14, Thái A*
*Thái A kiếm, trấn quốc chi bảo của nước Sở, tương truyền do Âu Dã và Can Tương chú thành, nhưng Âu Dã và Can Tương nói, Thái A kiếm khí vô hình, đã sớm trữ giữa đất trời, chỉ chờ thiên địa nhân tam đạo quy nhất, kiếm này tức thành. Sau Tấn quân vây Sở, muốn chiếm Thái A, Sở vương bất khuất, leo lên đầu thành, muốn dùng máu mình tế kiếm, để kiếm vĩnh lưu Sở quốc. Dị tượng xuất hiện, kiếm khí bắn ra, tinh kỳ phó địa, Tấn quân toàn diệt. Phong Hồ tử trí giả nước Sở nói, Thái A là uy đạo chi kiếm, mà nội tâm uy mới là chân uy, thân ở nghịch cảnh uy vũ bất khuất, kích đến Thái A kiếm khí chi uy. (Việt Tuyệt thư)Vừa nhìn thấy rõ người trên thuyền, Trương Giai Lạc cái gì cũng mặc kệ không quản, chỉ vội vàng ngoảnh đầu nhìn Thạch thành, nhìn hết nửa ngày cũng không chịu quay đầu lại, đến tận lúc xuồng nhẹ cập sát vào thuyền lớn ổn định, các đà thủ chạy tới tiếp người, hắn cũng vẫn ngoan cố đến một khắc cuối cùng mới phi thân một bước nhảy lên sàn thuyền.
Sau khi đứng thẳng rồi vẫn không nói lời nào như cũ, người thì nhanh chóng an đốn Hoàng Thiếu Thiên vào trong khoang thuyền, kẻ lệnh thuyền phu hành thuyền, lại kiểm tra thủy lương một phen, hai người cuối cùng cũng coi như cùng nhau quay về sàn thuyền mà đứng —— xa xa mà cách nhau hai đầu thuyền, không ai nhìn ai, hệt như hai người không quen ngồi chung một thuyền, bình thủy tương phùng.
Trương Giai Lạc nghĩ tới chính mình trịnh trịnh trọng trọng mà từ biệt đối phương như vậy, kết quả vừa đảo mắt liền gặp lại, nhất thời chỉ cảm thấy máu nóng lên não, đang muốn ngoan ác lườm hắn một cái, thế nhưng vẫn nhịn được, cứng cổ quay đi nhìn mặt sông.
Hắn mắt nhìn nhưng tâm không nhìn, mặc cho cảnh sắc trên bờ lướt qua, lúc sau hốt nhiên nghĩ đến, những ngày đại bi đại hỉ hận đến mức không thể vui sướиɠ hiện rõ trên mặt như thế, không biết từ khi nào đã lại quay về. Còn chưa kịp nghĩ sâu, một mạt nhân ảnh vụt qua khóe mắt, người đến cách đó hơn một trượng giang thủy đang đứng xa xa vái hắn. Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đến, Trương Giai Lạc chỉ thoáng nao nao, dưới chân dĩ nhiên nhẹ nhàng đạp lên lan can thuyền, tá thế điểm thủy, trở về lại trên bến sông.
Lúc này nhược có giang hồ nhân sĩ khác tại trường, cho dù có soi xét hơn nữa, đối với một thủ khinh công này của hắn, khởi thế thì mỹ lạc thế thì khinh, cũng khó mà không nói một tiếng hảo, nhưng vô luận là Trương Giai Lạc hay Trâu Viễn, ai cũng không còn lòng dạ chú ý đến chút tiểu tiết nhỏ nhặt này, sau khi đứng xuống Trâu Viễn trầm mặc nhìn Trương Giai Lạc nửa ngày, đến lúc Trương Giai Lạc đã bắt đầu nghĩ đây rốt cuộc là sư đệ đã lớn lên cùng với chính mình hay là của Tôn Triết Bình, Trâu Viễn đầu mày động động, nhẹ giọng hô một câu, sư huynh.
Trương Giai Lạc cả người cứng đờ, không gật đầu: “Không phải sư huynh nữa.”
“Sư huynh vẫn còn oán hận ta sao?” Trâu Viễn thở dài, cũng không nhắc tới làm sao mà biết Trương Giai Lạc muốn theo thủy lộ rời khỏi Thạch thành, trực tiếp hỏi thẳng vào đề.
“Ngươi toàn bộ đều xuất phát từ công tâm, ta vì sao muốn oán hận ngươi?” Trương Giai Lạc nói xong nghĩ nghĩ, “Chỉ là năm đó ai cũng không nghĩ, nam bắc hai lâu bởi vì một trường kiếp nạn, lại hai hợp thành một, chỉ có thể nói thời đến vận theo. Mà thời vận ta còn không oán hận, huống hồ là ngươi?”
“Những năm này sư huynh ở Bá Đồ, vẫn khỏe chứ?”
“Hàn, Trương nhị vị, cùng trên dưới Bá Đồ môn, đều chưa từng bạc đãi ta.”
“Hôm qua ở Luân Hồi võ quán vội vàng một liếc, ta thấy sư huynh thương thế năm đó đã không việc gì, võ công càng có tinh tiến, ta thực sự… Vui mừng trong lòng.”
Đối phương trong lời nói như trút được gánh nặng, chân tình thực ý khiến Trương Giai Lạc trong lòng có chút cảm khái, nhưng rốt cục cũng không vươn tay vỗ vỗ vai hắn mà an ủi như rất nhiều năm trước, chỉ nói: “Mà nay Bách Hoa trăm phế đãi hưng…”
“Việc có quan hệ đến sư môn truyền tục, trên dưới toàn môn phàm là có thể ra một phần lực, đều hận không thể sử hai phần, như ta nay thân là chưởng môn, càng nên lấy mình làm gương, không dám nói khổ.” Trâu Viễn nhẹ giọng mà quật cường cắt ngang lời nói của Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc bị ngắt lời cũng không cho rằng ngỗ ngược, trái lại gật đầu: “Đúng là như thế.”
Trâu Viễn nhìn ánh mắt của Trương Giai Lạc, cúi đầu một lát, lại ngước lên, nói: “Sư huynh, chuyện ngày đó, ta đến nay cũng không hối hận.”
Hắn vừa nói xong, Trương Giai Lạc tức khắc hiểu ý: “Xuất từ công tâm, không cần hối hận.”
“Tuy rằng không hối hận, nhưng lụy đến sư huynh thụ phạt trọng thương, lại bị trục xuất môn tường, lòng ta vẫn một mực day dứt, mỗi khi nhớ tới, đều tâm như đao cắt.” Nói về chuyện cũ này, Trương Giai Lạc thật ra vẫn chi trì được, Trâu Viễn lại im lặng một chút mới có thể nói tiếp, “Nhưng mà sư huynh, việc kia năm đó chính là môn phái đại kỵ, sư huynh rõ ràng là biết, cớ gì…”
Nhưng một vấn đề này liên quan đến quá nhiều nỗi đau thâm sâu của môn phái, lại có dính dáng tới tôn trưởng đã qua đời, Trâu Viễn rốt cục vẫn không hỏi hết.
Lời này năm đó Trâu Viễn không hề hỏi qua, trên dưới bắc lâu, ai cũng không có hỏi qua Trương Giai Lạc hắn —— hắn từ niên thiếu đi theo mẫu thân vào Lũng châu, đầu nhập Bách Hoa môn hạ, tự hồ như chỉ trong một đêm, hắn đã từ thiếu niên trưởng thành thanh niên, trở thành bắc lâu thủ đồ, một thủ Bách Hoa Liễu Loạn đồng môn tử đệ không ai sánh bằng, ngay cả con trai duy nhất của sư phụ cũng đối với hắn ngưỡng mộ kính trọng có thêm, không người không phục hắn đương nhân bất nhượng trở thành người kế nhậm bắc lâu lâu chủ đời tiếp theo. Nhưng hắn chỉ một lần xuôi nam, dừng chân bất quá hơn tháng, liền phạm vào bổn môn đệ nhất đại cấm.
Người khác không hỏi, đơn giản là không muốn hỏi hoặc không dám hỏi, đương nhiên cũng có người không cần hỏi.
Không người hỏi, Trương Giai Lạc liền không đáp.
Mà nay Trâu Viễn tuy rằng nói lời chưa hết, ý hỏi dĩ nhiên đã trong hơi thở, Trương Giai Lạc nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, vãng sự năm đó cho rằng đau triệt phế phủ, nay tới trước mắt, tự hồ cũng có thể bình tĩnh nói ra khỏi miệng: “Trâu sư đệ, Bách Hoa tao đại nạn này, ngươi lấy sức một người gánh lên gánh nặng tồn tục của môn phái, trong trăm phế đãi hưng muôn vàn vất vả lại nhận hết oan ức, có từng hối hận?”
“Bách Hoa là sư môn của ta, sinh ta dưỡng ta chi địa, tiên phụ lại là sư phụ ta, vô luận có làm chưởng môn này hay không, cho dù vì Bách Hoa mà chết, lại có thể nào hối hận?” Trâu Viễn hỏi lại hắn.
Trương Giai Lạc khẽ cười: “Ta cũng đã chết, nhưng lại không thể xem như vì Bách Hoa mà chết.”
Trâu Viễn trong thoáng chốc trừng lớn hai mắt, vội vàng muốn nói đã bị Trương Giai Lạc ngăn lại: “Không vội nói chuyện phiếm này. Trâu sư đệ, ngươi đã không hối hận, kia ta, cũng là ý xuất tự nhiên, tâm không do mình. Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình hiểu nhau, không dám ngôn hối, tuyệt không ngôn hối.”
Trâu Viễn nghe vậy, nhất thời ý nghĩ lăn tới lộn lui trong đầu chính là “Đây quả thực là một lời tỏ tình”. Ý niệm này không hiểu vì sao khiến hắn cảm thấy có chút ủy khuất, hắn nhìn Trương Giai Lạc, ngỡ như lại trở về thời điểm ngày xưa sư huynh đệ đồng môn học nghệ không gì không thể nói, cơ hồ thốt lên: “Sư huynh, Tôn Triết Bình kia, thật đã hạ mê hồn thang cho ngươi rồi! Lời này cũng có thể nói ra!”
Trương Giai Lạc nghe hắn thanh âm hơi phát run, thần sắc cũng không ổn, bèn phản hỏi: “Đây là lời ta thật lòng nói, không đúng chỗ nào?”
Trâu Viễn càng tức đến nóng nảy, trực tiếp tuôn ra câu kia trong đầu. Ai hay Trương Giai Lạc thấy hắn đỏ ửng cả mặt nói ra một câu như vậy, trái lại rất bình tĩnh: “Tình nghĩa chân thành nhất trong thiên hạ này, vốn cũng không khác, làm sao nhất định nói là lời tỏ tình?”
Trâu Viễn lập tức bị câu trả lời này của hắn làm cho nghẹn đến không nói gì nổi, lại cảm thấy không phản bác một câu thực sự là không cam lòng. Thế nhưng hắn nói lời này nửa điểm không sai, nghĩ hết nửa ngày không nghĩ ra được phản bác làm sao cho phải, Trương Giai Lạc lại vẫn thần tình thản nhiên mà nhìn tới, bèn ngạnh nuốt khẩu khí, nói: “Đúng là không khác. Nhưng sư huynh, hắn cùng Bách Hoa ta có huyết hải thâm cừu, cừu này bất cộng đái thiên… Hắn nếu như mạng chó vẫn còn, ta tất tự tay gϊếŧ hắn! Chuyện của Bách Hoa lại cùng quan phủ dứt không hết can hệ, hôm qua Hoàng Thập Cửu đến gây rối kia, sư huynh có biết hắn đến tột cùng là ai không?”
Trương Giai Lạc cũng không thay Tôn Triết Bình mở lời biện giải, chỉ nói: “Tôn Tường trước là khí thịnh, sau là hại người, thế nào phản nói là người khác gây rối rồi?”
Trâu Viễn ngẩn ra, trong mắt không khỏi toát ra thần sắc thất vọng: “… Ta đã quên, sư huynh đã không còn là Bách Hoa Trương vui vẻ.”
Trương Giai Lạc nhìn hắn nói: “Nếu thật sự là Tôn Triết Bình, ta liều mạng, cũng sẽ gϊếŧ hắn —— mối cừu di thiên như vậy, ta làm thế nào vong? Lại có thể nào vong! Người đã thảm tử, cho dù không còn có thể thể tính là đồng môn của ta, nhưng nào sợ chỉ vì phần tình ngày cũ, Trương Giai Lạc có thể không vì bọn họ báo thù rửa hận sao! Trừ bỏ báo thù, nếu như có người ôm oan ngậm khuất, ta có thể nào không vì hắn rửa sạch? Những việc này đều là bổn phận làm người, cái đó và việc ở Bách Hoa hay ở Bá Đồ lại có can hệ gì? Ngươi nếu hôm nay không làm Bách Hoa chưởng môn, lẽ nào cừu của những người đã uổng mạng kia, ngươi sẽ không báo sao?”
Trâu Viễn bị lời này kích đến cả người phát run, viền mắt đều đỏ rực lên: “Có thể nào không báo! Ta không báo thù này, thề không làm người!”
“Lòng ta cũng là như thế.” Trương Giai Lạc nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Trâu sư đệ, vậy thì trân trọng lẫn nhau đi.”
“Sư huynh!” Nghe ra ý cáo biệt trong lời của hắn, Trâu Viễn vội vàng gọi lại, “Sư huynh, sau khi gặp nạn mọi người đều tìm kiếm tung tích của ngươi, chỉ sợ ngươi… May mà ngươi vẫn khỏe.”
“Cố nhân trong môn, vẫn thỉnh Trâu sư đệ thay ta thăm hỏi. Ta sở dĩ sống tạm đến nay, chỉ vì hai việc, đợi hai việc này xong rồi, nhược còn may mắn tàn tồn tính mạng, nhất định sẽ có một ngày về lại Lũng châu bái hội.” Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng ý tứ không nguyện lại trở lại Bách Hoa môn tường, dĩ nhiên là vô cùng kiên quyết.
Kỳ thực từ hôm qua hắn mang Hoàng Thiếu Thiên rời đi, lại tự bộc lộ thân phận thật đã che giấu nhiều năm, ngắn ngủi một ngày, đã dẫn tới rất nhiều phi nghị, lời các đại môn phái nói nhiều nhất, chính là Trương Giai Lạc nay đã không chết, võ công cũng không phế, trong mấy năm qua Bách Hoa gian nan nhất, không chỉ không vứt bỏ hiềm khích lúc trước cùng sư môn đồng cam cộng khổ tiến thoái, ngược lại mai danh ẩn tích tìm nơi nương tựa ở Bá Đồ thế đại nghiệp đại, lĩnh một vị đường chủ, thật không thể tính là quân tử lỗi lạc, phẩm hạnh khả ưu. So với chuyện này, tương giao cùng người không rõ lai lịch cũng không tính là cái gì lớn lao.
Lúc đó Trâu Viễn có tâm phản bác, nhưng không cách nào mở miệng, hiện tại chính tai nghe thấy Trương Giai Lạc quyết tuyệt, mặc dù biết rằng trong hai việc hắn nói tới chắc chắn có một việc quan hệ với Bách Hoa huyết cừu, nhưng vẫn không khỏi ảm đạm: “Sư huynh là nhất quyết không nguyện về lại Bách Hoa. Tiên phụ và ta, đều…”
Trương Giai Lạc lập tức nói: “Không, không liên quan ngươi, lại càng không quan ân sư. Kỳ thực nếu năm đó ta không phải ham chơi tùy hứng lại tự tại quen, có thể nhịn được nhất thời ngứa tay, không cùng hắn luận bàn, làm thế nào sẽ có việc sau đó? Có thể thấy ta là tự rước lấy họa, làm sao có thể oán trách người khác? Chỉ là Trâu sư đệ, chẳng sợ ta có thần thông, có thể biết trước tương lai, chỉ sợ ngày đó Trương Giai Lạc, vẫn sẽ làm ra lựa chọn như vậy, ngộ đến gặp gỡ như vậy, cho đến hôm nay, cùng ngươi gặp lại, cũng sẽ nói những lời này.”
Nói xong câu đó hắn dừng một chút, trong đầu không nhịn được nghĩ, nếu thật sự có bản lãnh như thế, ngày đó chính mình, có sẽ ngăn cản Tôn Triết Bình lao tới bắc lâu cứu viện không?
Sẽ không.
Chính như năm đó Tôn Triết Bình mắt thấy hắn trọng thương chưa lành, biết rõ kia một đường cửu tử nhất sinh, cũng vẫn đi cứu viện bắc lâu.
Rồi đến hôm nay hai người đồng thất mà cư, đồng thuyền cộng độ, lại không biết nhau, không nhận nhau.
Kỳ thực nào có cái gì mệnh số, Trương Giai Lạc cũng chưa từng khuất phục thời vận, cái gọi là “Tâm bất do kỷ”, khó không phải là một câu tìm cớ —— chân tình cố nhiên đáng quý, nhưng nhân sinh trên đời, lại có cái gì quan trọng hơn một chữ nghĩa?
Hắn cầu nhân đắc nhân, hỏi lòng không thẹn.
Trâu Viễn cũng theo hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Sư huynh, người bên ngoài đều nói ta vì lợi ích riêng mình, vu cáo sư huynh, trục ngươi xuất môn, hôm nay môn phái suy sụp, ta không thể không cắn răng chống đỡ, tất cả đều là gây tội tự chịu. Nhưng ta sinh vì Bách Hoa, tương lai cũng sẽ chết vào Bách Hoa, vô luận hưng suy thành bại, ta đều như ăn quả ngọt. Sư huynh không muốn về lại Bách Hoa, khổ tâm trong đó, ta cũng lĩnh hội được, ngày sau vô luận ở phương nào, là ai vì sư môn báo thù oán trước, đều nguyện sư huynh trân trọng nhiều hơn, thân thể khang kiện.”
Hắn nói xong hai gối liền cong, hướng về phía Trương Giai Lạc mà quỳ sụp trên đất, thật lâu không nguyện đứng dậy; Trương Giai Lạc chỉnh y quan, cũng hồi lễ tương tự. Hai người chợt đứng dậy, lại vái nhau một vái, sau đó Trương Giai Lạc nói: “Không cần để ý ngoại nhân, Bách Hoa chi cừu một ngày không báo, ‘Trương Giai Lạc’ đó là người chết, duy có đại cừu đắc báo một ngày, ‘Trương Giai Lạc’ mới sống. Sư đệ, ngươi cũng bảo trọng.”
Như vậy coi như là nói lời từ biệt, cũng viết một kết thúc cho chuyện năm đó. Trâu Viễn nhìn thấy sau khi Trương Giai Lạc đạp nước mà đến, thuyền ở xa xa vẫn chờ gần bờ, lại nói: “Ta tin cách làm người của sư huynh, không hỏi thêm can hệ giữa sư huynh và quan phủ… Nhưng sư huynh vẫn nên mau chút nhích người, miễn cho có kẻ có tâm sinh sự, tái dậy sóng dữ.”
Nghe hắn nói như vậy, Trương Giai Lạc tâm tư nhất động, hỏi: “Trâu sư đệ, tân minh chủ lần này, đã tuyển ra được chưa?”
“Là Luân Hồi Chu Trạch Khải.” Trâu Viễn do dự một lát, còn nói, “Từ ngươi cứu Hoàng Thập Cửu kia đi, hắn để lại một mảnh vải, Gia Thế nhất định nói là vải cống gì đó, nháo đến như vậy, ai có thể không nghi Bá Đồ cùng quan phủ có tư?”
“Hàn môn chủ cùng Trương chưởng giáo đãi ta có ân, ta lại vẫn là liên lụy bọn họ.” Trương Giai Lạc nghe vậy, nhẹ nhàng mà thở dài.
“Không dối gạt sư huynh, lần này có thể ở đây chờ tiễn đường ngươi, vẫn là Trương chưởng giáo chỉ điểm.”
Trâu Viễn thấy Trương Giai Lạc chuyển mắt nhìn tới mình, còn nói: “Hắn nói ngươi mang theo người bệnh, khó có thể ra khỏi thành, quá nửa phải đi thủy lộ, bảo ta ở chỗ này chờ.”
Bá Đồ ở Thạch thành cắm rễ đã lâu, căn cơ thâm hậu, không phải chút môn phái khác có thể so sánh. Trương Giai Lạc liền gật gật đầu: “Ta tự cho rằng làm việc chu toàn, nguyên lai vẫn là Trương chưởng giáo thủ hạ lưu tình.”
Trâu Viễn cũng không nói tỉ mỉ, ngược lại cảm khái: “Giang Ba Đào này thật sự lợi hại, kiên quyết cung lên một pho tượng Bồ Tát không biết nói.”
Trương Giai Lạc cười: “Là kẻ đáng gờm. A, sư đệ, lần này nam bắc sáp nhập, cũng không biết Táng Hoa có tìm được tân chủ nhân hay không?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Trâu Viễn giật mình, trả lời: “Mấy năm nay Bách Hoa đại thương nguyên khí, thu không ít đệ tử mới, cũng có người mang nghệ bái sư, có kẻ tên là Vu Phong, trước là Lam Vũ đệ tử. Hắn cũng sử trọng kiếm, Táng Hoa bèn cho hắn rồi.”
Danh tự này Trương Giai Lạc cũng đã từng nghe qua: “Lam Vũ cùng Bách Hoa… Cũng tốt… Trâu sư đệ, như nay nam bắc nhị lâu đã không còn môn hộ chi phòng, nguyện các ngươi sớm ngày tập được tuyệt kỹ của tổ sư năm đó. Phồn Hoa Huyết Cảnh, cũng có thể có ngày tái hiện giang hồ.”
Cái tên này Trâu Viễn đã từng từ chỗ phụ thân nghe được, nhưng Trương Giai Lạc thụ phạt cũng vì đó mà nên, lần này nghe từ miệng của hắn, lại là một phen tư vị khác. Hắn trong lời nói hàm chứa nhiều kỳ vọng cùng khen ngợi, lệnh Trâu Viễn lại một lần nữa đỏ cả hốc mắt.
Trâu Viễn nhìn theo thân ảnh của Trương Giai Lạc hóa thành một điểm đen trên mặt sông mênh mang mờ mịt, lại vẫn nhìn theo cho tới khi thuyền cũng đã là một đạo tàn ảnh cuối sông, lúc này mới ý thức được, nguyên lai mình đã sớm bất tri bất giác bước vào nước sông, giày đều ướt đẫm. Hắn trong đầu còn nghĩ tới câu nói cuối cùng trước khi Trương Giai Lạc túng thân nhảy đi —— “Ngươi cũng đã từng gặp qua Tôn Triết Bình, cho đến ngày nay, vẫn cảm thấy hắn là đại gian đại ác chi đồ sao?”
Ngay lúc đó Trâu Viễn không trả lời hắn, mãi đến khi người dĩ nhiên đi rồi, mới nhẹ giọng nói: “Sư huynh, ngươi vẫn là không biết nói dối a.”
…
Trong mấy ngày sau khi Trương Giai Lạc mang Hoàng Thiếu Thiên theo thủy lộ ly khai Thạch thành, giang hồ nhân sĩ dần dần phát hiện trong thành tự hồ đang có biến động gì đó, hoàn toàn vô thanh vô tức không thể lần theo một điểm dấu vết, nhưng những người lão luyện sành sỏi vẫn cảm thấy dường như có một ai đang bày ra một cái lưới vô hình vô ảnh, chỉ đợi đến thời điểm nào đó, sẽ từng chút từng chút thu lại.
Tư vị bị người cư cao lâm hạ nhìn xuống như thế thật không dễ chịu, mà minh chủ tân nhậm cũng đã tuyển ra rồi, kể cả tân minh chủ lẫn vị sát tinh Bá Đồ kia đều đã rời khỏi, vậy Thạch thành này thôi thì không nên ở lâu nữa.
Sau khi chủ ý đã định, chư môn phái cũng lần lượt động thân, không ngờ tuy rằng bầu không khí trong thành dạy người tâm thần không yên, thế nhưng vừa ra khỏi thành, lại chẳng thấy một điểm dị đoan nào nữa, lúc này mới miễn cưỡng yên lòng, gia khẩn hành trình tiếp tục chạy về, chỉ mong sớm một ngày ra khỏi địa giới Thanh châu mới tốt.
Các tiểu môn phái người đến ít, lên đường cũng dễ dàng hơn, nói đi liền có thể đi. Đại môn phái tỷ như Gia Thế, lại bởi vì trước đó vẫn một mực cắn chặt theo muốn tróc xuất chó săn quan phủ, phái quá nhiều đệ tử tẩu động trong thành, rốt cục phân thành hai nhóm mới rời khỏi được: Đào Hiên mang theo một đội nhân mã hồi Hành châu trước, Tôn Tường thì suất lĩnh tinh duệ trong bang, trở thành môn phái cuối cùng ly khai Thạch thành của đại hội võ lâm năm nay.
Hắn lần này đầu tiên mất hết mặt mũi ở đại hội võ lâm, sau đó muốn tìm Bá Đồ gây sự, Hàn Trương hai người đều không lý đến, ngay cả Chu Trạch Khải cũng không chút hứng thú với việc truy cứu thân phận thật của Hoàng Thiếu Thiên, khiến hắn cảm thấy quá sức vô vị, đến lúc phải đi, vô luận thế nào cũng không chịu cả nể ai, một đoàn người kỵ trên tuấn mã, mênh mông cuồn cuộn mà xuất thành. Khi đó thủ thành quân mắt thấy bọn họ trương dương như vậy, vẫn mặc kệ, cả gặng hỏi cũng không hỏi một câu. Cứ như thế đi khỏi mấy chục dặm, tiến vào giữa một mảnh gò núi, Tô Mộc Tranh một thân một mình xa xa đi ở trước nhất bỗng ghìm ngựa, cau mày quay đầu lại nói với Tôn Tường: “Có người.”
Tôn Tường còn chưa kịp nói gì, dưới màn trời xanh thẳm, thiếu niên y giáp sáng rực đánh ngựa chậm rãi mà đến, anh khí bức nhân, thần thái phi dương, sau thân là mấy chục kỵ, cũng là nhân hùng mã tuấn, ngoảnh nhìn tự có khí phách thiếu niên đang phun trào mà ra.
“Ai là Tôn Tường?”
Người đến đoan tọa trên ngựa, nắm vững một thanh mã sóc, giương giọng hướng về Gia Thế nhất chúng nhân mà hỏi, ánh mắt sáng ngời mà thẳng tắp trực tiếp bắn đến Tôn Tường một người.
Lúc nãy ra khỏi thành Tôn Tường đã lưu ý thấy binh tốt thủ thành khí chất sắc bén, không còn là dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi như lúc vào thành, mà nay nhìn thấy nhi lang mặc giáp y này mang theo nhân mã chặn đường, trong lòng lập tức sáng tỏ, trái lại không kinh hoảng, kéo đầu ngựa tiến lên trước nghênh đón: “Gia gia ngươi, ta chính là.”
Lô Hãn Văn nhìn hắn cười một tiếng: “Thứ đồ không liêm sỉ kia, cũng dám tùy tiện nói lời này.”
Tôn Tường đã từng vì lời lẽ mà bị Hoàng Thiếu Thiên chỉnh cho cắn lưỡi, kế đó nếm thêm trái đắng, lúc này tuy rằng tức giận đến gân xanh trên cổ hằn cả lên, nhưng vẫn là miễn lực khắc chế, cười lạnh nói: “Quân gia khí thế thật lớn, mang một đại đội nhân mã thế này, chỉ vì tìm đến gây sự với một mình ta sao?”
Đây là trận trượng hoa lệ đủ để quét sạch trăm người —— hai hàng quân cầm nỏ, nỏ tiễn đầy bao, phía sau ủng thêm quân cầm trường thương, bài bố sâm nhiên, hai bên tả hữu còn có hai gã mãnh sĩ khôi giáp thép tinh, một chấp búa nặng, một cầm họa kích.
Lô Hãn Văn mi phong nhất động, đột nhiên nở nụ cười: “Chuyên tìm đến gây sự với ngươi, lại làm sao hả?”
Tôn Tường nộ gầm: “Xuống ngựa!’
Lô Hãn Văn lắc lắc đầu: “Chính là khi phụ ngươi không có ngựa.”
Nói dứt càng không nhiều lời nữa, thân thể vi vi khuynh về phía trước, đánh ngựa hoành sóc liền xông tới, hắn một chiêu này, thật sự mượn toàn lực trùng phong của tuấn mã, nhanh như điện chớp, thế nhược tồi thành.
Sau khi Tôn Tường phi thân rút kiếm, liền bị hành vi chiếm tiện nghi thản nhiên đến bậc này của hắn chọc cho tức giận đến tim gan đều muốn nứt vỡ, quyết tâm phải cho thế gia chi tử không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Lô Hãn Văn một sóc vỗ mặt, nện thẳng xuống, Tôn Tường chê hắn một chiêu này dùng quá thô, đảo đảo mắt, thân pháp tấn tật, đã cúi người né qua, Khước Tà chấn ầm một tiếng, khiêu thẳng lên trên, cắt về phía chỗ yếu bên sườn hông của hắn.
Một kiếm này xuất ra tuyệt không có chút ý khinh địch, khí thế hồn nhiên, quán triệt trước sau, tốc độ càng là lôi đình chớp hiện, ánh kiếm chỉ vừa lóe, liền cắt vào trước thân Lô Hãn Văn, mũi kiếm điểm trên đầu sóc làm bằng tinh cương, hai cỗ lực đạo vừa chạm nhau, mã sóc liền dừng, mà kiếm theo ảnh động, đã nghiêng nghiêng đâm tới, kiếm tốc cũng theo đó tăng vọt, chỉ trong một thuấn Lô Hãn Văn đã bị kiếm khí rền vang bao phủ.
Nhược hai người đều là bình địa bộ chiến, Lô Hãn Văn chiêu này một thất, dĩ nhiên vô vọng lật ngược tình thế, nhưng chiến mã dưới khố hắn lại không phải vật trang trí, Lô Hãn Văn lớn lên trong quân, mã thuật xa thắng người thường, tốc độ, trùng lực và độ linh hoạt của lương câu, một khắc này cướp trọn nổi bật, nhân mã hợp nhất, càng thêm như một thanh thần phong tuyệt thế, khinh xảo mà cường hãn xoáy ra một khe hở, Lô Hãn Văn càng không hề nửa phần chần chừ, cổ tay một lật, búi lụa đỏ buộc đầu sóc xoay tròn như bánh xe, đã như hành vân lưu thủy vung ra lần thứ hai, một chiêu này mềm mại trôi chảy, cư cao mà lâm hạ, quét về phía gáy của Tôn Tường.
Tôn Tường trong lòng rùng mình, thiếu niên này thủ pháp sử sóc ngậm gân khóa cốt, khí không dễ lộ, nào phải mùi vị ngây ngô lấy lực ép người? Nhất thời bình khí ngưng thần, liền muốn toàn lực ứng phó.
Lô Hãn Văn tòng sư là Hoàng Thiếu Thiên, làm gì chịu bỏ qua một khắc chiến cơ dưới mắt, căn bản không đợi hắn triển khai kiếm thế, mã sóc oai dũng uốn như thần long, sớm cướp đến sát bên, hắn chiêu này tuy có hiềm cướp cơ, nhưng động tác biểu hiện nhẹ nhàng khoan khoái phi thường sáng tỏ, tuyệt không nửa phần câu nệ cục súc, càng lộ ra một thái độ ung dung không thể nói hết.
Tôn Tường sắc mặt phát xanh, đã động chân hỏa, chưởng trung Khước Tà đã là lợi khí, càng là thần binh, một tiếng thét lớn, Khước Tà kiên chống mà lên, kiếm khí hãm nhập đối kháng hăng hái phô triển, như một chùm gió gấp lốc bão xoáy tung, trăm nghìn đạo kiếm quang sinh diệt chảy xiết, sở hướng phi mỹ*.
*gió đến cỏ rạpLô Hãn Văn không hoảng không mang, chùm tua đầu sóc nhẹ nhàng một nhấn, hư chặn mũi kiếm, lật tay cũng là quát to một tiếng, mã sóc đầu đuôi điên đảo, lực đạo khai sơn phách bắn ra, trong một tấc vuông trước thân hai người, tiếng binh nhận giao kích bá đạo bạo vang liên tục, càng khuếch tán đến phạm vi mấy dặm bên ngoài.
Tôn Tường kiếm khí dày đặc, hư thực tung hoành lấp loáng, từ giữa không mà phác họa ra loan chướng trùng điệp, Lô Hãn Văn mã sóc càng tinh diệu thông thấu, khinh linh hoành đại kiêm tu, lại thêm một cỗ nhuệ khí mạnh mẽ buông thả, nhất tâm nhất ý, mưu cầu xé nát đạo chướng ngại kiếm quang này.
Đấu đến thâm sâu, chỉ nghe xuy một tiếng vang nhỏ, kiếm quang sóc ảnh thình lình tán xuất, hai người chợt tách ra, Tôn Tường hai chân vững vàng lạc địa, thần sắc bất động, nhãn thần lại như đao, ác liệt quét tới Lô Hãn Văn, trong lòng chấn kinh không thôi, thiếu niên này trong cả trận tỷ thí, mạch lạc, tế tiết, tiết tấu, đều tự có chương pháp, tùy cơ mà động, lên xuống tự có triển bố.
Lô Hãn Văn lại chỉ cẩn trọng chú ý mã sóc trong tay, tuy đó là binh khí hắn lâm thời mượn từ Thanh châu chiết trùng phủ, nhưng đến cùng vẫn là một nhánh mã sóc tốt, cán sóc bằng gỗ dâu vô cùng dẻo dai, đừng nói gãy vỡ, chính là muốn làm xước nó cũng không dễ, thế nhưng Tôn Tường một kiếm cuối cùng vừa rồi, lại ngang nhiên vạch ra một vết nứt rộng chừng một ngón tay trên cán sóc.
Hắn nhướng nhướng mày, ghìm định cương ngựa.
Lô Hãn Văn vừa dừng tay, liền có trọng binh vây quanh như cũ, Tôn Tường độc phu chi dũng cũng không có đất dụng võ. Hắn ác chiến vừa xong, cả khuôn mặt trái lại trắng bệch hiếm thấy, u ám nhìn chòng chọc Lô Hãn Văn: “Hảo công phu. Hoàng Thập Cửu kia, là gì của ngươi?”
Lô Hãn Văn vứt mã sóc cho thân binh, hoành đao tùy thân rời vỏ, một dòng phong mang như thu thủy khắc trên gương mặt nhỏ tuổi của hắn, khiến cả người đều hiện lên một vẻ nhuệ khí khó cản: “Tên của Thập Cửu lang nhà ta cũng là ngươi có thể gọi được sao?”
“Tạp danh heo chó gì đó, làm sao gọi không được?” Câu này vừa nói xong, Lô Hãn Văn còn chưa ra hiệu, hàng quân cầm nỏ đứng đầu dĩ nhiên bước lên một bước chỉ tên về phía Tôn Tường. Đã đến nước này, Tôn Tường ngược lại cười lớn: “Lấy nhiều khi ít, thị cường lăng nhược, quan gia các ngươi chỉ toàn kiếm sống bằng nghề này, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, không cần nhiều lời!”
Lô Hãn Văn lẳng lặng chờ hắn nói xong, mới nói: “Thị cường lăng nhược, ngươi lại còn mặt mũi mà nói câu này. Thập Cửu lang thủ hạ lưu tình, ngươi lại ỷ vào binh khí sắc bén mà thương hắn. Ta hôm nay không gϊếŧ ngươi, không phải không thể gϊếŧ ngươi, ta cũng không sợ gϊếŧ người, đừng nói chỉ gϊếŧ ngươi một người, bằng những gì ngươi gây ra ngày đó, lấy võ loạn cấm, chính là Gia Thế ngươi mãn môn cũng đủ chết hết một lượt. Người tập võ mà ta biết, đều là tâm như trăng sáng, lại không ngờ được còn có người sẽ làm ra thủ đoạn đê tiện như vậy, muốn gϊếŧ ngươi, còn ngại ô uế binh khí của ta!”
Tôn Tường bị Lô Hãn Văn niên kỷ xem ra nhỏ hơn hắn rất nhiều lẽ thẳng khí hùng mà trách mắng, tức thì liền nộ đến tam thi thần bạo nổ, nhưng còn chưa đợi hắn phản bác, Tô Mộc Tranh vẫn một mực lặng im không nói bỗng sang sảng lên tiếng: “Vị quân gia này, Tôn chưởng môn thất thủ, hại bằng hữu ngươi thụ thương, dĩ nhiên chú thành cái sai lớn, cũng chọc đến võ lâm đồng đạo nghị luận. Nhưng người nào không phạm sai? Quân gia nếu là tái nhục phái bọn ta, chúng ta tuy rằng chỉ có sức lực con sâu cái kiến, cũng không dám không liều mạng nhất chiến, tuyệt không thụ nhục nhã như vậy!”
Nàng nói xong liền xoay người xuống ngựa, rút kiếm nghiêm trận sẵn sàng nhìn định Lô Hãn Văn. Lô Hãn Văn thấy nàng thấy nàng còn đội hiếu, đánh giá một phen, nói: “Có chút nam nhi thật là thua kém phụ nhân xa thay. Nhưng vị cô nương này, hắn đả thương, không phải bằng hữu của ta, mà là huynh trưởng của ta thầy của ta…”
Từ nhận được tin Hoàng Thiếu Thiên bị thương lại biến mất cùng Bá Đồ Tôn Thiên Hoa, đến nay đã qua vài ngày. Ngày đó biết tin, Dụ Văn Châu dĩ nhiên động đến ngư phù tùy thân cùng binh thư mang theo lần nam hạ này, điều động phủ binh chiết trùng phủ hoán phòng bố trận, bất động thanh sắc, trong hai ngày đem Thạch thành lật cả đáy lên trời, chỉ vì tìm người. Một mặt vội mà không loạn, một mặt cũng không quên dán mắt mà nhìn kẻ gây họa, vừa nghe Gia Thế rời khỏi Thạch thành, tức khắc điều Lô Hãn Văn cùng hơn trăm kỵ nhân mã đi tắt bày trận, thăm dò hư thực của Tôn Tường kia, thuận tiện để cho thiếu niên nhân vừa nhận được tin liền tâm tư đại loạn này ra ngoài đánh một phen, tiêu bớt ác hỏa đầy lòng.
Trước khi Dụ Văn Châu để hắn xuất thành đã cố ý căn dặn, thăm dò làm chủ, đừng đả thương người, đặc biệt là Tôn Tường, nhất thiết không được động một sợi lông nào của hắn. Để tránh Lô Hãn Văn xử sự cảm tính, còn chuyên môn thêm vào một câu “Thù của Thiếu Thiên, ngươi thay hắn báo, chờ hắn trở về nhất định không cam lòng.”
Chính là có câu nói này của Dụ Văn Châu, Lô Hãn Văn nói với Tô Mộc Tranh xong, nghĩ đến Hoàng Thiếu Thiên đến nay hoàn toàn bặt vô âm tín, hai mắt không khỏi cay nóng, ngừng một chút mới nói tiếp được: “Tuy rằng là vậy, thù của hắn, chờ hắn về báo. Tôn Tường, ngươi nhục Thập Cửu lang nhà ta, chẳng ngoài mượn thế thần binh lợi khí, lại nhân lúc hắn không hề phòng ngươi. Mà nay ngươi cùng hắn ở thế khác nhau, lại thế nào! Ta đã đáp ứng đại lang quân, tuyệt không động ngươi. Nhưng quá hôm nay, ngày khác gặp lại, trùng dương ngày đó ngươi tăng thêm khổ sở trên người Thập Cửu lang, ta tất phụng hoàn gấp bội!”
Lời này nói đến mức thê lương, Tôn Tường nghe xong cứng đờ, lại vẫn cười lạnh, ngạo mạn nói: “Nói phế thoại gì chứ, muốn chiến liền chiến, ta còn sợ ngươi?”
Lô Hãn Văn lúc này đã quay ngược đầu ngựa, nghe hắn nói vậy, cũng vứt đến câu tiếp theo: “Ô, đại lang quân có một câu nói, thác ta chuyển cáo ngươi ——”
Hắn nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh đến không chút dấu vết của Dụ Văn Châu lúc đó, không khỏi phát lạnh, bèn mô phỏng theo ngữ khí của hắn, bình bình đạm đạm nói: “‘Nhân ngôn Tôn chưởng môn cương dũng, ta chờ lĩnh giáo. Chỉ là thế gian cương dũng giả, chớ ai thắng quá Cửu Nguyên Lữ Phụng Tiên, kết cục của hắn, cũng bất quá là Bạch Môn lâu.’* Lời hết tại đây, tái hội.”
*Lữ Bố Lữ Phụng Tiên, chết ở lầu Bạch Môn do kế vây thành của hai trí giả Tuân Úc và Quách Gia của quân Tào.Nói xong Lô Hãn Văn hướng về Tô Mộc Tranh chắp tay vái chào, nhìn cũng không nhìn Tôn Tường, chỉ khẽ giơ tay, binh sĩ phía sau hắn chỉnh tề như một, thu hết binh khí nhường ra một lối đi, Lô Hãn Văn một giương roi ngựa, giũ bụi mà đi.
Một đội nhân mã này không hề báo trước mà xuất hiện, lại như gió cuốn mây tan mà biến mất, đều bất quá một cái chớp mắt. Mãi đến tận khi tiếng vó ngựa ầm vang kia tiêu tán đến không còn dấu vết, lưu lại Gia Thế chư nhân đương địa vẫn còn trầm tịch như chết. Sau hết, vẫn là Tô Mộc Tranh cơ hồ hờ hững thúc ngựa, dẫn đầu đạp lên lộ trình hồi gia.
Lúc này trên một ngọn sườn dốc thấp ngoại thành Thạch thành, một trường tranh đấu giữa Lô Hãn Văn cùng Tôn Tường đã bị người thu hết toàn bộ vào đáy mắt. Một mỏm núi này tầm nhìn rộng lớn, đăng cao viễn vọng, bốn phía đều nhất lãm vô dư. Trên sườn núi hai người như nhìn lửa trong động, xem hết một trận động tĩnh này, một mực chờ đến khi người Gia Thế đều đã hướng Hành châu mà đi, một người trong đó mới nói: “Dụ đông gia, không, Dụ lang quân một tay đóng cửa tróc giặc này, động tĩnh thật đúng là không nhỏ.”
Dụ Văn Châu vẫn nhìn một phiến đất trống đã không còn ai dưới chân núi, nói: “Đều đã nói Bá Đồ cùng quan phủ có tư, dứt khoát có đi, lúc này mới không uổng công quý phái Hàn môn chủ năm nay mất vị trí võ lâm minh chủ này.”
“Thời dã, vận dã, mất thì mất đi, năm sau lại cầm về là được. Sơ tâm bất cải, trước sau như một.” Trương Tân Kiệt cũng cười một tiếng, “Chỉ là bọn ta ánh mắt vụng về, mấy tôn Bồ Tát lớn đến vậy đến địa giới Thanh châu ta, cũng chưa từng hảo hảo khoản đãi, thật là thất kính.”
“Nào có. Quý phái Tôn đường chủ đãi huynh đệ ta chu đáo chí thậm, lần này lại nhờ có hắn đáp cứu xá đệ, ta muốn gặp mặt nói lời tạ ơn, lại không biết làm thế nào mới có thể tìm được hắn?”
“Thật là không khéo, tin tức của Tôn đường chủ, ngay cả môn nhân của ta cũng tham tầm không đến. Dụ lang quân chỉ kém đem Thạch thành đào sâu ba thước, nguyên lai cũng vẫn không tìm được người?”
“Ta một kẻ dị hương nhân, lạ đất lạ người, vẫn thỉnh Trương chưởng giáo không tiếc chỉ giáo. Văn Châu ngày sau tất đương trọng tạ.”
Trương Tân Kiệt thụ một vái này của Dụ Văn Châu, mục quang tìm đến phương xa một dải Thanh giang như thắt lưng gấm khảm giữa một mảnh đồi núi cùng lương điền: “Có chút giang hồ khách không giống giang hồ khách, có chút người làm ăn không phải người làm ăn, lại cứ còn có chút quan lại đệ tử, không thiếu nhất là hiệp nghĩa tâm, Mạnh Thường Tín Lăng đều làm được, Hầu Doanh Chu Hợi cũng chẳng thua. Dụ lang quân, lệnh đệ có sợ nước không?”
Dụ Văn Châu thoáng bật cười: “Nguyên lai là vậy. Ta nghe nói Chung gia nuôi được một đôi hảo nhi nữ, cũng không biết là ai có gan to đến thế, hai phương đều giấu diếm được.”
Hắn nói xong cũng không cần Trương Tân Kiệt đáp, lại chắp tay thêm lần nữa nói: “Đa tạ chỉ điểm. Trước mắt không gì tạ được, mỹ tửu trong toàn Lam Khê Các, tạm thời tặng cùng nhị vị ăn tết. Trương chưởng giáo nhã hảo tranh chữ, vừa vặn chút chữ trong các đều là Phan Dật viết, cũng tặng hết cùng các hạ thưởng ngoạn. Ta thiếu các hạ phần tình nghị này, Trương chưởng giáo khi nào muốn đòi, liền sai người đến thông truyền một tiếng tức được.”
Phan Dật này là khâm điểm thám hoa, lại là hàn lâm, vốn có tài danh, lại có ngạo cốt, rất được người đương thời kính trọng, người trong kinh lấy việc lưu trữ tranh chữ của hắn là thời thượng, cái gọi là “Phan lang một chữ, giá tẫn thiên kim”, mà Dụ Văn Châu chỉ vì một câu tung tích Hoàng Thiếu Thiên không biết thật giả, lật tay đã tiễn đi vạn kim như thế.
Nghe được Phan Dật hai chữ, Trương Tân Kiệt khẽ động đầu mày; lúc này Dụ Văn Châu đã quay đầu ngựa chuẩn bị hạ sơn, trước khi đi dường như nghĩ tới một chuyện, bèn ngừng lại nhàn nhạt hờ hững nói: “Còn có một chuyện, chỉ sợ cũng cần Trương chưởng giáo thành toàn.”
“Dụ lang quân thỉnh giảng.” Trương Tân Kiệt âm thầm sinh ra tâm ý đề phòng, bất động thanh sắc nhẹ nhàng gật đầu.
Dụ Văn Châu khẽ cười một tiếng: “Cũng không phải đại sự gì. Trước đây chưa lâu —— khoảng tháng bảy đi, Thiếu Thiên ham chơi, làm mất món đồ chơi nhỏ, cũng không biết có phải đã bị kỳ nhân nào đó của quý phái nhặt đi mất. Không dối gạt Trương chưởng giáo, đó là do trong cung ban thưởng mà ra, có đánh dấu đại nội, người dân gian tư tàng nhẹ tắc phạt trượng nặng tắc đày ải, nhược là Bá Đồ môn trung vị nào vừa vặn biết tung tích, vẫn thỉnh trả tới kinh đô Đông thị Lam Vũ các, cứ nói là trả lại Lam Vũ các chủ nhân, ngày sau Bá Đồ nhược có việc gì khác, cũng có thể đến Lam Vũ các tìm ta. Trương chưởng giáo, thứ ta quy tâm tự tiễn*, từ biệt tại đây.”
*quy tâm tự tiễn: nỗi nhớ nhà như tên rời cungNói xong, Dụ Văn Châu đánh ngựa liền đi, một người một kỵ, phi gấp xuống núi, rất nhanh hội hợp cùng Lô Hãn Văn cũng đang tìm hắn mà đến, sau đó tức khắc hướng về phía kinh thành phương Bắc, vó ngựa không ngừng mà chạy.
Một phen vướng mắc trên bờ này, bọn Trương Giai Lạc hành thủy lộ tự nhiên không biết, nhưng từ khi rời khỏi đất Thanh châu, thuận buồm xuôi gió, có thể nói một đường trôi chảy: Bọn họ tới gần thành trấn tìm một thanh niên tay chân lanh lẹ sung làm tạp dịch, sau khi chuyển nhập kênh đào phía Nam lại thuê một đại phu theo thuyền chiếu cố, nhưng ngoại trừ chút việc chăm sóc vặt vãnh thường ngày, mỗi khi đến đêm, vẫn là Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình hai người luân phiên thủ bên người Hoàng Thiếu Thiên đến nay vẫn chưa tỉnh, để phòng bất trắc.
Đi hết mười ngày, thuyền đã tiến vào kênh nối rộng lớn. Một ngày kia đúng lúc là Tôn Triết Bình giới bị ngoài khoang thuyền mà Trương Giai Lạc thủ Hoàng Thiếu Thiên, Trương Giai Lạc thủ thủ, thủ một hồi không chỉ ngủ quên, mà còn nằm một giấc mộng.
Nói là “Một giấc” mộng cũng không thỏa đáng, mộng này tới lui điên đảo, lại không giống mộng, trái lại càng giống bì ảnh* thoạt nhìn sinh động như thật: Một thuấn trước còn ở Nam hồ cùng Tôn Triết Bình soi đuốc dạ đàm, một khắc sau liền về đến đêm mưa hạ Thanh châu, nước mưa lâm trên đầu vai cảm giác vẫn chưa kịp rút đi, Trâu Viễn nâng Táng Hoa, phía sau hắn lại là một mảnh đen kịt người người trầm mặc —— “Nghịch đồ Tôn Triết Bình dĩ nhiên trói tại đường ngoại, thỉnh chưởng môn sư huynh chấp pháp.”
*bì ảnh hí: Kịch đèn chiếu, còn xưng là kịch bóng, lợi dụng ánh đèn, lấy da thú hoặc giấy bìa làm thành nhân vật, cắt hình chiếu rọi trên màn trắngHắn liền hỏi: “Chưởng môn sư huynh là ai?”
Trâu Viễn nhìn hắn: “Trương sư huynh lời này hỏi thật cổ quái, từ khi Bách Hoa gặp nạn, nam bắc lưỡng lâu nhất trí tôn ngươi làm chưởng môn, đến nay dĩ nhiên ba năm có dư, lại không hiểu một câu này từ đâu mà hỏi?”
Hắn lại hỏi: “Ta lại là ai?”
Lần này Trâu Viễn thần sắc càng thêm quái lạ: “Sư huynh, ngươi lời này ta lại không hiểu. Ngươi không phải Trương Giai Lạc, thì là ai?”
“Vậy Tôn Thiên Hoa là ai?”
Lần này người đặt câu hỏi đổi làm Trâu Viễn: “Làm gì có cái gì Tôn Thiên Hoa? Nghe chưa từng nghe, trong Bách Hoa chưa bao giờ có người này. Chưởng môn sư huynh, ngươi chớ phải còn mang lòng thương hại hạng người khi thế diệt tổ này? Táng Hoa này nhuốm đầy máu tươi đệ tử Bách hoa lâu ta, hôm nay dám thỉnh chưởng môn tự chấp kiếm này, chém xuống Tôn Triết Bình đầu chó!”
Táng Hoa ở trước mắt hắn hàn phong thoáng hiện, nhưng đây không phải kiếm của Trương Giai Lạc hắn, chủ nhân của nó từng đem nó giao vào trong tay mình, trịnh trịnh trọng trọng, hệt như giao phó một nửa tính mạng.
Hiện tại, sư huynh đệ của hắn, sư huynh đệ của bọn hắn, lại muốn hắn dùng một chi kiếm này, tự tay trảm sát chủ nhân chân chính của nó.
Trương Giai Lạc định thần, vươn tay trái ra, nắm chặt rồi kiếm phong băng lãnh cứng rắn, máu trong lòng bàn tay, trong nháy mắt phủ kín thân kiếm ——
Lại đứng ở bên bờ Nam hồ, tạp hoa sinh thụ, quần oanh loạn phi, lá sen sơ sinh bị gió xuân thổi đến vui mừng khẽ hát lên.
Tay trái của hắn bị nắm chặt thật chặt, không chảy máu nữa.
Trương Giai Lạc đột nhiên mở mắt ra, lòng bàn tay cùng lưng áo ướt một mảnh mồ hôi, nhưng còn chưa kịp thoát ra khỏi mộng cảnh hồ đồ này, đã đối mặt với một đôi ánh mắt trong suốt, đang ôm chút nghi hoặc mà nhìn hắn: “… Lão Tôn?”
Trương Giai Lạc cùng Hoàng Thiếu Thiên quen biết một trận, lần đầu tiên cảm thấy hai chữ khàn khàn khô khốc này từ một cái miệng người xưa nay ồn ào nhả ra lại có thể êm tai đến thế. Nhất thời cũng mặc kệ mộng kia, vội vàng hỏi Hoàng Thiếu Thiên: “Tỉnh lúc nào đó?”
Hỏi xong nghĩ nghĩ, lại vội lấy trà cho hắn uống vào, thăm trán hắn thấy vẫn sốt nhẹ, trong lòng sầu lo mà lặng lẽ thở dài, trong lời nói không lộ ra nửa điểm: “Muốn ăn chút gì không?”
Hoàng Thiếu Thiên liên tục xua tay, uống hết nước trà liền hất chăn muốn xuống tháp. Kết quả chân mới một đạp trên sàn nhà, lập tức một trận trời xoay đất chuyển, chỉ đành liên thanh ai ai ai ai ai, loạn loạn hoảng hoảng ngồi về, tay đỡ đầu nhìn Trương Giai Lạc nói: “Ta nói lão Tôn, ngươi làm sao mà đổi tấm da rồi?”
Trương Giai Lạc chẳng ngờ Hoàng Thiếu Thiên vừa tỉnh liền nói với mình một câu đầu tiên như vậy, ngẩn ra một trận mới sờ sờ mặt: “… Ngươi chọc đến trời đất xoay vần, không đổi một cái mặt, làm sao mang ngươi đi?”
Hoàng Thiếu Thiên ngồi vững rồi thì đưa tay đẩy mở một bên cửa sổ, nhìn ánh trăng đã khuyết, hỏi: “Quá hai mươi chưa?”
“Hai mươi hai.”
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Khó cho ngươi nghĩ cách đem ta đi thủy lộ.”
“Việc này lại là người khác nghĩ ra. Ngươi tạm thời đừng vội nói chuyện, ăn chút gì đi.”
“Thêm một bát trà là được.” Hoàng Thiếu Thiên cảm giác được một bên thân thể băng bó quá chặt, liền hiểu tất có ngoại thương. Nhưng lúc này hắn thủ cước hoàn toàn vô lực, không nhận biết nổi, sau khi khẽ nói một câu, bèn nhìn Trương Giai Lạc lại đang bắt đầu bận rộn một trận, nói: “Lão Tôn, có lỗi rồi, giấu diếm ngươi nhiều đến vậy.”
Lời này nghe được Trương Giai Lạc trong lòng không thoải mái, nhưng thấy hắn tỉnh rồi, những chuyện mấy ngày vừa qua chứa đọng tại đây nhiều như thế, cũng nói: “Có gì mà có lỗi hay không lỗi. Ngươi cũng chưa từng hỏi ta một câu diện mục thật tính danh thật. Người với người tương giao, chút chuyện này đều là hư, chẳng hề trọng khẩn. Chỉ là, Dạ Vũ Thanh Phiền Hoàng Thập Cửu kia, thật đúng là ngươi sao?”
Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng do dự, gật đầu: “Chính là ta. Thiếu Thiên là tên thật của ta, ngược lại không nhiều người biết.”
Trương Giai Lạc lược nhếch khóe miệng: “Vốn là cứu ngươi, chỉ vì nghĩ ngươi là bằng hữu của ta, ta vô luận thế nào cũng không thể nhìn ngươi chết. Sau đó nghe người ta nói chuyện của ngươi, lúc này mới biết, nguyên lai trong lúc đánh bừa mà trúng, làm một việc nghĩa.”
Hoàng Thiếu Thiên nghe hắn nói xong, lại hỏi: “Trên đường hành thuyền có ngộ phải khó dễ gì hay không?”
“Thuận phong thuận thủy, từ kênh đào phía nam chuyển tới kênh nối lớn, quan thuyền theo lệ lên thuyền nghiệm văn thư, đều không sao.”
Hoàng Thiếu Thiên hai mắt lóe sáng, lập tức bật cười, cười xong nói: “Lão Tôn, ta nếu đến kinh thành lại bất tỉnh, nhọc ngươi đưa ta đến Đông thị Lam Vũ các.”
Trương Giai Lạc vốn đang chuẩn bị thức ăn cho hắn, nghe được câu này, tức khắc ngừng tay; đối mặt với ánh mắt của hắn, Hoàng Thiếu Thiên vẫn bình tĩnh: “Đại ca cùng ta trong quá khứ có một hồi nhân duyên với Lam Vũ các, lúc bọn ta trở về từ Lương châu, liền mua lại Lam Vũ các. Chuyện của Ngụy lão đại, bọn ta không rõ lai long khứ mạch. Nhưng hắn không chịu cùng ta nhận nhau, ta bèn không đi tìm hắn —— gặp nhau không quen nhau, luôn có nguyên do.”
Mấy câu nói ngắn ngủi ẩn hàm bao nhiêu âm ngoài dây đàn, sau khi Trương Giai Lạc nghe đến mức khó tin, không khỏi hỏi: “Ngụy lão đại… Ngươi là nói Lam Vũ các chủ nhân Ngụy Sâm? Ngươi từng gặp qua hắn?”
Hoàng Thiếu Thiên phản hỏi: “Ngụy đạo sĩ kia, ngươi cho rằng là ai?”
Trương Giai Lạc câm rồi —— nguyên lai Ngụy Sâm kia bao nhiêu năm đều bặt vô âm tín, lại đã từng xuất nhập dưới mí mắt hắn.
Lúc này Hoàng Thiếu Thiên còn nói: “Một đường này hành thuyền không dễ, Hàn môn chủ cùng Trương chưởng giáo mặc dù đối ta đề phòng quá nhiều, lại vẫn xuất thủ tương trợ, nguyên lai ta nhìn lầm Trương chưởng giáo rồi.”
Sau khi nghĩ hiểu một lời này của Hoàng Thiếu Thiên, Trương Giai Lạc nói: “Không tính là Bá Đồ tương trợ.”
“Không phải? Ngươi đã thủ ta, giờ khắc này là ai canh giữ ở đầu ngoài?”
“Thạch thành Lâu gia, một vị sư phụ kiếm thuật.”
Hoàng Thiếu Thiên khởi điểm còn chưa để ý: “Vậy tất là bằng hữu ngươi có thể thác phó sinh tử, ta nhất thời ngứa tay, lại liên lụy đến nhiều người như vậy.”
Trương Giai Lạc trầm mặc một lát: “Không phải bằng hữu, bèo nước gặp nhau mà thôi, thậm nhờ vị Hạ lang quân kia đại nghĩa, nguyện ý đi một đoạn đường này.”
Hoàng Thiếu Thiên lần này mới thật sá dị hẳn, nhìn chòng chọc Trương Giai Lạc nửa ngày, rốt cục nói: “… Lão Tôn, nếu chỉ là người xa lạ, vậy ngươi ngủ cũng có chút sâu rồi.”
Hắn người nói vô tâm, lại nói đến mức Trương Giai Lạc thật sự có chút nóng mặt.
Nhưng nói xong mấy câu này, cũng nói sạch khí lực toàn thân của Hoàng Thiếu Thiên, Trương Giai Lạc thấy hắn như thế, hối hận bất tri bất giác đã cùng hắn nói nhiều đến vậy, không lên tiếng nữa, chỉ lấy canh thuốc đã đun nóng đút cho hắn ăn. Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng ăn hết nửa bát, cả khuôn mặt trái lại không còn chút nhân sắc, đối mặt thần sắc lo âu của Trương Giai Lạc, hổn hển thở một hơi nói: “Thân ta rất phiền, thương kia lại thụ đến bất diệu, cũng đừng phí tâm đi tìm đại phu khác, cứ gấp đưa ta về đi. Đại ca ta quá nửa là đã đến rồi.” Nói xong, một chữ cũng không chịu nhiều thêm.
Quả nhiên đến ngày thứ hai hắn lại bắt đầu mê man, sốt nhẹ không lùi, khi đến được kinh thành thì cả thuốc cũng không đút vào được. Trương Giai Lạc trong lòng lo lắng, thuyền vừa cập bờ, tức thì mang người hướng phía Đông thị mà đi.
Một vùng này hắn không hề quen thuộc như Tôn Triết Bình, vì đó mà Tôn Triết Bình đi phía trước dẫn đường, Trương Giai Lạc cõng người theo sát phía sau. Kinh thành thu sâu, đã rất lạnh rồi, hắn cẩn thận dùng áo lông gói chặt Hoàng Thiếu Thiên trên lưng, bản thân chỉ mặc một kiện đơn y, cứ việc như vậy, trên người vẫn nhanh chóng ướt sũng mồ hôi.
Hai người từ lúc lên thuyền trở đi đã chẳng nói lời nào với nhau, đến kinh thành cũng quen như vậy, trầm mặc xuyên ngõ qua phường, một đường đi tới Đông thị huyên náo tiếng người, lại rất nhanh tìm đến được Lam Vũ các khí thế phi phàm kia. Trương Giai Lạc lần cuối tới đây đã là gần bốn năm trước, tự một mình ngồi trong tửu lâu uống một bát Hạnh Hoa Bạch, sau đó liền một đường hướng đông, đầu về Bá Đồ. Lần này trở lại cũng chẳng còn chút tâm tư thăm xưa, mà bọn hắn cũng không kịp làm vậy —— rõ ràng mới sáng sớm, bọn hắn vừa mới đứng lại trước cửa, từ trong Lam Vũ các dĩ nhiên có người lướt ra, đó là một Hồ nhi trẻ tuổi, một đôi mắt tràn đầy lo âu, một thân Hồ phục gấm vóc hoa tròn mà vẫn tôn lên da trắng thắng tuyết, mặt mày tuấn lãng, hắn vừa thấy được Trương Giai Lạc cùng Hoàng Thiếu Thiên ngũ quan che khuất một điểm cũng nhìn không rõ trên lưng hắn, tức thì lộ ra biểu tình như trút gánh nặng: “Rốt cục đến rồi!”
Nói xong lập tức xoay người: “Nhị vị đi theo ta. Đại lang quân cùng Lô lang quân nhà ta hôm qua đã đuổi về tới, đợi hết một ngày, cũng coi như đợi được Thập Cửu lang về rồi!”