “Hắc, thịt được một đầu dê béo, lão phu thỉnh các ngươi uống rượu đi.”

Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình được Ngụy Sâm dắt đi, một đường hướng đông, tiến vào Bình Khang phường phụ cận Đông thị. Chưa đến chính ngọ, thời điểm náo nhiệt nhất một dải phường Bắc chưa đến, lầu các rường cột chạm trổ kia liền có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, gợi lên một cỗ cảm giác diễm lệ đầy du͙© vọиɠ đồϊ ҍạϊ . Trương Giai Lạc ngược lại thấy cái gì cũng mới lạ, nhìn trái nhìn phải, nghe được có nữ tử cách song cửa sổ lười biếng gọi “Tiểu lang quân”, liền ngơ ngác ngẩng đầu tìm người vừa lên tiếng, thấy đối phương nhìn hắn cười, hắn liền không thể tự chủ cũng định cười một tiếng, trên gáy đột nhiên đau nhói, uốn cổ qua nhìn, là Tôn Triết Bình mặt không cảm xúc: “Đi đường đàng hoàng.”

Trương Giai Lạc nộ: “Nói thôi không được sao? Còn đánh người.”

Tôn Triết Bình lạnh như băng nhìn lão Ngụy dẫn đường phía trước, cau mày nói: “Ngươi nói ngươi đây là ngụ ở cái chỗ gì chứ. Phía nam ở không được, nhất định phải đi phía bắc ở.”

Lão Ngụy như đã vào đình viện nhà mình, tiếp tục dẫn đường, đầu cũng không quay lại, cười đáp: “Một mảnh băng tâm tại ngọc hồ, sợ cái gì. Lại nói lão Tôn, ta làm gì có tiền về bên phía nam mà ở nha.”

Tôn Triết Bình rốt cục vẫn không nhanh trí bằng Diệp Tu, hoặc giả có một cái miệng thần quỷ đều sợ, nghe hắn tự mình tâng bốc như thế, cũng chỉ lạnh lùng im lặng cho xong, thuận tiện xách lên Trương Giai Lạc còn đang nhìn đông nhìn tây, lại nói một câu: “Đi cho đàng hoàng.”

Trương Giai Lạc đang nghĩ lý nào lại thế, thế nào mà lại không đi đàng hoàng, nhưng hắn nhìn sắc mặt Tôn Triết Bình quả thật bất hảo, liền cho rằng đất này có hung hiểm gì đó, bèn không ngạnh cãi với hắn nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cùng theo sau lưng Ngụy Sâm, đi vào một gian khách sạn thoạt nhìn không có lấy một điểm bắt mắt.

Vừa vào viện tử chỉ thấy có mấy tráng niên nam tử đang phơi nắng trong sân, trên cánh tay và cổ vẽ đầy hình xăm, nhìn qua liền không phải người lương thiện. Nhưng bọn họ thấy Ngụy Sâm đi vào, đều rất cung thuận mà đứng dậy, kêu một tiếng “Ngụy lão đại”, còn kiến lễ với Tôn, Trương hai người, lúc này mới lại biếng nhác dựa vào dưới cây táo tiếp tục phơi nắng đánh bạc, không đa sự thêm.

Người ở giữa viện tuy rằng không ít, nhưng bên trong khách sạn lại trống trải, có thể thấy rõ người bình thường không dám tùy tiện trụ ở hắc điếm này. Chưởng quỹ chính là một hắc tráng hán tử thân cao tám thước có dư, đứng tại một toà bảo tháp tối om om trên quầy, vừa thấy Ngụy Sâm, cũng hệt như đám người bên ngoài kia, cung cung thuận thuận nói: “Ngụy lão đại, mang bằng hữu đến rồi a.”

Ngụy Sâm gật gù: “Đánh hai vò rượu ngon, tiễn đến lầu hai.”

Dặn dò xong, quay đầu nhắc nhở hai người phía sau một câu: “Thang lầu không vững, cẩn thận.”

Tửu thất lầu hai cũng rách nát như vậy, nhưng thắng ở sạch sẽ, chờ chưởng quỹ đưa tới rượu cùng thức ăn rồi lui ra, Tôn Triết Bình mới thu hồi ánh mắt từ đình đài lầu các liên miên không dứt, cùng phù đồ hoa lệ xa ngoài song cửa, nói với Ngụy Sâm: “Lão Ngụy, vẫn là ngươi a.”

Ngụy Sâm tùy tiện xếp bằng ngồi xuống, sờ sờ đầu mày: “Thế nào, lão phu liền không thể đông sơn tái khởi sao? Được rồi, đều là người quen vậy cũng bất tất khách khí, các ngươi hiện tại là khách quý của Lam Vũ, ắt hẳn Hạnh Hoa Bạch cũng không còn hiếm lạ gì, rượu nhạt uống hai bát, rồi kể chuyện Thạch thành cho ta nghe đi. Thiếu… Các ngươi đến cùng làm sao trộm mang Hoàng Thiếu Thiên từ Thạch thành đến được kinh thành? Lão phu nghe nói nhân mã hai bên tìm hắn đều tìm đến lật trời, các ngươi ngược lại bản lĩnh quá lớn a.”

“Là Lâu lang quân cùng bằng hữu của hắn tương trợ, đi bằng đường thủy.”

Tôn Triết Bình liền kể sơ lược việc này, sau khi kể xong Ngụy Sâm nở nụ cười, bình một câu “Lâu Quan Ninh này, ta cư nhiên vẫn đánh giá thấp hắn, thật là một kẻ đáng gờm”, Trương Giai Lạc lúc này lại nói: “Ngụy các chủ, ngươi cùng Dụ Hoàng hai người là người quen cũ đi.”

Ngụy Sâm sờ sờ cái cằm ửng xanh mọc đầy râu ngắn của hắn: “Lời này phải xem nói cách nào…”

Trương Giai Lạc nhìn qua Tôn Triết Bình ngồi bên cạnh không lên tiếng, nghĩ thầm kịch này diễn còn không tệ, dứt khoát nói thẳng tại chỗ: “Vương Kiệt Hi nói Dụ Văn Châu là cái gì Việt quốc công, còn nói trên đường bọn ta chạy tới kinh thành, hắn phái binh mã đi chặn một đoàn người Gia Thế, thêm nhục Tôn Tường, đó là sự thật?”

Nói xong hắn liếc mắt nhìn Tôn Triết Bình, hai người giờ khắc này thầm nghĩ đến, cùng là miếng nhàn chương ngày ấy giải xuống từ bên hông Hoàng Thiếu Thiên, trên có khắc một chữ “Việt”.

Ngụy Sâm nhếch mí mắt. Không mặn không nhạt nói: “Ngươi đang ngụ ở Lam Vũ, thế nào trái lại hỏi ta? Ngươi cùng bọn họ có ơn cứu mạng, bọn họ chung quy không thể giấu ngươi đi.”

Tôn Triết Bình nói: “Đã định đi hỏi. Còn không phải gặp được ngươi trước sao. Chuyện năm đó của Lam Vũ, cùng bọn họ có can hệ hay không.”

Ngụy Sâm da mặt giật giật, cuối cùng nói: “Vô can.”

Trương Giai Lạc không rõ vì cớ gì, cảm thấy tâm của mình cũng theo hai chữ ngắn ngủi này của Ngụy Sâm mà buông lỏng, lúc này Tôn Triết Bình lại hỏi: “Ngươi sao biết rằng vô can? Dụ Văn Châu nhược là Việt quốc công, Hoàng Thiếu Thiên lại là thân phận thế nào? Ai đánh ngươi thành như vầy?”

“Lão phu một đời này, quát tháo giang hồ, đắc tội nhiều người, kẻ muốn cái mạng này của lão phu, chẳng lẽ còn thiếu? Vừa sảy tay, liền để cho lũ cháu rùa đắc thủ thôi.” Ngụy Sâm không buồn để tâm đáp, “Ngươi hỏi Hoàng Thiếu Thiên?”

Nói tới chỗ này hắn đạp đất đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, chỉ vào một khu dinh thự rộng lớn nhất ẩn phía sau rất nhiều lầu các hoa lệ ở cuối tầm mắt, nói: “Đó là Thắng Nghiệp phường Ngu quốc công phủ.”

Lại chỉ chỉ tay tới một toà dinh thự khác cũng ở phía xa: “Việt quốc công phủ.”

Nói xong tầm mắt của hắn lại lướt qua phía đông, lộ ra một nụ cười khẽ khó thể hình dung: “Thắng Nghiệp phường cái gì cũng tốt, chỉ là cách Đông thị, gần quá thôi.”

Tôn Triết Bình im lặng một chút, tiếp lời: “Ngươi nhặt sói con về nuôi như nuôi chó con? Đã nhặt còn nhặt một đôi?”

Ngụy Sâm chê lời này rất không xuôi tai, nhíu nhíu mày nói: “Nào có phải sói con. Ai, lão phu đúng là lật thuyền nơi nước cạn, chỉ cho rằng nhặt được một con hổ con xinh đẹp, dưới gầm trời này mối làm ăn mua một tặng một ít đến vậy, lại cư nhiên để ta bắt trúng, nếu tặng thêm con thỏ cũng thôi đi, nhiều lắm là vô dụng, ai hay lại đưa đến một con trành quỷ*, mẹ nó, vận xui tột độ.”

*theo truyền thuyết, người bị hổ vồ ăn thịt, biến thành quỷ, không dám tách rời hổ lại còn giúp hổ ăn thịt người khác.

Hắn không nói chính mình ngay cả tiểu lang quân nhà quốc công cũng dám nhặt về Lam Vũ, chỉ ở đây kén cá chọn canh, thiên vị đến mức này cũng coi như cực kỳ hiếm thấy. Thế nhưng oán xong một trận lại làm sao cũng không chịu kể rõ hơn, vung vung tay, chỉ như xua ruồi muỗi mà xua đi chuyện cũ, nói: “Vương Kiệt Hi nếu đã biết thân phận của Dụ Văn Châu, vậy khẳng định sẽ không chịu trị cho hắn rồi…”

Trương Giai Lạc hỏi: “Vi Thảo lại có thể có thù oán gì với bọn họ? Vương Kiệt Hi cố chấp không ra tay, thật quá hung.”

“Ta làm sao biết?” Ngụy Sâm liếc nhìn hắn, “Nhưng muốn lão phu đoán thử, chuyện xấu sợ không chỉ là ‘Quan phủ’, mà còn có ‘Trong quân’ —— Vương mắt bự người này a, vô duyên vô cớ sinh ra tướng mạo La Hán, nhưng là một khỏa tâm địa Bồ Tát, hắn cho rằng không ai mà không thể cứu, hai thằng thỏ con kia lại là kẻ muốn cứu người thì phải gϊếŧ người, gϊếŧ hết mấy năm, chung quy sẽ không cùng bước trên một con đường, chỉ có thể quên đi —— cũng là vì vậy, Lam Vũ cùng Vi Thảo sợ không thể hợp nhau rồi.”

Chút ân oán này Trương Giai Lạc không có lòng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là quan tâm thương thế Hoàng Thiếu Thiên nhiều hơn, lại truy hỏi: “Nhưng Vương Kiệt Hi không chịu trị, Thiếu Thiên thương thế phải làm thế nào?”

Ngụy Sâm rất kỳ quái, liếc hắn một cái: “Nhạc ca nhi, trên cõi đời này có võ công đệ nhất cao thủ, thế nhưng liệu có viết văn làm thơ đọc sách đệ nhất nhân, hoặc là xem bệnh đệ nhất đại phu sao?”

Trương Giai Lạc nghĩ nghĩ, còn chưa trả lời, Ngụy Sâm đã nói: “Tiền nhậm Việt quốc công nguyên phối là Văn hoàng hậu ấu nữ, sinh ra Dụ Văn Châu không tới mấy năm thì chết, lúc này mới lại cưới Ngu quốc công muội muội. Người như thế, thuốc trong thiên hạ này, chỉ cần có thể tìm ra, ngươi còn sợ bọn hắn không đoạt tới tay —— Vương Kiệt Hi lại sẽ không nghĩ tới chi tiết này? Tìm đến Vương Kiệt Hi, không phải là muốn đúng bệnh hốt thuốc, chỉ là dạy Thiếu Thiên ít chịu chút khổ mà thôi. Lại nói Dụ Văn Châu người này, ta đã sớm nhìn ra rồi, chó sủa là chó không cắn, nhìn tình nghĩa giữa hắn và Thiếu Thiên, dù không nói là cái gì cốt nhục quan hệ máu mủ, nhưng so với thân huynh đệ bình thường còn tốt hơn nhiều, làm sao cũng sẽ chữa khỏi cho hắn.”

Lúc hắn nói đến Dụ Văn Châu không khỏi lạnh nhạt, thậm chí có chút ghét bỏ, nhưng vừa nhắc tới Hoàng Thiếu Thiên, thì lại chân chân thiết thiết nhu hòa hẳn. Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc tuy không biết năm đó đến cùng đã có sóng gió gì bên trong, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra Ngụy Sâm đối với Hoàng Thiếu Thiên thiên vị. Trương Giai Lạc nghe xong, cũng không rõ có phải đã thật nhẹ người hay không, lời trong lòng bất tri bất giác nói ra miệng: “… Vậy thì tốt. Nếu như thật sự có tiên đan, chỉ cần Dụ Văn Châu chưa chết, chỉ sợ ngay cả quan tài cũng dám bổ, lôi người ra ngoài.”

Ngụy Sâm không cách nào cao hứng, liếc liếc Trương Giai Lạc: “Nhạc ca nhi, lão phu tuy rằng không biết nhiều chữ, nhưng so sánh thế này, loạn dùng không được.”

Trương Giai Lạc cũng rất kỳ quái, nhìn Ngụy Sâm: “Thế nào mà dùng không được?”

“Tôn Triết Bình cũng từng cầu dược cho ngươi, người khác nói các ngươi như vậy, ngươi vui không?”

“Cái đó làm sao giống, Tôn sư huynh cùng ta là bằng hữu, Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu là tình nhân, có thể giống sao!”

Ngụy Sâm lập tức trợn to hai mắt, vừa uống xong một ngụm rượu, phụt một tiếng liền phun đầy mặt Tôn Triết Bình bên cạnh.

“… Mẹ nó!”

Hắn mắng xong liền ho kịch liệt, vừa ho vừa mắng: “Thúi lắm! Thúi lắm! Hai đứa nó là cô biểu huynh đệ…”

Lời vừa rời miệng, nghĩ đến Hoàng Thiếu Thiên cô cô là Dụ Văn Châu kế mẫu, nói là cô biểu huynh đệ tuy rằng hàng thật không giả, nhưng hoàn toàn không có một điểm huyết thống, lời liền nghẹn cứng trong cổ họng. Lại nhớ tới năm đó lúc quen biết, cả hai đều là đồng tử búi tóc trái đào, lúc chia xa cũng bất quá thiếu niên mới lớn, khi đó Hoàng Thiếu Thiên rõ ràng rất được chúng nữ bên trong Lam Vũ các yêu thích, làm sao mới mấy năm không gặp, cả tay áo cũng đứt rồi? Mẹ nó đứt thì đứt đi, đứt với ai không tốt —— Ngụy Sâm liền nghĩ tới mấy lời nói nhảm mệnh số của Dụ Văn Châu lúc nãy, mặt liền tái xanh.

Thật là đi con mẹ nó! Cái gọi là ba tuổi thấy lớn bảy tuổi thấy già, hai đứa thỏ ranh này từ nhỏ tính tình đều rất ương ngạnh, đặc biệt là Dụ Văn Châu, cố chấp bì được với rùa, tay áo cũng đứt rồi, còn có thể có nhi tử sao!

Hắn không muốn tin, nhưng Trương Giai Lạc lại không tất yếu lừa hắn, huống hồ Tôn Triết Bình cũng không dị nghị, có thể thấy được là mười chắc tám chín. Ngụy Sâm suy nghĩ tới mức cả khuôn mặt xanh một mảnh đỏ một mảnh, Trương Giai Lạc vô cùng kinh ngạc với phản ứng kịch liệt của hắn, không khỏi há miệng nhìn hắn chằm chằm; Tôn Triết Bình ngược lại trấn định, lau mặt, quay đầu nói với Trương Giai Lạc: “Bình thường không đọc sách, loạn so loạn sánh, Hoàng Thiếu Thiên còn chưa có chết, nhất thời nửa khắc cũng chết không được, bổ quan tài làm cái gì, có ích lợi gì? Diệp Tu còn chưa bổ Tô Mộc Thu quan tài.”

Ngụy Sâm vừa uống xong một ngụm rượu an ủi, lần này lại phun trả cho Tôn Triết Bình toàn bộ.

Liên tiếp bị phun nước miếng trúng hai lần, dù cho Phật gia cũng phải nổi giận, huống hồ còn là Tôn Triết Bình. Nhưng hắn nhìn thấy Ngụy Sâm sợ hãi đến một khuôn mặt già đều đỏ, cũng có chút bất ngờ: “Ngươi không biết?”

“Biết cái gì!” Ngụy Sâm một mớ tuổi, năm đó còn tự xưng khắp võ lâm không gì Lam Vũ các không biết, không ngờ đến hôm nay, lại còn có chuyện ngay cả chính mình cũng không dám nghe.

“Ta ngày ấy lần đầu tiên đến Hưng Hân, đυ.ng phải hắn ở bờ sông, hắn say đến ngớ ngẩn hồ đồ, ta hỏi hắn Tô Mộc Thu đâu, hắn nói chết rồi, hỏi hắn chết như thế nào, hắn không đáp, tái hỏi, ta mới biết bọn họ nguyên lai là tình nhân, sau đó ta cũng không hỏi tiếp, cùng hắn đánh một trận. Sau đó nữa, thì tìm tới các ngươi.” Tôn Triết Bình nói tới chỗ này, thấy Ngụy Sâm sắc mặt càng lúc càng cổ quái, không khỏi lấy làm kỳ lạ, “Ngươi đây là sao vậy, lão Ngụy? Hiện thời ngẫm lại, muốn nói bọn họ không phải tình nhân, mới là kỳ quái.”

Ngụy Sâm nhất thời trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng nhìn Tôn Triết Bình lại nhìn Trương Giai Lạc, chỉ vươn tay ra tự cho mình một cái tát, ngược lại không cam lòng xuống tay ác độc, đánh xong bèn mắng: “… Ngươi cái miệng chó này.”

Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc hai mặt nhìn nhau, thật không hiểu việc này sao có thể khiến Ngụy Sâm chịu kí©h thí©ɧ lớn đến vậy, nhưng lại vô pháp khuyên giải, chỉ có thể ngồi một bên chờ hắn tỉnh táo lại. Chờ Tôn Triết Bình lau sạch rượu khắp người một trận, Ngụy Sâm sắc mặt mới hơi bình phục, hắn nhìn hai người đối diện thần sắc như thường một lúc lâu, rốt cục không nhịn được nói: “Thật là không có thiên lý, mắt thấy khắp thiên hạ nên đứt không nên đứt đều đứt hết cả rồi, làm sao hai người các ngươi còn chưa đứt?”

Trương Giai Lạc nghe không hiểu nổi: “Đứt cái gì?”

Tôn Triết Bình trước một bước đổi sắc mặt, lạnh mắt nhìn về phía Ngụy Sâm, trầm giọng quát lên: “Xú miệng!”

Trương Giai Lạc tuy biết kia nhất định không phải là lời gì hay, nhưng thấy Tôn Triết Bình đứng dậy, mắt thấy đã muốn động thủ, vội kéo lấy tay áo của hắn. Hắn thật ra không dùng lực, cũng căn bản không kéo được Tôn Triết Bình, chỉ nghe một tiếng xé vải vang lên, bào tụ đứt đoạn rồi.

Ngụy Sâm nói xong thấy Tôn Triết Bình trở mặt, cũng biết một trận nhất thời miệng tiện này chỉ sợ là xong rồi, đang muốn né phong mang, nhưng vừa thấy Trương Giai Lạc xé rách tay áo của Tôn Triết Bình, lập tức lại không trụ nổi, ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng nháy mắt quăng lên chín tầng mây, rất không trượng nghĩa chỉ vào hai người, cười bạo lên.

“… Ngươi!”

Hắn vừa cười, cuối cùng coi như cười tỉnh Trương Giai Lạc. Chợt hiểu ra Ngụy Sâm trước đó ám chỉ cái gì, mà Tôn Triết Bình lại vì đâu mà phát hỏa, Trương Giai Lạc nhất thời tức giận đến huyết khí dâng lên, tay đã theo bản năng sờ xuống đai lưng —— không như Tôn Triết Bình, hắn toàn thân trên dưới đều là ám khí, Ngụy Sâm lại không có nội lực, lúc này ra tay, mười cái Ngụy Sâm cũng sẽ bị thủng thành tổ ong vò vẽ.

“Ha ha ha ha ha ha, ta nói Nhạc ca nhi, tay áo này, thế nhưng là chính các ngươi xé đứt.”

Trương Giai Lạc cắn răng, ám khí đã thϊếp ở kẽ tay, lại cảm giác được Tôn Triết Bình lúc này nhẹ nhàng ấn trên mu bàn tay của hắn, hắn dùng chính là tay trái bị thương, bởi vì huyết khí không thông, cái tay kia luôn rất lạnh, vừa đáp xuống, Trương Giai Lạc lập tức cảm giác được, sát khí đầy người liền miễn cưỡng thu liễm, nhìn về phía Tôn Triết Bình, chỉ một liếc mắt liền rất nhanh quay đi, ngược lại ngoan ác trừng Ngụy Sâm.

“Hắn toàn không nói tiếng người, chớ tính toán với hắn.”

Có lời này của Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc lặng lẽ thu hồi ám khí, nhìn Ngụy Sâm đang cười đến mức chỉ hận không thể nằm vật xuống ngay tại chỗ, cau mày nói: “Ngụy các chủ, lời này vô lý cực điểm, có thể nói lung tung sao.”

“Xin lỗi xin lỗi…” Ngụy Sâm lại có vẻ xuống nước, “Ta vi lão bất tu, miệng đầy lời bậy, một câu nói nhảm, Nhạc ca nhi trời quang trăng sáng, vậy không nên tính toán với cái miệng xú này của ta.”

Hắn ngoài miệng xin lỗi, hai mắt lại đảo tới đảo lui trên người bọn họ, chẳng thể nhìn ra một điểm thành ý. Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc đã thu tay lại, đâm một câu: “Hổ con cùng trành quỷ thành chim liền cánh, đã đủ cho hắn khổ sở đến ăn không ngon, Trương sư đệ, ngươi lại đánh hắn, vậy chính là khi phụ cô lão rồi.”

Trương Giai Lạc dư quang khóe mắt thoáng thấy bên môi Tôn Triết Bình một tia ý cười ranh mãnh, nghĩ lại cũng nở nụ cười, cười xong ôn hòa nhã nhặn nhìn Ngụy Sâm: “Tôn sư huynh nói đúng lắm.”

Hai người tư thế một xướng một họa, Ngụy Sâm không khỏi thêm một phen oán thầm, nhưng tốt xấu không nói ra, lại uống một hớp rượu, lần này rốt cục coi như thuận lợi nuốt xuống, một cỗ điểu khí trong ngực cũng miễn cưỡng áp được một chút, nói: “… Tóm lại, các ngươi vừa đi khỏi Thạch thành một chuyến, người thì cứu được, nhưng Bá Đồ bên kia bị liên lụy với quan phủ, khó nói rồi. Để xem Trương Tân Kiệt xử trí như thế nào đi. Ngược lại Bách Hoa, hắc, thu được không ít thông cảm, tháng ngày của tân chưởng môn mắt thấy dễ qua hơn chút.”

Tôn Triết Bình nhìn Ngụy Sâm, bỗng hỏi: “Diệp Tu có tin tức gì không?”

“… Thật ra cũng có.”

Tôn Triết Bình lại chăm chú nhìn hắn không nói lời nào, đợi một lúc thấy Ngụy Sâm cũng nhìn mình không nói gì, nghĩ nghĩ, chỉ vào Trương Giai Lạc nói: “Chút tiền cuối cùng trên người ta đều đã mua giày cho hắn, hết tiền rồi, nợ đi.”

Ngụy Sâm liền vui vẻ: “Ta là đang chờ xem ngươi rốt cục muốn hỏi chuyện gì của Diệp Tu… Bất quá ngươi đã nói nợ, vậy ta liền nhớ kỹ a. Lam Vũ quả thật là cây hòe an quốc a, mới vào đó ở mấy ngày, ngay cả Gia Thế đi khắp giang hồ nói Diệp Tu lười nhác thất chí, có tài không đức, thân ở Tào doanh lòng ở Hán bao nhiêu trò hay đều bỏ lỡ.”

“Đây lại là lời chó má gì.” Tôn Triết Bình nhíu mày, “Hắn ở đâu?”

“Ta làm sao biết, bảo là muốn đi gặp Tô Mộc Thu, liền không còn tin tức nữa.” Ngụy Sâm ỷ bàn, ánh mắt không biết đang phóng nơi nào, “Ai mà biết hiện giờ lại đang trốn trong tửu quán rách rưới nào đó. Không phải làm hỏa kế làm đến nghiện chứ? Nếu thật vậy, năm đó kéo hắn đi Lam Vũ làm là được.”

“… Diệp Tu cũng ở Thạch thành?”

Ngụy Sâm gật đầu với Trương Giai Lạc: “Còn từng rót rượu cho ngươi đó.”

“…”

Trương Giai Lạc trên mặt biến ảo không ngừng, Ngụy Sâm chỉ làm như không thấy: “Bỏ đi. Hắn muốn trốn người, thì ai cũng tìm không được, muốn xuất hiện, ai cũng giấu không được, thôi thì đừng quản hắn nữa.”

Nghe hết một lời này của Ngụy Sâm, Tôn Triết Bình nói: “Ta làm người chết ba năm, không thông tin tức, Đào Hiên đây là tính toán cái gì? Diệp Tu người như vậy, há có thể dùng lời đàm tiếu mà gièm pha?”

“Lão Đào mới là người thông minh không chừng. Tam nhân thành hổ, miệng chúng chảy vàng, lừa gạt kẻ xuẩn, kẻ xuẩn lưỡi dài, vậy là đủ rồi. Đến lúc Tôn Tường uy tín lập trụ, Gia Thế thượng hạ quy tâm, khi đó Diệp Tu là người thế nào, lại còn quan trọng gì chứ —— ngươi cũng biết, lão Đào đối với việc Diệp Tu cùng Tô gia huynh muội không xuất thân từ môn hạ Gia Thế của hắn, trước sau vẫn hoài tâm bệnh, cũng lo lắng sẽ bị các môn phái khác lợi dụng.”

“… Đào Hiên ngày xưa cũng coi là một hảo hán, sao lại ra chiêu hồ đồ như vậy. Diệp Tu là kẻ có thể khai tông lập phái, không phải Gia Thế hắn có thể dạy dỗ được.”

Ngụy Sâm nặng nề cười một tiếng: “Lão Tôn, lần này ngươi nghĩ không thông rồi. Đối với Đào Hiên mà nói, ai là máu tâm đầu? Ai là ghế khách khanh?”

Hắn thấy Tôn Triết Bình không đáp, mục quang cũng âm trầm, vẫn chỉ nở nụ cười, chuyển nói: “Ngược lại các ngươi, quen biết Dụ Văn Châu cũng tốt, càng tốt hơn chính là dạy hắn thiếu ngươi một món nợ ân tình. Hắn tay mắt thông thiên, các ngươi trái lại nơi nào cũng không thể đi, cứ an tâm ở tại Lam Vũ, chưa hẳn không thể tìm ra một ít manh mối của Bách Hoa.”

Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình nghe vậy đều không tiếp lời, Ngụy Sâm nhìn mặt đoán ý, hiểu được một câu này kỳ thực nói trúng tâm sự của hai người, thậm chí không chừng còn là tâm sự chưa nói rõ với nhau, nhất thời cũng không biết nên hâm mộ hay than thở nhiều hơn, nói: “Ai mà ngờ được, nho nhỏ Thạch thành này, lại có thể dấy lên mười trượng đầu sóng thật chứ.”

Nói xong trong lòng lại bổ thêm một câu, chẳng biết còn có đầu sóng nào lớn hơn đang chờ ngoài sau không.

Nhất thời không khí trên ghế có chút nặng nề, ba người đều không nói ra, từng người uống hết rượu, lại châm mới, sau khi rượu quá mấy tuần, vẫn là Ngụy Sâm kẻ làm chủ nhân gợi chuyện trước: “Lão Tôn, tay này của ngươi, Vương Kiệt Hi nói thế nào?”

“Ta không cần hắn trị.”

Ngụy Sâm lập tức trợn mắt lên: “… Ta biết ngươi cuồng, nguyên lai còn có bệnh điên!”

“Trị cũng thế thôi, hà tất nợ hắn một mối nhân tình.” Tôn Triết Bình cười cười không để tâm, “Cũng vẫn dùng được. Mạng còn là mượn, tay tính cái gì.”

“Nhạc ca nhi, nhà ngươi Tôn sư huynh khởi tử hồi sinh, đầu sợ là hỏng rồi, ngươi cũng không khuyên…”

Hắn chuyển nhìn Trương Giai Lạc, đã thấy người sau hơi cúi thấp đầu, trán hắn trơn phẳng dưới sắc trời lúc này lóe lên u quang, bóng lông mi dày nặng che khuất hai mắt, nhãn thần cũng bị cẩn thận che giấu. Nghe thấy Ngụy Sâm kinh hô, hắn một lúc sau mới nhấc mắt, cười một tiếng, ngữ khí cũng chẳng buồn để ý hệt như Tôn Triết Bình: “Ngụy các chủ, đây là chuyện của Bách Hoa ta.”

Có người kiên quyết phó tử, thì có người giãy dụa cầu sinh, đều là tâm ý đã định, hà tất khuyên.

Ngụy Sâm nhìn Trương Giai Lạc, sờ sờ sau gáy, cái gì cũng không nói thêm nữa, cười châm cho bọn họ một bát rượu.

Vì thế ba người tạm thời vứt đi chút chuyện giang hồ nói không hết này, khuyến rượu lại nói ít chuyện nhàn tạp, Ngụy Sâm hỏi đại khái việc qua lại giữa Hoàng Thiếu Thiên và Trương Giai Lạc ở Thanh châu cùng Thạch thành, một chữ cũng không hỏi tới Dụ Văn Châu, bất tri bất giác, mắt thấy đã đến giờ cửa phường sắp đóng.

Lúc trống lên, Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình lại nhìn nhìn đối phương, để Tôn Triết Bình mở miệng nói muốn cáo từ, lúc này Ngụy Sâm đã uống tới vài phần thoảng say, nghe bọn họ muốn chạy về Lam Vũ, trái lại khuyên bảo: “Trong phường sắp náo nhiệt rồi, các ngươi dứt khoát không nên đi. Lão phu thay các ngươi sắp xếp hai gian phòng, hảo hảo ngủ một đêm, ngày mai lại trở về, không phải hay hơn sao.”

Tôn Triết Bình lập tức nói: “Không được.”

Bị cự tuyệt, Ngụy Sâm không quá cao hứng, lảo đảo đứng dậy, chỉ vào Tôn Triết Bình nói: “Ngươi không được, Nhạc ca nhi thì sao? Người còn chưa…”

Tôn Triết Bình không dung hắn nói xong lời này, đã lôi Trương Giai Lạc mờ mịt đầy mặt, ném lại một câu “Chúng ta đi”, liền cứ thế nghênh ngang rời khỏi.

Ngụy Sâm cũng lười đuổi theo bọn họ, dựa vào trước cửa sổ nhìn bọn họ bóng lưng liền nhau mà đi xa, vừa lắc đầu vừa cười khổ: “Ai nha nha, kẻ ngu, kẻ ngu, cả một điểm tiểu tình đều chưa hưởng qua, cũng không biết là tư vị gì, chẳng trách động cũng chưa động thì đã chết rồi.”

Trương Giai Lạc bị Tôn Triết Bình lôi ra khỏi hắc điếm của Ngụy Sâm, đi hết một đường nhìn thấy toàn là mặt son má phấn, rượu xanh đèn hồng, rốt cục khiến hắn nghĩ ra vì sao trước đó vừa nghe đến tên phường này đã mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Lại nhớ tới lúc nãy nương tử trẻ tuổi nhìn mình mà cười, Trương Giai Lạc nhất thời có chút ngại ngùng, ngoan ngoãn theo sau lưng Tôn Triết Bình, hai mắt nhìn thẳng, tùy hắn dắt mình ra khỏi Bình Khang phường.

Ra ngoài rồi hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm cả người, rút bàn tay ướt mồ hôi về, khẽ kêu một tiếng “Tôn sư huynh”.

Tôn Triết Bình ngừng bước chân, quay mặt lại, liếc qua Trương Giai Lạc: “… Việc này cùng người trong lòng làm mới tốt.”

Hắn lập tức cũng muốn hồ đồ, lẽ nào cười một cái cũng không thể được, vừa nghĩ vậy liền lúng túng, bất tri bất giác đầu mày đều túc lại.

Tiếng nhắc nhở đóng cửa phường, tiếng trống tan hai chợ ầm ầm vang vọng khắp toàn kinh thành, quạ chiều về tổ, bóng đen rơi xuống khắc trên viền môi người về, thoạt nhìn chỉ như một vết bẩn rất nhỏ rất nhỏ, thế nhưng làm người khó chịu, không cam lòng bỏ qua. Cảm giác được ngón tay mềm chà sát môi dưới của mình, Trương Giai Lạc sợ muốn nhảy dựng, giữa trằn trọc xuất thần vội bừng tỉnh lại, trong đáy mắt sáng rực của hắn còn lưu lại một tuyến tà dương cuối ngày, thẳng tắp nhìn tới Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình nhẹ nhàng thu tay về: “… Dính phải gì đó.”

Trương Giai Lạc nhanh tay lau lau môi, lại giơ mu bàn tay chính mình lên nhìn, nở nụ cười: “Sư huynh, ngày mai chúng ta đi Tây thị một lần nữa đi.”

“Để làm gì?” Tôn Triết Bình lại động bước chân.

“Giày còn ở chỗ Vương Kiệt Hi a.” Trương Giai Lạc bước nhanh đuổi theo, vẻ rất đương nhiên.

“Đông thị cũng có chỗ bán giày, mua thêm một đôi cho ngươi.”

“Ngươi không phải hết tiền rồi sao.”

“Tìm Hoàng Thiếu Thiên mượn một ít.”

“… Sư huynh, bắc lâu môn quy có một mục, không cho phép đệ tử chịu nợ tiền bạc người ngoài, nam lâu không có sao?”

“Không có. Tổ sư gia chúng ta vốn là xuất thân cường đạo, ngươi không biết sao?”

“…”

Lúc quay lại Lam Vũ các vẫn là Lam Hà đi ra nghênh đón, sau khi nhìn mặt nghe ý, Trương Giai Lạc hỏi: “Vi Thảo đường một chuyến thế nào?”

Lam Hà lắc đầu.

Kết quả này bọn họ đều đã đoán được, nhưng vẫn khó miễn tiếc nuối. Bèn lại hỏi: “Thiếu Thiên khỏe hơn chưa?”

“Buổi chiều xuống tháp được, tới lui một vòng trong viện tử, vết thương liền vỡ, thượng dược, lại nghỉ ngơi rồi.”

“Dụ lang quân nhà ngươi hiện giờ có tiện gặp khách không?”

Lam Hà vẫn lắc đầu: “Không khéo, đại lang quân đi gặp thân thích rồi, chỉ sợ ngày mai mới sẽ trở về.”

Bọn họ đã biết thân phận thật của Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên, nhưng thân ở Lam Vũ các, tự hồ không cảm giác thấy điều đó là thật —— ngoài vương tước bản triều, quốc công là tước vị đệ nhất phẩm của thần tử khác họ, cái gì ngọc đường kim mã thậm chí còn chưa tính là một câu nịnh bợ. Trương Giai Lạc từ trước đã không cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu trông giống thương nhân, cũng không cảm thấy bọn họ giống quân nhân, nhưng cũng chưa hề, cho rằng bọn họ có dáng vẻ của phú quý nhi lang, Hoàng Thiếu Thiên chính là Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu cũng như thế, thật là kỳ diệu cực điểm.

Trương Giai Lạc tạm thời thu liễm một điểm tâm tư này, gật đầu nói: “Thiếu Thiên cát nhân tự có thiên tướng, Lam Hà bất tất quá sầu lo, nhất định có đại phu khác có thể trị lành cho Thiếu Thiên.”

Cũng không biết ở Vi Thảo đường đã trải qua chuyện gì, Lam Hà nghe vậy hốc mắt có chút đỏ lên: “Đại lang quân cũng nói như vậy. Ô, Vi Thảo đại phu nói Tôn lang quân có một đôi giày bỏ quên, đã tiễn đến khách phòng.”

Tuy rằng cầu y bất thành, Lam Hà khi nhắc đến Vi Thảo vẫn rất lễ mạo. Sau khi nói xong lại hỏi bọn hắn có chăng dùng qua cơm canh, nghe thấy là chưa, lập tức cho người đi chuẩn bị. Lát sau rượu cơm tiễn tới, đại khái Dụ Hoàng từng chuyên môn phân phó rằng hai người là khách quý, bữa cơm này Lam Hà đích thân bồi tịch, đưa lên Hạnh Hoa Bạch tốt nhất, ngại Hoàng Thiếu Thiên còn đang ôm thương, trên tiệc không có kỹ nhạc, nhưng ca vũ yến ẩm cùng tiếng cười đùa ở phía tiền lâu vẫn luôn có thể mơ hồ nghe thấy, một bữa này vừa khách khí lại không mất nhiệt tình ăn xong, âm thanh kia còn chưa ngừng.

Bữa cơm này ăn ước chừng hơn nửa canh giờ, bọn họ cùng Lam Hà không có tư giao, ngôn đàm cũng mỏng, nói đến nói đi, đều là chưởng cố kinh thành thêm cảnh vật quan ngoại, chút chuyện vụn vặt đó, nhưng đại khái là đã qua nhiều năm mới uống lại Hạnh Hoa Bạch, Trương Giai Lạc bất tri bất giác uống đến có chút hỏng đầu. Tôn Triết Bình uống nhiều nói càng nhiều, mà Trương Giai Lạc uống nhiều thì nói càng ít, việc này năm đó bọn họ đều đã lĩnh giáo qua, không ngờ sự cách nhiều năm, vẫn còn như cũ. Tiệc tán, hai người hồi phòng nghỉ ngơi, vốn cũng vẫn là Lam Hà dẫn đường, giữa đường truyền đến tin tiền lâu có khách nhân gây sự, Lam Hà cáo tội, phủi bỏ bọn họ chạy mất, còn may Trương Giai Lạc bản lĩnh nhớ đường thuộc hàng nhất lưu, không cần người dẫn cũng về tới được. Về tới rồi, đứng lại trước cửa phòng, hắn nói câu đầu tiên sau khi say rượu đêm nay ——

“Tôn Triết Bình, ngươi còn sống sót, vậy thật tốt quá rồi.”

Nói xong dùng sức mà cầm tay trái của Tôn Triết Bình, sau đó nhìn cũng không nhìn hắn, diện vô biểu tình cất bước hư phù, bay vào phòng mình.

Hắn đã quá lâu chưa phóng mặc bản thân say rượu, y phục còn đó, giày cũng chưa cởi, liền té gục trên tháp mà ngủ. Kết quả của việc phóng túng này, là tới nửa đêm khát nước tỉnh dậy, bò lên sờ soạng uống một bát trà nguội lớn, nóng bức như thiêu đốt trong lòng mới trôi đi chút, đang muốn quay đầu ngủ tiếp, đã chú ý thấy động tĩnh xe ngựa truyền đến trong sân.

Trương Giai Lạc lắc người đến trước song cửa, cố ý liếc mắt nhìn qua đồng hồ nước, đã quá ngọ dạ, xa mã vừa dừng trong viện, lập tức có người ở cạnh xe đưa lên một ngọn đèn gió, màn xe xốc lên, quả nhiên là gương mặt của Dụ Văn Châu.

Canh giờ này, cho dù là Lam Vũ các yến ẩm không ngừng cũng đã tĩnh mịch, dưới một chùm tia sáng đó trong bóng tối, thần sắc Dụ Văn Châu có chút thâm thúy khó tả, hắn sau khi xuống xe, đầu tiên thấp giọng hỏi người Lam Vũ một câu “Thiếu Thiên còn ngủ?”, nghe được lời đáp khẳng định thì khẽ gật đầu, vẫn nhìn không ra hỉ nhạc gì, ngược lại người đứng bên cạnh hắn giương mắt lên, bắn thẳng về phía Trương Giai Lạc đằng sau song cửa.

Trương Giai Lạc lúc này mới ý thức được bản thân đã quên thu liễm khí tức, mà bị phát hiện hắn cũng không hoảng, thản nhiên một đẩy song cửa, nhẹ nhàng nhảy vào trong sân. Vừa rơi xuống đất liền cảm thấy một trận khí lạnh bức đến cước tâm, sửng sốt, mới nhận ra không biết từ khi nào, lại là người nào, tự tác chủ trương cởi mất giày của hắn.

Nhưng lúc này dưới cái nhìn giăng giăng của Dụ Văn Châu cùng hộ vệ bên người hắn, chuyện này quả thật chỉ là chuyện nhỏ, không đủ nặng nhẹ. Trương Giai Lạc nhờ một điểm lửa đèn kia, đánh giá Dụ Văn Châu một lúc, chủ ý dĩ nhiên định, trực tiếp nói thẳng tại chỗ: “Ta có vài việc, muốn hỏi qua Việt quốc công.”

Lời vừa rơi xuống, hắn liền cảm giác được bầu không khí bốn bề bỗng nhiên cảnh giác hẳn, hắn cũng không hề úy kỵ, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Dụ Văn Châu. Người sau nghe thấy xưng hô này từ miệng Trương Giai Lạc, cũng chỉ khẽ mỉm cười, ung dung mà nhận: “Thiên Hoa có ơn cứu mạng với bọn ta, ta nhất định tri vô bất đáp*.”

*tri vô bất đáp, đáp vô bất tẫn: nếu biết sẽ không gì không nói, đã nói sẽ không gì không trọn

Hắn dẫn đầu đi vào trong lâu, Trương Giai Lạc nhìn bóng lưng hắn như hòa làm một thể với bóng đêm, không chút do dự cũng đi theo.

Nơi bọn họ đến là một gian sảnh đường đèn đuốc sáng rực, Dụ Văn Châu cho hạ nhân lui, tự mình cởϊ áσ lông, lộ ra một thân quan phục xanh đen*, ngư đại** bên eo lại là màu vàng. Nửa đêm canh ba mặc quan bào đeo ngư đại, có thể trong giờ tiêu cấm mà quay về Đông thị, như vậy nơi hắn đi tự nhiên cũng đã rõ ràng. Trương Giai Lạc tâm tình phức tạp nhìn Dụ Văn Châu hoàn toàn xa lạ này, ngược lại để đối phương mở miệng trước: “Vi Thảo đường Vương đại phu không chịu y trị Thiếu Thiên, ta không thể làm gì, chỉ đành đi nơi khác cầu thuốc cho hắn.”

*Quan phục đời Đường, xanh đen là thất phẩm trở xuống

**Cổ nhân y phục đều không có túi, bên người nhất định phải mang theo rất nhiều đồ chơi vụn vặt, liền chỉ có thể dựa vào túi nhỏ đeo trên hông. Túi nhỏ này cũng thể hiện chế độ đẳng cấp, chia làm kim ngư đại cùng ngân ngư đại, chỉ lục phẩm trở lên mới có thể đeo ngư đại, tứ phẩm trở lên mới có thể đeo kim ngư đại

“Cầu được chưa?”

“Còn chưa biết được. Đại nội không có loại thuốc nào tên gọi đẹp đẽ như vậy, nhưng đã là thuốc, nhất định có thể tìm ra. Nói không chừng ngày mai liền tìm thấy rồi.”

Hắn thẳng thắn nói là vào cung, Trương Giai Lạc liền trầm mặc một hồi, mới nói: “… Việt quốc công thật có nhã hứng, không ngại ngàn dặm đến địa giới Thanh châu mở một tường tửu lâu, lại chuyên trình cùng chút kẻ thảo mãng bọn ta kết giao, gây ra trận sóng gió này, quấy nhiễu võ lâm đại loạn rồi, lại ung dung thoát thân mà ra như thế. Nhược không phải Thiếu Thiên ngoài ý muốn mà thụ thương, kéo ra chút manh mối này, sợ là bọn ta đã bị các hạ đùa đến trời đất xoay chuyển, rối tinh rối mù, mà vẫn không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”

Dụ Văn Châu mặt không đổi sắc nghe hết lời của Trương Giai Lạc, hỏi: “Thiên Hoa hôm nay ắt hẳn cũng đã gặp Ngụy các chủ, hỏi qua biến cố Lam Vũ ngày đó, Ngụy các chủ nói thế nào?”

“… Hắn nói các ngươi vô can.”

Dụ Văn Châu lại rất nhẹ lắc đầu: “Ngụy các chủ yêu thương thiên vị Thiếu Thiên, tính tình lại tiêu sái, một câu ‘Vô can’ này ta nhận thì thẹn.”

Trương Giai Lạc tức thì trợn to hai mắt, nhưng hắn vẫn nén giận, nghe Dụ Văn Châu nói tiếp: “… Ta sinh ở Lương châu, ấu niên gia từ* bệnh mất, phụ thân cùng ta nâng linh cữu trở về kinh thành, hắn hết tang lại cưới Ngu quốc công ấu muội, lúc này mới cùng Thiếu Thiên quen biết. Dinh trạch hai nhà đều ở Thắng Nghiệp phường phía bắc Đông thị, phụ thân quanh năm lĩnh binh bên ngoài, trong nhà quạnh quẽ, mẫu thân liền dẫn ta qua ở Ngu quốc công phủ. Ta cùng Thiếu Thiên tám tuổi năm ấy, mẫu thân hắn ly thế, lại gặp phải quốc tang, hai phủ loạn hết cả lên, ta cùng hắn trộm quần áo nô bộc, leo tường rời trạch, một đường ngớ ngẩn hồ đồ đến được Đông thị.”

*từ trong từ mẫu

Khi đó Hoàng Thiếu Thiên vô luận thế nào cũng đọc không thuộc Trần tình biểu, nhà Ngu quốc công tử đệ đông đảo, gia phong sâm nghiêm, hắn là thứ tử, không người khoan dung hắn, bị đánh đến tay cũng sưng lên. Hai người nổi tính hài tử, hẹn nhau lén chạy ra ngoài, duy nhất mang theo một thứ, đó là một trang Trần tình biểu Dụ Văn Châu viết cho Hoàng Thiếu Thiên.

Dụ Văn Châu đêm khuya tiến cung, cũng không biết trong đó có khúc chiết gì, thần sắc mấy phần nghiêm lạnh hiếm thấy, cho dù hắn diện mục thủy chung luôn mang ý cười, một điểm kia vẫn không xóa được. Chỉ khi nhắc đến một chuyện cũ này, ý tứ mới chậm rãi nhu hòa trở lại: “Là Ngụy các chủ thu lưu bọn ta. Khi đó hắn thu dưỡng rất nhiều hài đồng, có người dạy bọn ta học chữ, tập võ, Thiếu Thiên từ nhỏ đã thông tuệ phi thường, không gì là học không biết, rất được Ngụy các chủ yêu thích.”

“Sống ở đó tả hữu một tuần, trong Lam Vũ các vô câu vô thúc, Thiếu Thiên thật đã vui đến quên gốc, chỉ đáng tiếc ta khi đó ốm yếu, lại luôn là kẻ ngu độn nhất trong một quần hài đồng, không được Ngụy các chủ thích, nhưng có lẽ nể tình Thiếu Thiên, cũng chưa từng đuổi ta đi, là chính ta sống ở đó vô vị, nhân khi người khác không chú ý, định rời đi ôm mấy cuốn sách lại trở về —— người khi niên thiếu chung quy hồ nháo, không dối gạt Thiên Hoa, lúc đó ta chỉ nghĩ một mình ly khai, mà Thiếu Thiên đã khoái hoạt, liền lưu hắn ở thêm mấy ngày.”

“Nhưng ta không rành che giấu hành tung, Thiếu Thiên phát hiện ra, liền cùng ta một đường mà đi. Trở về rồi mới biết mười ngày đó trong nhà dĩ nhiên trời long đất lở, vì thế ta cùng Thiếu Thiên đều phải chịu phạt, tuy rằng ai cũng không nói với người nhà về Lam Vũ, nhưng thiên hạ chẳng có tường nào kín gió, người nhà vẫn biết được, hiện tại ngẫm lại, khi đó Ngụy các chủ cùng Lam Vũ các, chỉ sợ cũng là vì bọn ta nhất thời bướng bỉnh rời nhà mà chịu chút liên lụy.”

“Cứ việc bị phạt, trong mấy năm sau đó Thiếu Thiên cùng ta vẫn thỉnh thoảng đến Lam Vũ các —— hắn đến nhiều hơn chút, ta liền ở trong nhà thay hắn che giấu, mãi đến tận năm mười hai tuổi song song nhập cung lĩnh một chức vụ, một năm sau lại cùng nhau theo phụ mẫu đi Lương châu, trong gần mười năm, đại sự cuốn tới một chuyện lại một chuyện, ta cùng Thiếu Thiên cố ứng không xuể, lúc này mới cùng Lam Vũ đoạn mất liên hệ. Đợi đến năm trước quay trở về, ta cùng Thiếu Thiên vốn định bái vọng cố nhân, ai hay mấy năm trước Lam Vũ các dĩ nhiên đổi chủ, đổi chủ rồi kinh doanh vô cùng tiêu điều, ta liền cùng Thiếu Thiên mua lại Lam Vũ các, chỉ coi như một mái nhà khác ở kinh thành —— nhưng mấy tháng trước cùng Ngụy lâu chủ trùng phùng, gặp nhau không quen nhau, ta chung quy nghĩ, như nhược chưa từng can hệ gì với Thiếu Thiên cùng ta, gặp phải kiêng kỵ, kinh triệu phủ* có chăng sẽ ngồi nhìn Lam Vũ gặp nạn?”

*phủ hành chính đời Đường

Trương Giai Lạc không nghĩ đến Dụ Hoàng hai người cùng Ngụy Sâm lại có vướng mắc sâu đến như vậy, sau khi nghe xong, trầm tư không ít, lại hỏi: “Việt quốc công mưu lược hơn người, chưa bao giờ hạ phế tử*, Thanh châu Lam Khê Các, cùng Lam Vũ một mối chuyện cũ này, ắt hẳn cũng liên can khó tách?”

*phế tử: nước cờ vô dụng, không gây ảnh hưởng lớn

Dụ Văn Châu khẽ một gật đầu: “Quả thật có chút liên hệ. Ta lĩnh một thân ô đài thanh bào* này, ngoại trừ một điểm tư tâm, cũng muốn thăm dò hai vụ án năm đó của Lam Vũ cùng Bách Hoa —— không dối gạt Thiên Hoa, mấy năm nay động tĩnh các đại môn phái trong võ lâm, thật sự có chút lớn.”

*Cái gọi là “Ô đài”, tức ngự sử đài, bởi vì khắp bên trong quan thự trồng toàn cây bách, lại xưng “Bách đài”. Trên cây bách thường có quạ đen nghỉ lại xây tổ, vì vậy xưng ô đài.

*Thanh bào: quan dưới thất phẩm theo công phục đời Đường


Hắn nghe kể chuyện cũ Lam Vũ, tuy rằng tâm có cảm khái, đến cùng vẫn là cách sông nhìn lửa, chỉ có Bách Hoa, thật là nỗi đau cắt thịt. Trương Giai Lạc đến đây rốt cục biến sắc, hai chữ kia liền như hai đoạn trường đinh, khoét hắn đau đến toàn thân đều run rẩy. Hắn vững định nhìn thẳng Dụ Văn Châu, khàn giọng bức hỏi: “… Bách Hoa chi nan, xác thực là quan phủ gây nên, phải hay không phải?”

Dụ Văn Châu nhìn hắn trong tức khắc hai mắt cháy đỏ, thở dài: “Thiên Hoa nhược là tin ta, chẳng biết có thể khoan dung ta thêm mấy ngày, để ta chờ người đến đông đủ, hết thảy chuyện xưa, có lẽ đều sẽ nước rút đá lộ. Ta nghe nói Bách Hoa có một khí đồ gọi Tôn Triết Bình, sinh tử không rõ, gánh ô danh cấu kết quan phủ, Thiên Hoa chớ phải chính là Tôn Triết Bình?”

Nghe được cái tên này, Trương Giai Lạc sợi dây cuối cùng trong đầu đã căng đến sắp đứt, rốt cục coi như buông lỏng một chút, huyết khí khuấy động ở ngực cũng ngừng một khắc. Hắn nỗ lực kiềm chế phẫn ý kích thân, cổ họng vẫn khàn khàn: “Ta không phải hắn.”

“Vậy chính là cố nhân?”

Trương Giai Lạc bình tĩnh đáp: “Sinh tử chi giao.”

Dụ Văn Châu cũng không hỏi thêm Tôn Triết Bình tung tích, nhìn nhìn Trương Giai Lạc, mới gật đầu nói: “Là cố nhân thì tốt. Bất luận sinh tử, chung quy phải trả lại cho hắn một mối trong sạch.”