Làm việc theo bổn phận mà cũng phải đòi phần thưởng, người đâu mà mặt dày quá vậy.
Đúng là do quá được nuông chiều.
Lâm Tri Vi mượn động tác quạt gió quay người đi, cô còn không biết mình mím môi cười, nhưng Lục Tinh Hàn lại nhìn thấy rất rõ. Trong lòng cậu khô nóng vì được cô xoa nắn một hồi, khoan khoái đến mức chỉ còn sự ngọt ngào thấm đến tận xương tủy.
Có lẽ những gì Dung Thụy nói là thật.
Cậu cào cào phần tóc mái ẩm ướt, kịp thời chặn ý nghĩ này lại. Cậu sợ nghĩ nhiều quá, lỡ mà không phải thì rất đau đớn, Tri Vi chịu đối xử như vậy với cậu là cậu đã hạnh phúc lắm rồi.
Đạo diễn cầm một cái loa lớn tập trung các khách mời vào chỗ, tiếng réo gọi kêu inh ỏi mấy dặm xung quanh, muốn không nghe thấy cũng khó. Lục Tinh Hàn giơ tay ra hiệu vị trí của mình rồi quay đầu nghiêm túc dặn dò: “Chị ở đây đừng đi đâu hết, ngoài kia nóng lắm, trong thùng giữ nhiệt vẫn còn đá, chị dùng trước đi, đừng để bị cảm nắng.”
Lâm Tri Vi kéo thấp mũ xuống, giục cậu: “Biết rồi, mau đi đi.”
Lo lắng y như mình là anh trai người ta vậy...
Lục Tinh Hàn chầm chậm bước lùi, đôi mắt hoa đào cong cong cười tình tứ: “Chị không được quên phần thưởng đã hứa đó.”
“Ai hứa với em chứ!”
“Tri... Vi…”
Lại làm nũng, cậu có mỗi chiêu này.
Lâm Tri Vi đã kéo vành mũ xuống tận cằm, không thể thấp hơn được nữa, cô xua xua tay với cậu: “... Được rồi! Em cứ thắng đi rồi nói.”
Khi chính thức ghi hình phần trò chơi là ngay giữa buổi trưa nắng nóng nhất.
Mặt đất ở khu trò chơi sáu tầng rộng lớn nóng hừng hực, trong đó có hai tầng còn lắp đặt hồ nước và đầm lầy. Nước bên trong hồ về cơ bản đã thành nước nóng, còn đầm lầy, nếu không chơi thì sẽ khô mất.
Sáu vị khách nam còn đỡ, vẫn còn có thể chống cự được. Nhưng bốn khách mời nữ ai cũng "mình hạc xương mai", toàn phải dùng ý chí chống đỡ.
Đành chịu thôi, “Đêm nay không ngủ” đã phát sóng hơn nửa chặng đường, cho dù tập trước xuất hiện những phản hồi trái chiều nhưng vẫn đứng vững ở vị trí chương trình thực tế hot nhất hiện giờ. Bao nhiêu người giành giật cơ hội mà không vào được, có thể lên hình đã là một chuyện tốt lắm rồi, nhất là tập ở hải đảo tập này còn được khoe hình thể.
Đạo diễn thấy mọi người đã tập trung đầy đủ rồi bèn cất loa đi: “Trò chơi tập này có độ khó khá cao nên mọi người được quyền tự do chia đội, tốt nhất chọn những người ăn ý một chút để đạt hiệu quả tốt.”
Khách mời tập này ngoài ba thành viên mới của nhóm nhạc nam ra thì đều là người nổi tiếng trong giới nên quen biết nhau cả. Chẳng ai là người đặc biệt không được động vào, độ ăn ý giữa họ cũng khác nhau, vậy thì phải xem ai có duyên với nữ giới hơn, ai được công chúng săn đón hơn.
Khách mời nữ chỉ có bốn người, tất nhiên là phải có một nhóm hai nam ghép đôi.
Từ khi đạo diễn bắt đầu nói là Lương Thầm đã liếc trộm Lục Tinh Hàn để ý xem cậu chọn ai, dù sao tạo scandal tình ái cũng là chuyện bắt buộc, nếu sử dụng tốt thì hiệu quả vô cùng tốt. Cậu ta rất muốn chung đội với cô diễn viên thần tượng hạng nhất vừa đoạt giải lớn, nhưng ánh mắt cô này rõ là đang liếc ngang liếc dọc Lục Tinh Hàn.
Người hiểu chương trình này đều biết các khách mời khủng tới rồi lại đi, chỉ có mình Lục Tinh Hàn mới là con cưng bền vững.
Địa vị của bốn khách mời nữ không chênh lệch bao nhiêu, bọn họ đều âm thầm nhìn nhau đánh giá, ít nhiều cũng có ý cạnh tranh. Ghi hình cực khổ như vậy, ai mà không muốn nắm tay người đẹp trai nhất, được lên hình nhiều nhất. Đến khi chương trình lên sóng, lại mượn độ hot tung mấy bài báo đại loại như “Cún con đang nổi mê mẩn nhan sắc đàn chị", một nước đi quá nhiều cái lợi.
(*) Cún con: tiếng lóng chỉ mẫu hình bạn trai ngây thơ, quấn quýt bạn gái.Song Lục Tinh Hàn lại có vẻ quá ngờ nghệch không hiểu chuyện tình cảm nên hoàn toàn chẳng liếc mắt giao lưu với bọn họ.
Đạo diễn đợi hai phút rồi vỗ vỗ tay: "Xong chưa?"
Lục Tinh Hàn, người luôn giữ vẻ lạnh nhạt lại là người đầu tiên giơ tay: "Tôi xong rồi."
Mọi sự chú ý lập tức đổ dồn vào cậu.
Lục Tinh Hàn chỉ vào người nam duy nhất trong năm vị khách mời theo tập: “Tôi chung đội với anh ấy.”
Ngoài "ông con giời" được cậu chọn thì cười tủm tỉm ra, ai nấy đều trố mắt ra nhìn.
Bốn người đẹp xếp dài một hàng, bốn vị khách nam còn đang sợ mình bị bỏ lại không ai chọn, còn Lục Tinh Hàn thì hay rồi chủ động bỏ quyền luôn.
Đạo diễn ngẩn người: "Chắc chứ?"
Nếu Lục Tinh Hàn mà ghép cặp đẩy thuyền thì độ hot, độ thảo luận là khỏi phải bàn.
Nhưng câu trả lời đạo diễn nhận được chỉ là hai chữ ngắn gọn dứt khoát: "Chắc chắn."
Đạo diễn chỉ chép miệng chứ cũng không tiện ép buộc làm khó. Bốn đội còn lại cũng nhanh chóng phân chia xong. Nhờ ngoại hình và thái độ hiền lành vô hại, Lương Thầm thành công được cô diễn viên thần tượng hạng nhất để mắt tới.
Năm đội lần lượt xuất phát lên tầng một của khu trò chơi. Lúc Lục Tinh Hàn bước lên cầu thang, Lương Thầm lấy làm đắc ý với người mình bắt cặp nên cố tình đi nhanh hơn, lại gần cậu: "Tinh Hàn, dạo này công ty đã đối xử không công bằng với cậu, cậu còn không nhân cơ hội ghép cặp tạo scandal sao? Thích chị Tri Vi thì bỏ mặc sự nghiệp luôn hả?"
Lục Tinh Hàn liếc cậu ta một cái: "Tạo scandal tình cảm không phải là mong muốn của cậu sao? Lo mà nắm bắt đi."
Lương Thầm nửa cười nửa không: "Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi, không thì tập hôm nay… Cậu vẫn phải làm nền?"
"Tôi chẳng có hứng gì với mấy chuyện làm nền này." Khóe môi Lục Tinh Hàn chậm rãi nhếch lên, ánh sáng trong mắt sắc lạnh như dao: "Nhưng cậu mang danh đội trưởng mà nếu chỉ quan tâm tới mấy tâm tư nhỏ đó, không đảm nhiệm nổi chức đội trưởng thì tôi cũng không ngại làm thay đâu."
Mặt Lương Thầm lập tức đổi sắc.
Lục Tinh Hàn vỗ vỗ vai cậu ta, người ngoài nhìn vào cứ tưởng tình cảm giữa bọn họ tốt lắm: "Tài nguyên cá nhân tôi đã giành được rồi, cậu tưởng tôi sẽ tiếp tục ngoan ngoãn làm nền hả?"
Lương Thầm bỗng thấy da đầu tê rần.
Đùa chắc, cậu ta mới là đội trưởng, cậu ta mới là người chủ chốt trong đội. Dù Lục Tinh Hàn có được yêu thích cỡ nào thì người đứng đầu vẫn phải là cậu ta!
Lương Thầm siết hai tay lại: "Cậu đừng có tự tin quá!"
Lục Tinh Hàn rút tay về, thong thả nói: "Vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi."
Đợi mọi người lên hết tầng một, buổi ghi hình kỳ này được tuyên bố chính thức bắt đầu. Do địa hình tập này đặc thù, đội ngũ sản xuất chương trình phải dùng tới nhiều cẩu quay phim rất dài, dựng ở các tầng lầu khác nhau, nhìn từ xa y như xe cần cẩu loại nhỏ.
Lâm Tri Vi đứng khá gần, một cái cẩu đang được điều chỉnh thì hơi mất khống chế, đột nhiên quay ngược lại nửa vòng nhỏ, suýt thì đập trúng người cô. Cô vội tránh, bị Hà Vãn kéo lại: "Em không sang bên đó tránh nắng, chạy qua đây làm gì?"
"Sao em có thể nhìn mọi người bận bịu còn mình thì đi nghỉ được." Lâm Tri Vi quệt mồ hôi: "Em đỡ nhiều rồi, với lại họ dễ ra mồ hôi, chắc chắn hôm nay phải dặm phấn lại nhiều lần."
Hà Vãn biết có lúc Lâm Tri Vi rất cố chấp, nhất là những chuyện trong công việc, không lay chuyển được nên cô ấy cũng không khuyên nữa. Ngước đầu nhìn lên sàn, Lục Tinh Hàn đã dẫn trước qua được ải đầu tiên, trong mắt toàn hình ảnh chân dài vai rộng eo hẹp của cậu, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Thấy rồi chứ? Cậu ta thậm chí còn không đứng bên cạnh cô sao nữ kia."
Đương nhiên là đã Lâm Tri Vi thấy, cô khẽ "ừ" một tiếng.
Hà Vãn cười: "Ăn điểm quá, chị thấy thôi em đừng từ chối nữa, tình yêu tốt thế này thì quan tâm làm gì tới chuyện tuổi tác lớn nhỏ hay sau này thế nào gì chứ, cứ yêu trước rồi tính sau."
Lâm Tri Vi thản nhiên nói: "Hồi trước là ai xem em ấy như nước lũ thú dữ vậy kìa? Chị thay đổi ý kiến rồi sao?"
Hà Vãn suýt chứ nữa thì sặc: "Em cũng nói từ hồi trước rồi mà, con người cũng phải thay đổi chứ! Cái cậu Tần Nhiên kia thì em không thích, ai theo đuổi em cũng không thèm để mắt, chỉ có mình Lục Tinh Hàn là lọt nổi vào mắt em."
"Em..."
"Thôi đừng có chối." Hà Vãn hứ một tiếng: "Chị nhìn thấu em rồi, tình trong như đã mặt ngoài còn e."
Lâm Tri Vi khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên cùng nhìn với cô ấy. Trong lúc họ nói chuyện, Lục Tinh Hàn đã dẫn đồng đội lên tới tầng hai, không khí trên sân cũng rất sôi động, tiếng cười không dứt. Cậu không còn khép mình nữa mà thể hiện hết bản lĩnh một cách thành thục dễ dàng, biết cách gây hài, tạo dựng hình tượng một cách vừa phải. Trên sân đông người như vậy mà trong vô thức đều lấy cậu làm trung tâm, đi theo tiết tấu do cậu dẫn dắt.
Đây là năng lực mê hoặc lòng người bẩm sinh.
Ngay cả cô cũng không thể là ngoại lệ.
Nắng chiều đã đỡ gắt hơn, nhưng cảm giác ngột ngạt lại càng khó chịu. Nội y ướt đầm của Lâm Tri Vi muốn lộ cả ra, toàn thân như vừa ra khỏi nước nhưng cô vẫn kiên trì đứng ở đây.
Cô đã dặm lại lớp trang điểm cho bọn họ mấy lần, địa hình hôm nay phức tạp, nhân viên lại nhiều, cô thực sự không thể giao hết việc lại cho người khác để mình đến chỗ bóng râm nghỉ ngơi làm biếng.
Mỗi lần Lục Tinh Hàn nhìn cô đều chau mày chặt hơn, nhưng cũng không thể nói gì nhiều, chỉ có thể che nắng cho cô trong những lúc tiếp xúc ngắn ngủi.
"Để em tốc chiến tốc thắng."
Lâm Tri Vi nhấn mạnh: "Phải làm đâu chắc đấy."
Khi chơi đến tầng thứ ba, Lục Tinh Hàn chỉ mới thở gấp nhưng Dung Thụy đã mệt khòm lưng, Lương Thầm thì đã không nói nổi nữa, khuỵu luôn cả người, mấy sao nữ thì đang thoi thóp giãy giụa, nhưng càng không chạy nổi lại càng muốn nhìn về phía người có biểu hiện thu hút nhất.
Đạo diễn tuyên bố tạm nghỉ, quay một ít cảnh hậu trường tương tác thân thiết giữa mọi người với nhau. Đạo diễn vừa tuyên bố xong, Lục Tinh Hàn đã bị một đám đông vây kín.
Lương Thầm mồ hôi chảy ròng ròng, ngước mắt nhìn chằm chằm Lục Tinh Hàn rồi lại nhìn cô ngôi sao hạng nhất mình giành được cũng bị cậu thu hút, cậu ta nghiến chặt răng, túm thảm cỏ nhân tạo dưới đất, nhổ bật một nắm lên.
Mười phút sau, tiếp tục ghi hình.
Lục Tinh Hàn dẫn dắt đồng đội chơi hăng như bị tiêm thuốc, xông xáo tiến lên, chẳng bao lâu đã đặt chân lên tầng sáu.
Lương Thầm vẫn đang khổ sở tranh đua ở tầng ba, sao nữ hạng nhất kia thì thầm oán trách và còn hâm mộ đồng đội của Lục Tinh Hàn nằm không cũng thắng. Tiếng cằn nhằn không to nhưng Lương Thầm nghe thấy hết. Vốn đã trong tâm trạng cậu ta đã không ổn lập tức sụp đổ hoàn toàn. Trong phút bốc đồng, cậu ta đứng lên ngỏ ý với đạo diễn: “Tôi xin được vượt tầng thách đấu.”
Cả sân im lặng.
Lục Tinh Hàn hờ hững liếc xuống.
Cả sân chơi tầng sáu là một hình chóp đã bị gọt đỉnh, càng lên cao, diện tích càng nhỏ, nhưng vừa khéo lại có thể nhìn bao quát hết bên dưới.
Lương Thầm ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau.
Ai ai cũng ngửi thấy mùi thuốc súng đột nhiên phụt lên. Đạo diễn xoa xoa tay, mặc dù có khác với kế hoạch đã lên từ trước nhưng có trắc trở thì mới có cao trào. Trước mắt ngoài Lục Tinh Hàn ra, chưa còn ai đã lên được đỉnh, nếu thêm Lương Thầm lên đó thì cho dù cậu ta lên đấy rồi quỳ luôn tại chỗ cũng không phải chuyện gì xấu.
Kết quả đúng như đạo diễn dự đoán, thể lực của Lương Thầm đã đến giới hạn, chỉ dựa hết vào ý chí, đến ải thứ hai của tầng sáu, đυ.ng tới chướng ngại vật lập tức không chịu nổi nữa, ngã xuống đầm lầy đã sắp khô cạn không gượng dậy được nữa.
Để đoạn này vào chương trình chắc chắn sẽ là một chi tiết gây cười, cũng chẳng lỗ gì nên đạo diễn rất vừa lòng.
Ngay sau đó, Lục Tinh Hàn thành công lấy được ký hiệu tượng trưng cho việc thuận lợi vượt ải trên đỉnh, ống kính cũng quay lại trọn vẹn hết thảy.
Đạo diễn sảng khoái cả tinh thần, rất hài lòng, nhưng còn phải quay tiếp cảnh sau của Lương Thầm nữa. Mà cũng không thể để cậu ta đen mặt đen đầu ở dơ vậy được, ông ấy cầm máy bộ đàm lên truyền ý xuống dưới: "Bảo thợ trang điểm của Tinh Hỏa lên đây dặm lại phấn."
Lâm Tri Vi ngửa đầu tới mức đau cả cổ, nghe thấy lệnh truyền xuống, lập tức quay sang tìm đồng nghiệp phụ trách cho Lương Thầm. Ai ngờ cô bé này đã run cầm cập chực khóc: "Chị Tri Vi, em, em sợ độ cao."
Tầng sáu lộ thiên, gần hai mươi mét, đúng là khá cao.
Còn không thể vượt từng tầng lên trên như các khách mời khác, như vậy rất mất thời gian, phải đi lên từ cầu thang bên ngoài nên càng thách thức hơn.
Đội nhỏ có hai người đi lo cho Dung Thụy, những người khác đã quay về chuẩn bị trang phục sắp thay khi trò chơi kết thúc, cô đã sắp xếp cho Hà Vãn đi theo giám sát, giờ ở đây chỉ còn một mình cô.
Đây là một tình huống bất ngờ.
Lâm Tri Vi ấn cái đầu nóng đã hầm hập, đưa tay đón lấy đồ dùng của cô bé: "Chị đi cho."
"Chị Tri Vi, em xin lỗi." Cô bé rưng rưng: "Hay để em đi tìm người khác, em thấy sắc mặt chị không tốt lắm."
Lâm Tri Vi xua tay: "Thôi, họ đều đang lo việc của mình." Nói đoạn, cô vòng ra cửa cầu thang phía sau khu trò chơi: "Em ở lại, có gì thì tiếp ứng."
Lên cầu thang thật ra cũng không khó, ở đây chỉ cao hơn một chút so với nhà sáu tầng bình thường. Sau khi vượt qua tầng ba, Lục Tinh Hàn chiến đấu thần tốc, chẳng cần dặm phấn lại nữa, đây là lần đầu cô phải leo lên cao như vậy.
Leo một mạch tới nơi, Lâm Tri Vi muốn đứt cả hơi.
Cổ họng như bị lửa thiêu đốt, hình ảnh trước mắt chồng lên nhau, cô lắc lắc đầu bình tĩnh lại.
Đạo diễn giục cô nhanh lên, Lương Thầm vẫn còn ngồi dưới đất, mặt mày người ngợm dính bùn lẫn bụi, vô cùng nhếch nhác. Thấy cô đến, cậu ta hơi bất ngờ.
Diện tích tầng sáu có nhỏ cũng phải bằng nửa cái sân bóng đá, Lục Tinh Hàn đang ở phía bên kia, thấy Lâm Tri Vi lên thì vội vàng phối hợp với quay phim để nhanh chóng quay xong mấy thước phim cuối rồi qua với cô.
Lâm Tri Vi ngồi xuống, lau chùi khuôn mặt cho Lương Thầm trước.
Cả người Lương Thầm cứng ngắc, né tránh như đang giận dỗi, mắt đỏ lên: "... Sao lại là chị? Chị tới để cười nhạo tôi chứ gì!"
Lâm Tri Vi mạnh tay lau chỗ bùn đi: "Chị đây bận lắm, không rảnh."
Lương Thầm càng muốn khóc: "Tôi không so được với cậu ta một điểm nào luôn sao? Chị nói gì mà cạnh tranh lành mạnh, lành mạnh thế nào được chứ, tôi có cố gắng kiểu gì thì cũng không đuổi kịp cậu ta trong bất cứ chuyện gì.”
Lâm Tri Vi hơi bực, thật chẳng muốn làm chị Tri Vi của cậu ta nữa, nhưng dính tới Lục Tinh Hàn, cô không thể thờ ơ không quan tâm được. Cô xoay mặt Lương Thầm thẳng lại, mạnh tay hơn xíu: "Học sinh tiểu học cũng biết ý nghĩa của câu tốt khoe xấu che, cậu cứ lấy điểm yếu của mình ra bì với thế mạnh của em ấy, bì không lại thì oán trách không công bằng, vậy thì làm sao khá được? Cạnh tranh lành mạnh là bảo cậu tìm ra sở trường, điểm mạnh, lĩnh vực của riêng mình, khó hiểu lắm hả?"
Lương Thầm im lặng cả buổi mới mấp máy đôi môi khô nẻ: "... Tóm lại, mọi người đều thiên vị cậu ta! Cái gì cũng là cậu ta đúng, cái gì cũng là cậu ta tốt!"
Lâm Tri Vi thấy trước mắt càng tối sầm, hoàn toàn không có sức để nói chuyện với cậu ta nữa.
Cách đó không xa, đạo diễn quan sát thấy Lục Tinh Hàn đã quay xong, chỉ đạo gỡ chiếc cẩu quay phim rất lớn gắn trên tầng sáu xuống. Nhiệm vụ quay toàn cảnh đã xong, về sau dùng máy quay nhỏ là được.
Đang nói, ông ấy chợt ngẩng đầu nhìn trời: "Sắp mưa rồi?"
Thời tiết ngoài đảo thay đổi thất thường, mấy phút trước vẫn còn trời trong nắng ấm, không khí oi bức, chớp mắt đã mây đen vần vũ rợp trời, sóng dữ cuộn trào vỗ ầm ầm. Nhiệt độ bắt đầu xuống thấp, gió thổi mạnh hơn thấy rõ.
Nhất là khi đang ở tầng sáu, cảm giác càng rõ hơn.
Đạo diễn ngoài trời dày dặn kinh nghiệm, vẻ mặt thoắt chốc nặng nề, mở loa hét lớn: "Mau dọn cẩu phim trước! Đừng lề mề!"
Thợ quay phim trên tầng sáu là người mới, lần đầu sử dụng cẩu phim dài cỡ này, thời tiết tự nhiên thay đổi, anh ta cũng hơi luống cuống, càng muốn dọn đi lại càng làm sai.
Lâm Tri Vi cũng đứng dậy, lúc này gió đã mạnh hơn, nửa chai xịt chống nắng còn lại trên tay cô bất cẩn bị cuốn bay, gần rơi xuống đất. Cô tiếc không nỡ bỏ, muốn lấy lại, nhưng cái chai quá nhẹ, lăn lục cục về phía trước. Đến khi cô nhặt được thì chỉ cách mép tầng sáu có một bước.
Hàng rào bảo vệ chỉ có một tấm rào tre trang trí thấp tịt, có cũng như không.
Cô nghĩ mà hơi sợ, vội vàng lùi lại. Vừa rồi Lục Tinh Hàn đã gọi cô hai tiếng, cô cũng đáp lại rồi, nhưng ngay lúc xoay người, giọng của cậu bỗng thay đổi, vυ"t cao như muốn nổ tung, hoảng sợ cùng cực, lẫn trong gió nghe sao rúng động tan nát cõi lòng.
Lâm Tri Vi chưa bao giờ nghe thấy cậu như vậy.
Cô chợt hoang mang.
Nhưng chỉ đúng lúc này, cô thấy Lương Thầm đang ở khá gần mình, bắt đầu bò dậy từ dưới đất, mặt mày tái mét, có vẻ muốn túm lại áo của cô. Trên đầu cũng có âm thanh gì đó là lạ lập tức trở nên rõ ràng, khiến cô không thể phớt lờ.
Cô sợ hãi ngẩng đầu, cần cẩu quay phim vươn dài đúng lúc đang quay tới chỗ cô, cô run rẩy trong cơn gió lớn, máy quay phim trên đó không gắn chặt, lại có một thao tác sai, cẩu phim kêu "răng rắc" một tiếng, máy quay phim bị gió thổi rung lên rồi lật ngửa xuống dưới, chuẩn bị rơi thẳng xuống người cô.
Lâm Tri Vi ngừng cả thở, cơ thể suy yếu khiến cô không có phản ứng nào tốt hơn, cô tránh ra sau theo bản năng, đạp lên hàng rào nhỏ làm bằng nhựa.
Sau lưng không có điểm tựa, cô không ghìm người lại được, cổ chân lại vướng mảnh vỡ của hàng rào, người cô ngã xuống như lá rụng.
Đầu cô trống rỗng, nỗi sợ còn chưa kịp dâng lên.
Khoảnh khắc cuối cùng khi ngã từ tầng sáu xuống, bóng dáng của Lục Tinh Hàn xuyên qua gió lớn lao như điên tới, máy quay phim rớt xuống đập trúng vai cậu.
Hình như cậu không hề thấy đau, không ngừng một giây lập tức tóm lấy cổ tay cô, kéo vào l*иg ngực, sau đó nghiêng mình xoay người trong không trung để lưng mình hướng xuống dưới, siết chặt lấy cô rơi vùn vụt xuống.