Chương 9

Ông ta cầm phấn viết một cái tên lên bảng đen, Lâm Hồng Trí.

Ông ta viết xong lên liền quay người lại, hai tay chống trên bệ giảng, nói mới mọi người bên dưới: “Bây giờ đã là học kỳ thứ 2 rồi, các em đều là những đứa trẻ ưu tú, nhưng mà! Dù thành tích xuất sắc cũng không thể lơ là! Lần này trong lớp có 21 bạn học mới chuyển đến, các bạn học mới chuyển đến hãy nhớ tên thầy, thầy là chủ nhiệm lớp của các em. Nếu như các em có thể ở lại, vậy thì chúng ta còn phải sống chung lâu dài, các bạn học khác vỗ tay chào đón đi nào.”

Trừ người chơi bọn họ ra, còn có những người khác ở đây sao?

Hay là những người này thật sự là “người” ư?

Tất cả mọi người đều biết, hiện tại cốt truyện của trò chơi đã bắt đầu. Tống Nhai Tứ không có kinh nghiệm như những người chơi khác, nhưng cậu lại nhạy bén phát hiện không gian xung quanh đang vặn vẹo.

Phút chốc sau, những chỗ ngồi trống trong phòng học kia đột nhiên xuất hiện học sinh mặc đồng phục, những chiếc ghế trống lập tức ngồi chật kín người. Tất cả bọn họ đều mang dáng vẻ thiếu niên 16, 17 tuổi.

Bởi vì lời nói của chủ nhiệm lớp, những học sinh đột ngột xuất hiện này đều vỗ tay, có một số người còn quay đầu lại nhìn chằm chằm các người chơi ở đằng sau.

Đồ ngốc cũng biết, những học sinh này chắc chắn không còn sống. Trong số những người chơi bị bọn họ nhìn chăm chú, có ba nữ sinh mặc quần áo thể dục màu xanh trắng. Một người trong đó buộc tóc hai bên, ngồi ở phía trước bên phải Tống Nhai Tứ. Cậu để ý thấy cô nữ sinh này hình như có chút sợ hãi, cả người rụt về phía sau khi bị nhìn chằm chằm.

Tống Nhai Tứ nhìn theo tầm mắt của nữ sinh, đó là một nam sinh đeo gọng kính vuông. Đối phương dường như đã nhận ra khi cậu nhìn sang, cũng nhìn về phía cậu.

Tống Nhai Tứ gật đầu với cậu ta, tỏ vẻ mình nhìn thấy rồi dời tầm mắt đi.

Nam sinh sửng sốt trong phút chốc, lại dán mắt vào người này một hồi mới quay đầu lại.

Lâm Hồng Trí thấy đã đủ rồi bèn kêu dừng: “Được rồi, bây giờ thầy sẽ điểm danh, đọc đến tên thì đứng lên. Sau này vào học đều sẽ điểm danh, chú ý tuyệt đối không được đến muộn, cũng đừng nghĩ đến việc cúp học.”

“Ngụy Cảnh, Lưu Ninh, Lâm Phương Hải, Diêu Như Huyên, Hứa Hàm Nặc...”

Cho dù người bị điểm danh là những học sinh đột nhiên xuất hiện kia hay là người chơi, sau khi thầy giáo đọc đến tên, bọn họ đều ngoan ngoãn đứng dậy.

“Tống Nhai Tứ.”

Nghe thấy tên mình, cậu đứng dậy. Lâm Hồng Trí nhìn cậu rồi gật đầu ra hiệu cậu ngồi xuống, sau đó đọc cái tên tiếp theo.

“Tôn Quang.”

... Một lúc lâu sau cũng không có người nào đứng lên.

Bây giờ đã yên lặng khoảng mười mấy giây, cũng không có ai đứng dậy. Các người chơi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều là người chơi mới tiến vào, trừ những người mình quen biết ra thì tất nhiên không biết tên của người khác.

Mà những học sinh kia lại hơi hơi đứng ngồi không yên.

Ánh mắt của bọn họ đổ dồn vào 20 người mới chuyển trường đến, có vài người đã bắt đầu lên tiếng: “Tôn Quang là ai, còn không đứng lên đi?”

“Có phải Tôn Quang cúp học rồi không?”

“Thầy ơi, Tôn Quang này chắc chắn là trốn học rồi! Điều này thật quá đáng, hoàn toàn không tôn trọng thầy giáo.”

“Thầy à, Tôn Quang này nhất định phải bị dạy dỗ mới được!”

Các người chơi: ??? Mấy thằng nhóc con này nịnh hót mượt ghê (′⊙w⊙) . Có điều... Đến cùng Tôn Quang này là ai thế?

Tống Nhai Tứ chú ý đến nam sinh đeo mắt kính gọng đen đã đối mặt với mình vẫn chưa hề mở miệng. Từ đầu đến cuối, cậu ta không ngẩng đầu lên, bàn tay cầm bút vẫn luôn động đậy, cũng không biết đang viết cái gì.

Lúc này Lâm Hồng Trí lên tiếng, ông ta cầm bông lau bảng vỗ bộp bộp lên bàn, sắc mặt rất khó coi, ai nấy đều thấy được bây giờ ông ta rất tức giận.

“Ồn ào gì hả, đám nhóc con các em! Các em học tập lớp trưởng đi, nhìn người ta kìa, vừa lên lớp đã làm đề ngay. Không có chuyện gì của các em thì đừng có dính vào, thành tích thi cử của các em tốt mới là thật. Còn nữa, đừng học theo Xuyên Bạch Chỉ kia, thi được bao nhiêu điểm thì là bấy nhiêu, nếu dám gian lận, các em cứ chờ đó cho ông đây.”

Chủ nhiệm lớp bắn liên thanh một loạt, tất cả học sinh lập tức im lặng như gà, không dám nói chuyện nữa.

Tống Nhai Tứ cũng biết hóa ra nam sinh đeo kính gọng đen kia là lớp trưởng, thị lực siêu tốt khiến cậu nhìn thấy khóe miệng của người kia đang nhếch lên.

Lớp trưởng đang cười ư?

Xuyên Bạch Chỉ?