Chương 1: Thính vũ

01, Nghe mưa

“Ngụy đạo sĩ, tới kể chuyện biến cố gần đây của Gia Thế môn đi thôi.”

Thân ảnh màu xám khoác một thân mưa rào kia một khắc chuồn vào Lam Khê Các, ngoại trừ khách nhân hai bàn gần cửa, khách quen ngồi đầy điếm đường không ai lưu tâm trong điếm đã có thêm một người. Trời bảo không khéo, một bàn bên trong đúng lúc có kẻ nhận ra hắn, nhìn thấy hắn đến, liền ôm ba phần ý say chiêu hô lên.

Bị gọi trúng, người kia ngừng cước bộ, giơ tay lau hơi nước trên mặt mới cợt nhả nói: “Biến cố của Gia Thế sao, lão phu xác thực có biết một hai, nhưng mà một hay hai thì…”

Người hỏi kia nhìn hắn cố lộng huyền hư, cũng không nói nhiều, từ trong ngực đào ra túi tiền, móc một khối bạc vụn leng keng hướng hắn ném tới. Hứng tiền đầy ngực, trung niên nam tử được xưng là Ngụy đạo sĩ vẫn đứng bất động hì hì cười, người hỏi hết cách, chỉ đành vẫy tay gọi tới điếm tiểu nhị, kêu nửa cân tán tửu đãi hắn, còn nói: “Đừng bà bà mụ mụ nữa, mau tới uống rượu, kể nghe một chút đi.”

Gặp lúc hoàng hôn, lại là ngày hè, lúc này vốn nên là mặt trời rực rỡ, chỉ tiếc mưa hết một ngày, sắc trời đã tối đi quá nửa. Khí trời tuy xấu, chuyện làm ăn của tửu lâu lại tốt hơn bình thường, mà Lam Khê Các mới khai trương đầu tháng này luôn có sẵn mỹ tửu từ khắp nơi đến, giá rượu lại thấp hơn một thành so với các tửu lâu còn lại, lúc này càng là tửu khách đầy nhà, liếc mắt mà nhìn, tửu lâu hai tầng không thấy một bàn trống.

Tuy rằng ồn ào huyên náo, nhưng đối thoại giữa tửu khách và trung niên nam tử có vẻ mặt như mang hết mỏi mệt của một kiếp người kia vẫn bị chú ý, rất nhanh đã có người ngồi mấy bàn gần đó nhìn về phía bọn họ —— tửu khách hỏi chuyện nhìn trang phục chính là người hành tẩu giang hồ, người được hỏi kia lại mặc một thân đạo bào bẩn thỉu xám xịt vá bổ khắp nơi, đầu tóc một búi vấn loạn, mặt lởm chởm râu, bên hông không thấy binh khí, tuy rằng vẻ mặt tươi cười không chút nhuệ khí, nhưng không hiểu sao, nụ cười kia nhìn vào chỉ khiến người cảm thấy phiền chán, hận không thể ngay lập tức quay nhìn nơi khác.

Nhiều người lưu ý, tự nhiên càng có thêm nhiều người nhận ra hắn, nghe ngóng biết được đang nói chuyện biến động gần đây của Gia Thế, bất kể là quen hay không quen người này, đều nhất thời chú tâm chờ nghe thử xem hắn muốn nói gì.

Ngụy đạo sĩ kia đã sớm lưu ý đến ánh mắt người khác, bèn cười cười, đầu tiên kéo một băng ghế ngồi xuống bưng rượu một hơi uống cạn, lại xả tay áo lau miệng, ung dung thong thả nói: “Ngươi hỏi đi thôi. Một bạc, có thể hỏi hai câu.”

Người kia đối hắn có điểm quen thuộc, lười phí lời: “Tô Mộc Thu là làm sao mà chết?”

“Bệnh chết.”

“Bệnh gì?”

“Hiểm nghèo.”

“Hắn vẫn chưa tới ba mươi, võ công quán tuyệt thiên hạ, có thể có bệnh hiểm nghèo gì?”

Nghe vậy, Ngụy đạo sĩ nở nụ cười, phủi phủi vạt đạo bào bị nước mưa xối ướt, nhưng không nói tiếp.

Người hỏi ngạc nhiên, mới nhớ ra đây đã là câu thứ ba. Bỗng nghĩ lại, vừa rồi nói cũng như không, không khỏi có chút giận dữ: “Ngươi… Chuyện này khắp thiên hạ đều biết, ngươi cũng coi như đã trả lời xong?”

Ngụy đạo sĩ mí mắt cũng không nâng, hỏi ngược: “Chuyện khắp thiên hạ đều biết, ngươi còn hỏi?”

“Ngươi…”

Tửu khách bị cướp trắng trợn, vỗ bàn một cái đang muốn phát tác, lại bị người bên cạnh kéo lại, vứt thêm một bạc qua: “Ngụy lạp tháp*, ngươi quả là tiền lao, thôi, tiếp đi. Đến cùng là bệnh gì?”

*Lạp tháp: lôi thôi, không thành thật

Đột nhiên đổi xưng hô, Ngụy đạo sĩ kia cũng không giận, khẽ một tiếng cười nhạo: “Tô Mộc Thu là người nào, nếu không phải bệnh chết, cũng không thể là bị người khác đánh chết đi.”

Hắn tiếng nói khàn khàn trầm thấp, ngữ tốc không nhanh, nghe có thứ cảm giác chói tai khó tả, vừa dứt lời, đã có người lặng lẽ hít một hơi lạnh —— trước khi tiền nhậm chưởng môn Tô Mộc Thu từ thế, Gia Thế môn hắn chưởng quản có thể xưng tụng võ lâm đệ nhất đại phái, không chỉ huynh muội chưởng môn võ công độc bộ thiên hạ, còn có Diệp Tu tuổi chưa nhi lập đã ba lần liên nhậm võ lâm minh chủ. Nhưng chưa tới sáu tháng trước, Tô Mộc Thu đột nhiên từ thế, tiếp đến Diệp Tu bất cáo nhi biệt, bặt vô âm tín, đệ nhất đại phái ngày trước của giang hồ ngộ biến cố trọng đại, dẫn tới bao nhiêu suy đoán, trong nửa năm các môn phái lớn nhỏ đều lo nghĩ mọi cách tìm hiểu thực hư để bố trí trước một bước, trên dưới Gia Thế một mực tránh né chuyện này, chỉ đề cử đại đệ tử trong môn Tôn Tường kế nhậm chưởng môn, mà Tô Mộc Tranh muội muội cùng mẹ của Tô Mộc Thu thì bị đẩy xuống làm hộ pháp, giúp Tôn Tường vốn tư lịch còn thấp cùng nhau xử lý sự vụ lớn nhỏ trong giáo.

Người hỏi liền nghẹn, không thấy nói thêm gì nữa, khẩu khí nhịn trong ngực không thể phát tác, lại không cam lòng, cả một khuôn mặt nhất thời nén thành màu gan heo. Lúc này hốt nhiên lại nghe người hỏi: “Án theo tư lịch võ công, thế nào mà không phải Tô cô nương kế nhậm vị trí chưởng môn?” Lúc nói lại có một góc bạc không biết từ nơi nào bay tới, Ngụy đạo sĩ cũng không nhúc nhích, chậm rãi đưa tay, đã chụp được bạc kia, hơi ước lượng, liền nói: “Ai, tin của người chết chỉ trị giá một tiền, Tô cô nương một đại mỹ nhân như hoa như ngọc thế kia, ngươi lại không biết ngại chỉ ra một tiền tới hỏi?”

Trong tiếng cười rộ linh linh tán tán, lại có bạc vụn từ nhiều nơi khác bay tới, xem ra người cảm thấy hứng thú với chuyện gần đây của Tô Mộc Tranh không ít, bên này Ngụy đạo sĩ một món cũng không để rơi đất, tiếp đầy đủ, ước lượng bạc một chút, lại chậm rãi nói: “Tô Mộc Tranh bệnh, trong chết tìm sống, làm giáo chủ gì chứ.”

Vừa dứt lời thì có người cao giọng phản bác: “Thúi lắm. Ta tháng trước từ Hành châu đến, sao không nghe được một điểm phong thanh. Ngươi lão vô lại này, già đầu không cần mặt mũi, miệng đầy dối trá.”

Hành châu chính là đất của Gia Thế. Ngụy đạo sĩ bị người chỉ mặt nhục mạ, chỉ hỏi: “Ngươi gặp qua nàng rồi?”

Người phản bác kia hơi do dự, dưới chúng mục giăng giăng, chỉ có thể nói: “Chưa từng gặp được… Nhưng cũng chưa từng nghe Tô cô nương ngọc thể, ngọc thể chẳng lành.” Nửa câu sau nói đến thập phần ngượng ngại, nói xong mọi người lại cười. Chỉ là trong tiếng cười này, có chút ý thông cảm: Tô Mộc Tranh trên võ lâm phương danh lan xa, thường có kẻ hiếu kỳ chỉ vì tranh luận nàng và Yên Vũ tiêu cục Sở Vân Tú hai người ai là võ lâm đệ nhất mỹ nhân mà tranh đến khó phân, có người nói tranh đến thời điểm mặt hồng tai đỏ, binh khí giao phong cũng xảy ra. Tô cô nương tuổi tròn hai mươi, tuy nhiên vân anh chưa gả, dòng dõi lại hiển hách như vậy, trong chốn giang hồ thiếu niên hiệp khách muốn một bước lên mây trở thành thừa long khoái tế của Tô gia, tuyệt không thiếu hơn những nho sinh đọc thoại bản mà tưởng rằng giai nhân tặng kim, hồng phất dạ bôn* là có thật.

*Giai nhân tặng kim, hồng phất dạ bôn: đều chỉ Hồng Phất nữ trốn theo Lý Tịnh khi hắn còn chưa có công danh sự nghiệp

Ngụy đạo sĩ chưa mở miệng, lập tức đã lại có người tiếp lời: “Tô cô nương và Diệp minh chủ thanh mai trúc mã, sớm muộn là Diệp phu nhân, còn có thể bước ra nhận chức chưởng môn này hay sao?”

Câu nói này nhất thời đâm vào chỗ đau trong lòng bao nhiêu người. Tửu khách trước đó giận nói Tô Mộc Tranh không hề sinh bệnh quả nhiên sắc mặt trắng bệch, lảo đảo một thoáng, nhưng vẫn mạnh miệng: “… Cũng chưa chắc đã hứa Diệp gia. Diệp Bất Tu kia nếu thật hữu ý, làm sao hai nhà vẫn chưa kết thân?”

Nhược mà người nghe hữu tâm, không khó từ đối thoại của hai người nghe ra mấy phần ly kỳ: Thanh châu là đất Bá Đồ, Bá Đồ môn hạ đệ tử đông đảo, môn chủ Hàn Văn Thanh được người kỳ vọng, trong mắt rất nhiều người, Hàn Văn Thanh mới là kẻ xứng với võ lâm minh chủ. Thế nhưng mặc kệ bao người kêu gào, an tọa vị trí minh chủ, vẫn là Diệp Tu kẻ làm người đạm mạc, ái võ thành si kia. Trong miệng võ lâm đồng đạo ngưỡng mộ Gia Thế và Diệp Tu, mặc kệ hiện tại vị trí minh chủ đã do Luân Hồi minh Chu Trạch Khải tiếp nhận, trên ngôn từ vẫn án lệ cũ tôn xưng một tiếng Diệp minh chủ, bất quá đến Bá Đồ bên này, lại là một kiểu xưng hô khác.

Một tiếng Diệp Bất Tu vừa ra, quả nhiên dẫn tới nho nhỏ loạn thanh một trận. Chỉ chốc lát sau lại có người nói: “Cũng không thể nói như vậy, hôn sự có hứa hay không, chuyện tốt này, chưa hẳn không thành. Diệp minh chủ thần long không thấy đầu không gặp cả đuôi cứ thế một đi, đáng thương Tô đại mỹ nhân độc thủ hương khuê, có thể nào không sinh bệnh? Hắc hắc, vị nhân huynh này nếu ngưỡng mộ Tô cô nương, sao không tới cửa cầu thân, Tô mỹ nhân bệnh trung cửu khoáng, nhược mà may mắn sự thành, tiểu huynh đệ không chỉ có cữu huynh Tô Mộc Thu, nói không chừng còn có thể nhận Diệp minh chủ làm ngoa huynh* một phen đó.”

*Ngoa huynh đệ: huynh đệ mang chung một giày, dùng chung nữ nhân

Lời này nói cay nghiệt ác độc đến cực độ, trừ phi là kẻ chưa rành thế sự, người nghe được không ai không xôn xao, lại có kẻ xưa nay không ưa gì Gia Thế nhân đó cười thầm. Người trẻ tuổi kia ngưỡng mộ Tô Mộc Thu đã lâu, nghe vậy trên mặt đầu tiên là trắng bệch, rất nhanh liền trướng đỏ như máu, đảo mắt kiếm ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí vung tới kẻ nói năng ngông cuồng kia.

Mắt thấy đã muốn đao binh tương tiếp, một gã hầu trà vẫn trực hầu một bên đột nhiên khoát tay, một cái nắp ấm bằng đồng không nghiêng không lệch vừa vặn va thẳng vào món binh khí kia, kẻ vung kiếm chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, hoàn toàn không phòng bị, bịch bịch bịch lui nhanh ba bước, sau khi đứng vững còn chưa kịp nổi giận, phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói: “Hãn Văn, đem tranh chữ thϊếp trên tường chậm rãi đọc một lần cùng khách nhân nghe.”

Gã hầu trà kia lập tức để bình trà xuống, lại cung cung kính kính lùi qua một bên, nhẹ giọng nói: “‘Tham rượu hỏng việc, giảng trà kính miễn’. Khách quan, bản điếm buôn bán nhỏ, mong rằng giơ cao đánh khẽ, động thủ xin mời ra cửa trước.”

Thanh niên ra tay tự xưng võ công không yếu, hoàn toàn không ngờ nhẹ nhàng như vậy đã bị ngăn lại, một khẩu ác khí trước đó còn chưa nuốt xuống, tân khí lại tới, nhưng trong đồng bạn của hắn có người ánh mắt tương đối lão đạo, đã nhìn ra người hầu trà nhỏ tuổi này một phen xuất thủ bất phàm, vội vàng đưa tay kéo đồng bạn trước, mới hướng nam nhân ác ngôn trước đó nói: “Bọn ta và các hạ không cừu không oán, bình thủy tương phùng*, hà tất mở miệng hại người?”

*bèo nước gặp nhau

Người kia lạnh lùng cười một tiếng, không đáp lời, nhưng trong mắt không hề mảy may sợ hãi, hiển nhiên không để nhóm người này vào mắt. Thiếu niên nọ mất mặt, đang muốn động thủ nữa, gã hầu trà kia lại vô thanh vô tức lướt tới bên cạnh: “Không phải đã nói trong điếm không thể động thủ sao, tiền trà tiểu điếm không cần nữa, ngày mưa không dám lưu khách, khách quan không tiễn.”

Trước đó hai người còn cách xa nhau một trượng có thừa, trong chớp mắt người đã ở sát bên, trong điếm rất nhiều kẻ thậm chí không thấy rõ hắn làm cách nào mà lướt tới được. Lúc này đồng bạn thanh niên kia nhận rõ tình thế, biết cường hoành tuyệt không chỗ tốt, huống hồ bọn họ một đám khác quê lạ đất, nơi này Bá Đồ địa đầu, hà tất tranh chút nhất thời. Vì thế kẻ lớn tuổi nhất trong số đó liền trầm mặt nói: “Nào có buôn bán nhỏ, quả thực điếm lớn khi khách. Lam Khê Các, hừ hừ, khí thế thật lớn, ta Lâm Hải bang hôm nay lĩnh giáo. Ngày khác còn có cơ duyên, tất sẽ đăng môn nghe dạy.”

Ý tứ trong lời chính là ngày sau nhất định tới đòi lại trận này, thế nhưng đợi hắn nói xong, người vừa nhẹ giọng dặn dò gã hầu trà chỉ nở nụ cười, khách khí hàn huyên nói: “Ngày sau còn dài, nhược bằng chư vị về sau còn muốn uống chén trà nhạt, ta đây nhất định quét đất mà chờ, cung nghênh các hạ thưởng quang.”

Chư nhân trước đó nhìn gã hầu trà kia động thủ đã nhìn tới trợn mắt há miệng, đến tận lúc này mới lưu ý tới người nói chuyện. Đó là một thanh niên trẻ tuổi chừng hai lăm hai sáu, gương mặt đoan chính nhã nhặn, trên y phục không thấy bất kỳ trang sức gì, chỉ khiến người ta cảm thấy tinh tế khéo léo, cử chỉ lời lẽ, vừa không có mãng khí thường thấy của giang hồ khách, cũng không có bộ dạng thương giả con buôn, thoạt nhìn chỉ như một người đọc sách quen sống trong nhung lụa.

Nói lời đã là tiễn khách. Điếm gia không cần tiền trà rượu, lại có cao thủ tọa trấn, Lâm Hải bang một đám chỉ có thể nuốt giận vào bụng mà đi. Nhìn theo bọn họ rời khỏi, bên trong điếm đường nhất thời tĩnh lặng, hầu hết đều đem chú ý đặt trên người trẻ tuổi không rõ thân phận có khuôn mặt nhã nhặn kia, hắn lại như không nhận ra, thản nhiên ngồi xuống cái bàn trống của người vừa bỏ đi, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Hãn Văn, đánh một cân Hạnh Hoa Bạch mười năm, lại gọi nhà bếp thiết một cân thịt bò, phối bốn cái màn thầu, tặng đạo trưởng nhắm rượu.”

Câu này vừa nói, đám tửu khách trước đó còn nghi ngờ nay đã dồn dập nhận định, đây hẳn là vị đại đông gia hiếm thấy lộ diện của Lam Khê Các.

Ngụy đạo sĩ cũng không khách khí, qua loa cung cung tay, kẻ lúc nãy đặt câu hỏi trái lại mở lời: “Đông gia quý tính a?”

“Không dám, bỉ họ Dụ.”

“Hóa ra là Dụ đại đông gia. Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.”

Không hề nói cửu này ngưỡng này ở đâu ra, Dụ đông gia nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, sau đó nghe thấy Ngụy đạo sĩ hỏi tiếp: “Nghe đông gia khẩu âm, như là người kinh thành?”

“Xác thực sinh ở kinh thành.”

Ngụy đạo sĩ lại cười, nụ cười này ngược lại không dọa người như lần trước: “Lão phu còn nhớ, kinh thành Đông thị có quán rượu gọi là Lam Vũ các, luôn có Hạnh Hoa Bạch tốt nhất. Chỉ là lão phu lần cuối đi kinh thành đã mười năm trước, cũng không biết quán kia còn hay không?”

“Đạo trưởng trí nhớ thật tốt. Không chỉ vẫn còn, mà nay đã là một gian tửu lâu quy mô lớn nhất Đông thị. Bọn ta ở chỗ này mưu sinh, chính là Đông Thi ôm ngực, mượn dùng tên tuổi Lam Vũ các, không ngờ liền bị đạo trưởng nhìn ra, thực xấu hổ thay.”

Hai người bọn họ câu đến câu đi, không nhanh không chậm cứ thế mà nói, đang rất vui vẻ, người bên ngoài làm gì nguyện ý nghe chuyện này, thừa dịp bọn họ dừng lại, có người cắt ngang: “Ngụy lạp tháp, ngươi còn chưa nói Tô cô nương bị bệnh gì đâu! Bệnh đã khỏi chưa?”

Lúc này rượu thịt tới, Ngụy đạo sĩ cũng không khách khí, một bát rượu lạnh vào bụng, cực thích ý mà thở dài, mới lúc lắc cái đầu nói tiếp: “Tương tư bệnh, nhất thời nửa khắc, sợ là không khỏi nổi.”

Trong phút chốc mãn đường ầm lên, ngay cả đông gia họ Dụ kia cũng không thể ngoại lệ, cười xong cũng móc ra một nén bạc, xem chừng khoảng ba bốn lạng, chỉ thấy hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Ngụy đạo sĩ, giao bạc kia cho hắn, sau đó nói: “Ta đến Thanh châu mở tửu lâu này kiếm sống, tuy rằng không phải người giang hồ, mà những ngày qua lại có may mắn nghe không ít chuyện lý thú. Hôm nay đúng lúc gặp đạo trưởng đến, đạo trưởng đã tin tức linh thông, ta cũng cả gan hỏi một câu, không biết điểm tiền bạc ấy, có thể đủ sao?”

Ngụy đạo sĩ một miệng thịt bò cùng màn thầu, một lát mới ú ớ nói: “… Vậy phải xem ngươi hỏi cái gì.”

Người bên ngoài thấy hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ còn không xấu hổ cầm tiền, xem thường một trận, không khỏi nói: “Lão Ngụy, ngươi ăn của người ta uống cũng người ta, người ta hỏi ngươi chút chuyện, ngươi còn đòi tiền, không thấy ngại?”

Ngụy đạo sĩ lại uống hết nửa bát rượu, nuốt xuống khối thịt bò nghẹn trong cổ họng, nói: “Quy củ không thể phá. Được rồi được rồi, mặc kệ ngươi hỏi cái gì, đều coi như ta mua một tặng một, nói nhiều một chút, xem như là thừa đông gia tình.”

Dụ đông gia ngược lại không hề để ý: “Vô phương. Chính là nghe các ngươi câu câu đều là Diệp minh chủ. Nhưng không biết Diệp minh chủ này lại là người nào? Ta lần đầu mới đến, làm ăn nho nhỏ, kính xin đạo trưởng chỉ giáo một hai, ngày sau cũng dễ gọi hỏa kế lưu tâm chu đáo chút.”

Ngụy đạo sĩ hoàn toàn không ngờ Dụ đông gia lại có thể hỏi một câu như thế, không khỏi liếc mắt nhìn hắn, hắng giọng đang muốn nói tiếp, ngồi bên trong đã có người nói: “Lão Ngụy, ngươi đừng khi phụ đông gia không phải người trong võ lâm không biết chuyện của chúng ta, liền nói lung tung lừa tiền mồ hôi nước mắt của người ta.”

Lúc này tất cả mọi người đều đã nhìn ra đông gia này trên người không chút công phu, lại thêm Ngụy đạo sĩ bản lĩnh tham tiền nói bậy xa gần đều biết, cho nên có người sinh lòng hiệp nghĩa, không muốn để Ngụy đạo sĩ không duyên cớ chiếm tiện nghi.

Nói xong quả nhiên có người tiếp lời: “Đông gia, ngươi vấn đề này hỏi quá ngoài nghề rồi, Diệp minh chủ đó là người nào, làm sao còn cần phải bỏ tiền tới hỏi? Ngươi tùy tiện hỏi bất kỳ ai ở chỗ này, chỉ sợ ba ngày ba đêm còn nói chưa đủ thống khoái.”

Nghe vậy, Dụ đông gia lại nở nụ cười, vẫn như cũ khách khách khí khí nói: “Đa tạ chỉ giáo. Chỉ là tiền đã ra khỏi tay làm gì có đạo lý thu hồi. Ta đã hỏi quá ngoài nghề, vậy thỉnh cầu các vị đang ngồi, thay ta hỏi một câu đi?”

Điều này lại có ai không muốn hay sao. Chỉ là thay người hỏi cũng không bằng tự mình hỏi, huống hồ đông gia này mi mục ôn hòa, ngôn từ có lễ, không ít người đều rất có hảo cảm đối với hắn, đang suy nghĩ, chợt nghe lầu hai có người lạnh lùng tới một câu: “Lúc Diệp Tu rời đi Gia Thế lưu lại Khước Tà, không biết hắn hiện tại, dùng binh khí gì.”

Người hỏi khẩu âm Thanh châu, sau khi hỏi xong, tửu lâu to lớn trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, không ít người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hoặc là kính nể hoặc là sợ hãi, nhưng không ánh mắt nào không có ẩn ẩn bao hàm hiếu kỳ.

Bảo kiếm Khước Tà, binh khí đã tùy thân Diệp Tu từ khi sơ xuất giang hồ, mười năm thanh phong lướt qua dưới kiếm vong hồn vô số, nhưng vô số vong hồn này, không một kẻ nào là chết oan chết uổng, càng không hề có nữ ấu lão nhược, là một nhánh bảo kiếm bao nhiêu người trong lòng mong mỏi hoặc nghe mà táng đảm.

Càng là nhân vật khiến giang hồ nghe danh, binh khí càng có nhiều kẻ biết. Ngoại trừ Diệp Tu Khước Tà, đương nhậm minh chủ Chu Trạch Khải song đao Hoang Hỏa Toái Sương, Tô Mộc Thu bảo kiếm Thôn Nhật, Sở Vân Tú trường tiên Kiếp Phong… Không món nào không phải là binh khí tiếng tăm lừng lẫy. Người trong giang hồ phàm là dụng binh khí, đều chú ý nhân kiếm hợp nhất, bao nhiêu kẻ kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, một món binh khí vừa tay yêu thích, chính là một hồn phách khác của võ giả, đừng nói rời khỏi người, cho dù kẻ khác sờ một chút, trong mắt nhiều người đều xem là thiên đại kiêng kỵ.

Thế nhưng một chuôi lợi khí trong chốn giang hồ không người không biết không người không hiểu này, lại vào lúc Diệp Tu một mình rời khỏi Gia Thế một ngày kia, lưu lại Gia Thế chính đường, trước Tô Mộc Thu linh vị, chủ nhân hiện tại, cũng đã đổi thành Tôn Tường.

Diệp Tu tung tích không rõ, tự nhiên không ai biết hắn dùng binh khí gì. Nói cách khác, nếu như biết được hắn dùng binh khí gì, coi như dịch dung cải danh, cũng không khó thông qua binh khí tìm ra được người. Một câu này hỏi binh khí, nhưng ý tứ, lại có kẻ nào nghe mà không hiểu?

Ngụy đạo sĩ đã đoán được người hỏi tám chín phần mười không thể không có quan hệ với Bá Đồ, trên mặt vẫn đang cười, trong lòng đã sớm lôi người hỏi vấn đề này tổ tông mười tám đời đều mắng toàn bộ. Lập tức cười ha ha: “Muốn hỏi binh khí Diệp Tu hiện tại dùng sao, lão phu trùng hợp có biết chút đỉnh. Phải xem vị đại hiệp này ra nổi cái giá hay không.”

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, một thỏi tuyết hoa ngân có tới mười lạng vững vàng mà rơi xuống trên bàn của Ngụy đạo sĩ. Ngụy đạo sĩ chiếu quy củ đặt bạc vào vạt áo đạo bào, cợt nhả nói: “Vậy thì mời ngươi xuống đây, ta nói vào tai một mình ngươi.”

Người khác làm sao chịu theo, nhất thời tiếng mắng loạn cùng tiếng oán giận vang khắp cả tửu lâu. Người hỏi kia cũng không nhúc nhích, chờ bốn phía huyên náo dần lắng một chút, lại nói: “Không sao. Cứ nói là được.”

Lời vừa nói ra, tình cảnh nháo loạn ầm ĩ trong chốc lát yên tĩnh lại, trăm chục đôi mắt chỉnh tề đồng loạt nhìn chằm chằm vào miệng Ngụy đạo sĩ, muốn xem hắn đến cùng nói ra cái gì. Ngụy đạo sĩ ngược lại không hoảng, chỉ đưa tay rót cho mình bát rượu, Hạnh Hoa Bạch vào miệng mát lạnh ngọt ngào, dư vị nhưng lại cay đắng kéo dài, hắn thỏa mãn mà thở ra, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, ngoại trừ Dụ đông gia không rõ căn nguyên nọ, còn lại không ai không tập trung tinh thần. Hắn thả xuống bát rượu, nhìn màn mưa dày đặc vô cùng vô tận ở ngoài tửu lâu, mở miệng nói: “… Ô.”

Mọi người thấy hắn bỏ đi vẻ mặt cợt nhả, trịnh trịnh trọng trọng mà phun ra một chữ như thế, trong lúc ngắn ngủi cũng không nghi ngờ có trá, truy hỏi: “Cái gì? Ô? Ô gì!”

Chỉ trong một nháy mắt truy hỏi này, đã có không biết bao nhiêu bạc vụn ném lên vạt đạo bào của Ngụy đạo sĩ.

Thế nhưng những người đang ngồi có bao nhiêu kẻ biết được, Ngụy Sâm này ngày thường chỉ dựa vào buôn bán tin tức mà sống, đi vẫn là con đường ba phần thật ba phần đoán bốn phần nói bậy: Chuyện khắp giang hồ biết, hắn cũng biết để nói; có thể theo lẽ thường, liền theo lẽ thường phân tích; còn những chuyện chết không đối chứng, thì đúng là người chết không biết nói chuyện, tiền bạc mới là thật, nói lung tung một trận, không tin liền đi tìm người chết đối chứng đi… Những năm gần đây, dựa vào một cái miệng biết nhả hoa sen cùng một bộ tâm can linh lung bảy lỗ, càng giúp hắn một đường lắc lư mà sống, hữu kinh vô hiểm chỉ lời không lỗ.

Lúc này điểm cuối của tầm mắt hắn, cũng không phải mưa to vô biên vô hạn bên ngoài kia, mà là một bóng người càng đi càng xa. Sắc trời đã sớm hắc ám quá nửa, nhưng hắn xưa nay thị lực kinh người, vẫn có thể nhìn ra là một nam tử thân hình có chút kiên đĩnh, một thân y sam nhạt màu, cõng lấy bọc hành lý không lớn không nhỏ, ngày mưa như vậy, trong bọc hành lý rõ ràng cắm một chiếc ô, cũng không thấy hắn đem ra che mưa, thật không biết là người si ngu thế nào.

Nhưng nhìn người kia bước chân côi cút mà đi, sắc trời lại ảm đạm đến vậy, chỉ cảm thấy bóng lưng hắn tràn đầy cô độc, càng dạy Ngụy Sâm nhìn ra mấy phần sát khí lởm chởm tiêu điều. Hắn không khỏi cả kinh, vừa hồi thần, mới phát hiện nguyên lai bất tri bất giác một chữ “Ô” đã bật thốt ra.

Mọi người còn đang bức hỏi, tiền cũng như mưa rào tống tới, Ngụy Sâm vội thu liễm tâm thần, không nhìn theo một vệt thân ảnh chẳng biết khi nào mà đến lại chẳng biết lúc nào mất đi kia nữa, đồng thời đột ngột nhanh trí, chấn khởi đầu óc nói tiếp: “Dường như gọi là cái gì… Ô Thiên Kim.”

Nói xong hắn liền thấy Dụ đông gia kia khẽ mỉm cười. Ngụy Sâm thật không khách khí, cũng nở nụ cười với hắn —— trước khi bước vào Lam Khê Các này, hắn sớm đã nhìn thấy trên cửa tửu lâu treo một bộ câu đối mà ngay cả hắn, một kẻ nửa mù chữ này, cũng cảm thấy cẩu thí bất thông, viết chính là hai câu Đường thi, “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai”. Làm sao còn giống một tửu lâu ngâm thưởng phong nguyệt, thật chỉ thấy giáo sắt giáp bạc keng keng phả vào mặt.

Nhưng quản kia là phong nguyệt hay giáo mác, lỡ lời một chữ ô có thể đổi được nhiều tiền như vậy sao, làm nên chuyện chính là Thiên Kim hai chữ. Ngụy Sâm tự cảm thấy một hồi lấy sai bổ sai này thậm diệu, nhưng đáng tiếc còn không kịp tự tán thưởng, đã có người không tin: “Miệng đầy lời nhảm! Có ai dùng ô làm binh khí! Gậy trúc cùng giấy dầu, có thể gϊếŧ người sao? Ngụy lạp tháp, đừng ở đây lừa gia gia ngươi! Trả tiền lại đây!”

Mắt thấy Dụ đông gia không có ý vạch trần, Ngụy Sâm không chút khách khí, tiếp tục há miệng nói: “Đánh rắm mẹ ngươi! Tự mình không có kiến thức còn nói gia gia nói bậy! Diệp Tu là người nào, gϊếŧ người còn nhất định phải dùng đao? Cút về hỏi lão mẹ nhà ngươi, nếu không thì hỏi thử Bá Đồ đồ tử đồ tôn ngồi nơi này —— năm đó Diệp Tu từ tay Hàn Văn Thanh tiếp nhận võ lâm minh chủ, một cuộc tỷ thí kia dùng chính là binh khí gì?”

Bốn năm trước Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh tranh cướp minh chủ chi vị, hai người giao ước chỉ so chiêu thức không dùng nội công, Hàn Văn Thanh am hiểu lại là công phu quyền cước, Diệp Tu liền bẻ đi một cành quế quá chiêu với hắn.

Nhất chiến mà danh động thiên hạ.

Cuộc tỷ thí này người tận mắt nhìn thấy không nhiều, nhưng lưu truyền rất rộng, quế chi đoạt quan càng là truyền kỳ trong chốn giang hồ những năm gần đây. Ngụy Sâm vừa nói như thế, người kia nhất thời tìm không ra lời để phản bác, chỉ có thể nghe hắn thao thao bất tuyệt mà nói tiếp: “Chiếc ô này của Diệp Tu, khung ô dùng chính là thiên thạch rớt xuống nhân gian, mặt ô dùng chính là tinh cương, tiến có thể công lui có thể thủ, giá trị thiên kim, nên mới gọi là Ô Thiên Kim! Thằng cháu này, ngươi mí mắt quá cạn, còn dám ở trước mặt lão phu mở miệng…”

Ngụy Sâm càng nói càng hăng hái, ngay cả bản thân cũng đã tin Diệp Tu nếu như hành tẩu giang hồ, tất nhiên mang theo một thần binh như thế, thời điểm nói tới nước miếng tung tóe mặt mày hớn hở, mọi người cũng nghe tới thật giả khó phân trợn mắt há miệng, bỗng nhiên chỉ nghe ở góc tửu lâu vang lên một tiếng thét thảm, sau đó lại là một tiếng ầm nặng nề, mạnh mẽ cắt ngang lời của Ngụy Sâm.

Sự phát đột nhiên, chúng nhân đều giật nảy mình, vội vàng đứng dậy xem chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy một hán tử khôi ngô, bưng nửa mặt nằm trên đất kêu đau, băng ghế bị gãy đè ngang chân hắn, trên người găm đầy gốm sứ vỡ vụn, giữa ngón tay có máu tươi ồ ồ chảy ra.

Người bên cạnh vội vàng dìu hắn dậy, ai ngờ vừa mới chạm vào, liền nghe được một tiếng gào càng thê thảm hơn, người bên ngoài lúc này mới phát hiện kẻ này hai cẳng chân đều bị đánh gãy, lại nhìn thấy dưới nửa khuôn mặt của hắn là những mảnh sứ vụn, hẳn là bát rượu đã vỡ nát, cắt môi lưỡi tới máu thịt be bét, hầu như nhìn không ra một miếng da còn nguyên.

Kia tuy rằng không phải thương tích trí mạng gì, nhưng máu me đầm đìa, về sau sẽ hại đến dung mạo, nghĩ đến muốn xử lý những vết thương nhỏ vụn này sẽ khổ sở cỡ nào, đám người từng trải mọi ngày đều xem chảy máu thụ thương là chuyện thường kia, cũng không khỏi có chút sợ hãi.

Một góc này đã sớm loạn thành một mảnh, có người lấy thuốc trị thương, có người tìm hung thủ, có người la hét xem cuộc vui, có người bận bịu khó ngẩng đầu. Trong tửu lâu có kẻ nhãn lực tốt, đã nhìn ra kẻ bị thương chính là người trước đó cãi vã với thiếu hiệp Lâm Hải bang, không ngờ chỉ vừa lật tay, báo ứng liền đến.

Kẻ bị thương nằm trên đất đau đến lăn lộn, đồng bạn của hắn vừa thẹn vừa giận, liền hô ba tiếng: “Kẻ nào ra tay?” Một mực không người ứng thanh, một khẩu ác khí ăn tát tận mặt như vậy làm sao có thể nhịn được, đang muốn tìm chủ điếm phát hỏa, gã hầu trà ngăn đánh nhau lúc nãy lại vọt ra, không coi ai ra gì thản nhiên quét dọn máu me và sứ vụn đầy đất, kẻ đồng bạn kia giơ tay muốn bắt hắn, mấy trảo không trúng, càng buồn bực, mắng một tiếng “Tà môn”, đang muốn rút đao, chỉ cảm thấy bối tâm bị nắm chặt, sau đó trời đất quay cuồng, vô pháp chống trả, bị gã hầu trà ném ra ngoài cửa sổ. Gã hầu trà ném hắn xong còn nở nụ cười, nhìn những người khác nói: “Khách quan, làm phiền nhường một chút, ta tiện quét sứ vỡ, miễn cho hại người.”

Một trảo một ném này, người có chút mắt nhìn đã sớm nhìn ra là công phu cầm nã cực kỳ tinh diệu, còn có một phen ném ấm trà ngăn ẩu đả trước đó, mọi người liền biết đây là một vị kiếm thuật quyền cước hành gia. Đám kia một nhóm bốn người, một kẻ đã bị thương, một kẻ khác văng từ lầu hai xuống đất, nghe tiếng biết chưa chết, nhưng muốn quay về giúp chỉ sợ là không có khả năng. Hai đánh một không chỉ không có phần thắng, lại còn không chiếm lý, trăm chục đôi mắt nhìn vào, đành thôi ý định đổ lỗi đồng bạn bị thương cho chủ điếm. Cỗ tà hỏa không tên này chỉ có thể khó khăn nuốt xuống, trong lúc bất tri bất giác, nỗi nhục chỉ mặt khinh mạ trước đó gieo cho Lâm Hải bang, không chỉ phụng hoàn toàn bộ, còn trả cả tiền lời.

Động thủ đã không có phần thắng, mắt thấy trong chúng nhân tuyệt sẽ không có người giúp đỡ —— bọn họ trước nhục Lâm Hải bang là chuyện nhỏ, nhục tới Diệp Tu và Tô gia huynh muội hiệp danh thanh vọng cao xa, những kẻ đang ngồi không bỏ đá xuống giếng vốn đã là e ngại đất của Bá Đồ, còn đang cật lực khắc chế. Tình thế vượt khả năng, đám người này không thể làm gì hơn là nuốt giận vào bụng đỡ đồng bạn bị thương, vứt lại một câu khó nghe “Lời hư ý nhảm”, dưới cái nhìn của chúng nhân ảo não đi ra ngoài. Đi được mấy bước, kẻ bị thương bị đυ.ng trúng gân cốt, đau đến tỉnh, mơ mơ hồ hồ phun ra vài chữ, đồng bạn hắn nghe không rõ, dừng bước lại, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“… Có… Người… Đi ngang…”

Nghe hết nửa ngày miễn cưỡng nghe ra mấy chữ này, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ tới trước lúc Dụ đông gia hỏi Diệp Tu là ai, có người từ bên cạnh bọn họ đi qua, khi đi qua ống tay áo dường như nhẹ nhàng phất một cái trên mặt bàn…

Nhớ tới việc này hắn không khỏi cả kinh, chỉ là phất một cái liền bị thương thành như vậy, nếu như thật sự ra tay, một nhóm bọn họ, còn mạng sao?

Hắn không nghĩ ra nổi đến tột cùng là đã gây thù với người từ lúc nào, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể thoáng nhớ được người kia dường như mặc một thân sam tử nhạt màu, tuổi tác tướng mạo không có ấn tượng. Tâm phiền ý loạn nuốt giận vào bụng đi về phía cửa, vừa vặn đi ngang qua Dụ đông gia, đúng lúc nghe thấy đông gia kia ôn văn nhĩ nhã mà nói cái gì “Thuận buồm xuôi gió” mấy lời khách sáo, trong lúc ngắn ngủi cỗ tà hỏa lại dâng lên, liếc nhanh thấy gã hầu trà kia đang cách đó mấy trượng, cho dù mọc cánh cũng không thể trong nháy mắt tới cứu chủ nhân xa ngoài tầm tay, lúc này bất động thanh sắc trên tay tụ lực, chuẩn bị ngoan ác tàn bạo mà dạy cho đông gia này một cái tát, vừa mới giơ tay, liền cảm thấy sau lưng một trận tật phong quất tới, hắn vội vàng đẩy ra đồng bạn bị thương, bản thân cúi đầu né một cái, kịp tránh hiểm ám khí bay sát qua da đầu, sau đó đỉnh đầu mát lạnh, liền có chất lỏng gì đó nhỏ xuống trên trán.

Kẻ kia da đầu đau xót, cho rằng là máu, thuận tay lau đi, định thần nhìn lại phát hiện trên tay không màu, nguyên lai chỉ là nước, đang thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp hành động, dưới cằm đã căng thẳng, tiếp đó chưởng phong gió thổi không lọt chém tới, trong nháy mắt đã ăn bảy tám cái tát, chưởng chưởng không chút lưu tình, thẳng đánh cho hắn trời đất quay cuồng, mắt tối miệng ngọt, chờ đến lúc đối phương không dễ dàng buông tay, hắn lảo đảo một cái, khom lưng ộc ra một ngụm máu, bất ngờ thấy được mấy cái răng của mình cũng theo huyết đàm rơi xuống.

Đúng lúc này có người nói bên tai: “Đồ hỗn trướng mắt chó đui mù từ nơi nào đến, muốn tát người, tiểu gia trước tiên dạy cho ngươi!”