Viên Mạnh chỉ xử lý đơn giản video quay xong như chỉnh độ sáng và chỉnh màu sắc, lúc chuẩn bị công bố thì bị Lục Tinh Hàn cản lại, cậu tra lịch vạn sự trên trên điện thoại: “Hiện tại không phải là giờ tốt, mười phút nữa mới là giờ lành, đến lúc đó hãy đăng.”
Trong lòng Lâm Tri Vi chua ngọt lẫn lộn: “Nói em là người lỗi thời, hóa ra đúng là như vậy.”
Lục Tinh Hàn nghiêng người kề sát đến mặt cô.
Cậu là người lỗi thời thì sao, chuyện có liên quan đến Tri Vi đều phải cân nhắc chu toàn, video này tương đương với văn bản công khai quan hệ, đương nhiên phải vào giờ hoàng đạo, ngày lành tháng tốt.
Viên Mạnh đồng ý và thiết lập thời gian công bố.
Mấy cái máy tính trong studio hoạt động cùng lúc, Lâm Tri Vi nhìn qua, trên mấy cái màn hình phụ trách dẫn dắt dư luận còn đang chiếu đi chiếu lại những cảnh lúc Lục Tinh Hàn ở nhà người chú, cắt ra những đoạn chính sợ sau này còn cần đến, hình ảnh tên nhóc đâm vào tim cô, khiến cô không thể rời mắt đi lại không nỡ xem thêm.
Lục Tinh Hàn chú ý đến, lập tức che khuất tầm nhìn của cô, đẩy cô đi ra xa: “Ngoan nha, chúng ta không xem nữa.”
Lâm Tri Vi bị đè lên sô pha, trước mắt cứ lóe lên bóng dáng nhỏ bé của cậu ôm chiếc áo để sưởi ấm, cô che mắt lại một lát để trấn tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Tinh Hàn đang nhíu chặt lông mày, ngồi xổm trước mặt cô.
Hốc mắt cô vô cùng đau xót: “Xin lỗi.”
Nếu như lúc đó không để Lục Tinh Hàn bị đưa đi, nếu như khi đó cô tự tin có thể chăm sóc tốt được cho cậu, thì sẽ không…
Cô sờ mặt cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Lúc đó có phải không liên lạc được với chị không? Điện thoại chị mua cho em trước khi em đi, em nói mất rồi nhưng thực ra cũng bị bọn họ lấy đi đúng không?”
Lục Tinh Hàn rũ mắt, nằm trên đầu gối của cô rầu rĩ “Ừ” một tiếng: “Không muốn chị giận quá nên em không nói, lúc đó mấy người nhà bọn họ rất thận trọng, không ra tay tàn nhẫn với em, vết thương rất ít, thời tiết lúc mới đi cũng quá lạnh, vết nứt nẻ cũng là sau đó mới có.”
“Thợ quay phim đó sống trong lầu đối diện, khoảng cách giữa các lầu rất gần, vô tình ông ấy phát hiện ra em, nhân lúc không có người thỉnh thoảng gọi em, giúp em đi tìm Ủy ban khu nhà xem họ phản ứng thế nào, Ủy ban khu nhà từng đến một lần, chú kéo em trở lại trong phòng, đợi mọi người đi rồi lại nhốt ra ban công.”
Hai mắt cậu mở hờ, nhìn vào hư không: “Ông ấy còn đi tìm đồn công an, quá trình cũng gần giống nhau, cho dù lấy tấm ảnh ra người khác cũng không thích quan tâm những việc trong nhà, sau đó còn nói bao nhiêu người còn ném cha mẹ lớn tuổi ra bên ngoài, một đứa được gửi nuôi như em có miệng ăn cơm là tốt lắm rồi.”
Lòng người bạc bẽo.
Không có vết thương nặng rõ ràng do bị ngược đãi, không làm chết người, không bị ném ra đường phố, ai sẽ để ý đến chút vất vả nhỏ nhoi giữa thế gian có vô vàn nỗi khổ chứ, ngay cả những trang tin tức địa phương cũng không đủ tư cách.
Lâm Tri Vi sờ tóc cậu một chút, cổ tay cô phát run.
Lục Tinh Hàn cọ cọ trên đùi cô không muốn rời, khẽ giọng nói: “Tìm nhiều rồi, sẽ khiến người khác cảm thấy phiền phức. Một lần duy nhất em trả lời tiếng gọi của ông ấy là bảo ông ấy đừng quan tâm nữa, về sau ông ấy muốn chụp thì chụp, muốn xem thì xem, nhưng đừng uổng phí sức lực vì em nữa.”
“Đáng lẽ sau khi em đi không còn liên hệ nữa nhưng sau khi nổi tiếng lên một chút, bên giải trí Tinh Hỏa lộ bắt đầu lộ ra đầu mối, chú bắt đầu tìm em đòi tiền, em đoán sớm muộn gì cũng bắt thóp.” Cậu lặng lẽ nói: “Trước đó rất lâu em đã bảo Viên Mạnh để ý tới bọn họ, thu thập chứng cứ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, trong lúc đi tìm thợ quay phim đó mới biết ông ấy cũng vào giới, ông ấy liên hệ với em trước, mãi đến hôm nay mới phát huy tác dụng.”
“Mỗi người lên tiếng vì chúng ta, em đều trả ơn đầy đủ.” Cậu nhẹ giọng: “Em hiểu không ai có nghĩa vụ phải mạo hiểm vì chúng ta.”
Lục Tinh Hàn ôm lấy eo cô: “Vi Vi, lúc đó chị ở nước ngoài nên em không nói những chuyện nhỏ nhặt này với chị, chị đừng giận em.”
“Không giận.” Trong cổ họng Lâm Tri Vi chua xót tắc nghẹn, cúi người hôn cậu: “Sao có thể giận chứ?”
Yêu còn không kịp nữa là.
Dỗ dành, yêu thương thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Để giờ phút này được suôn sẻ, Lục Tinh Hàn quả thực đã phải làm quá nhiều rồi.
“Tinh Hàn, Tri Vi!” Viên Mạnh dán mắt vào tiến độ truyền đi trên máy tính, xong xuôi anh ta đập tay: “Những việc còn lại đã xong, gã họ Triệu bên kia đợi tuyên án thôi, gã họ Lương cũng đừng hòng chạy thoát, hai người này qua lại thân thiết, ông ta cũng tham gia vào vài vụ phạm tội, lại còn sự việc trong hai ngày nay nữa, thêm chuyện giải trí Tinh Hỏa bóc lột Tinh Hàn ba năm nay, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc trở mình!”
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn bình tĩnh: “Bất kể công khai ra hay cung cấp cho cảnh sát nhớ kỹ đều phải giấu kín thân phận, đừng để lộ.”
“Yên tâm đi.” Viên Mạnh vỗ ngực đầy ý chí chiến đấu: “Việc có liên quan đến chúng ta, chỉ có tình yêu…” Anh ta hất mặt: “Sẽ không dính dáng đến những việc bẩn thỉu kia.”
Ngón tay cậu vừa nhúc nhích, đang định làm việc thì bỗng nhiên điện thoại của Lục Tinh Hàn tự nhiên đổ chuông, hiển thị người gọi đến Lương Thầm.
Lục Tinh Hàn cũng không nhận máy ngay, Lương Thầm không đợi được, chuyển qua gọi cho Lâm Tri Vi, không nhận được phản hồi, tiếp tục gọi cho Viên Mạnh.
Viên Mạnh nhận được Lục Tinh Hàn cho phép, sau khi kết nối thì mở chế độ loa ngoài.
“Anh Viên, anh Viên, Tinh Hàn có ở bên cạnh anh không? Anh chuyển lời giúp tôi với!” Lương Thầm nức nở: “Tôi sai rồi, lần trước là tôi ngu xuẩn, không hiểu rõ mưu đồ của ba tôi, còn giúp ông ấy gọi điện thoại thăm dò Tinh Hàn lung tung, là lỗi của tôi!”
Lục Tinh Hàn híp mắt: “Sau đó thì sao?”
Lương Thầm nghe thấy tiếng của cậu giống như bắt được ngọn rơm cứu mạng, luôn miệng la to: “Tôi biết hết rồi! Ba tôi và tên họ Triệu kia là cùng một giuộc! Tôi, tôi tìm thấy vài thứ có ích trong nhà, có thể chứng minh bọn họ…”
“Không cần đầu.” Giọng Lục Tinh Hàn lạnh nhạt: “Tôi không cần.”
Lương Thầm sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Tôi biết cậu lợi hại, rất nhiều người đang giúp cậu, mọi người đều lên tiếng vì cậu, những thủ đoạn đó của ba tôi không cái nào làm khó được cậu, cậu muốn lật đổ ông ấy phải không? Nhưng tôi…”
Cậu ta cắn răng: “Tôi không làm chuyện xấu giúp ông ấy, còn nhắc nhở cậu vài lần, vả lại tôi vốn cũng là người bị hại, cậu đừng giận cá chém thớt với tôi, Tinh Hàn, cậu… Cậu đừng làm cho tôi không thể tiếp tục ở lại trong giới.”
Lục Tinh Hàn nở một nụ cười trong im lặng.
Viên Mạnh hơi khó chịu nhìn sang chỗ khác, Lương Thầm là đứa trẻ anh ta từng dẫn dắt, lúc trước đứng chung với nhóm nhạc, cũng từng có thời gian kề vai chiến đấu.
Anh ta không rõ Lương Thầm đối xử với Lục Tinh Hàn thế nào, nhưng anh ta biết, từ đầu đến cuối, bất kể Lục Tinh Hàn âm mưu thế nào, từ trước đến nay đều chưa từng đẩy Lương Thầm ra.
Lục Tinh Hàn ngắt lời cậu ta: “Đội trưởng, đừng nói nữa, sau này cậu tự giải quyết ổn thỏa, hy vọng con đường minh tinh của cậu bằng phẳng.”
Ngay sau đó, Viên Mạnh tiếp tục công việc tạm dừng trước đó.
Ông Lương, người được gọi là tai to mặt lớn đỉnh cao trong giới, đã lập nên giải trí Tinh Hỏa với mục đích không đơn thuần, áp bức Lục Tinh Hàn trong ba năm chưa đủ, đến khi hết hạn hợp đồng, giữ người không thành còn bôi nhọ, hãm hại cậu, mưu đồ phá hủy cậu thêm vào đó nhân phẩm con người tệ hại, những vụ bê bối tanh hôi phía sau. Tất cả manh mối dơ bẩn của những chuyện này dần lộ ra, bày ra trước mặt công chúng.
Nhóm nhạc nam nổi tiếng một thời cũng giải tán theo sự sụp đổ của giải trí Tinh Hỏa.
Lục Tinh Hàn ra ngoài độc lập.
Dung Thụy với tư cách là diễn viên tiểu sinh mới nổi đã ký kết với công ty điện ảnh nổi tiếng, tương lai rộng mở.
Hướng đi của đội trưởng Lương Thầm không rõ, nhưng nhờ sức nóng còn sót lại sau ba năm dựa hơi Lục Tinh Hàn, cuối cùng vẫn đến được một nơi không tệ lắm.
Các cơ quan truyền thông bận muốn gãy chân, vừa ngấm ngầm oán trách đề tài Lục Tinh Hàn tung ra quá nhiều, vừa không ngừng đuổi theo sợ bị đồng nghiệp bỏ lại, phân công cử phân đội nhỏ theo dõi sự tiến triển của các nơi.
Chuyện của chú Lục Tinh Hàn lúc trước cũng không bị lãng quên, sau khi chứng thực nhà bọn họ đang thiếu một khoản nợ khổng lồ, cả nhà đó phải trả lại số tiền đó. Một nhóm phóng viên tiếp tục tìm đến thợ quay phim đã quay video, vấn đề trên trời dưới biển gì cũng có, từ tò mò, nghi ngờ đến tìm chứng cứ đều có.
Thợ quay phim không giữ lại điều gì, nói thẳng ra những sự thật bản thân từng trải qua.
Ông ấy đối mặt ống kính với vẻ áy náy: “Tôi thừa nhận, năm đó tôi không đủ nỗ lực, sau khi thử giúp cậu ấy thất bại vài lần đã bỏ cuộc, chỉ có thể dùng cách chụp ảnh để lưu lại tư liệu hình ảnh, mặc dù cuối cùng cũng có tác dụng, nhưng trong lòng vẫn day dứt.”
“Sau khi cậu ấy nổi tiếng, tôi càng không dám lên tiếng tùy tiện, cho đến cơ hội này khiến tôi không thể nhịn được…”
“Nếu có thể quay trở lại trước đây.” Đôi mắt ông ấy ươn ướt: “Tôi nhất định dốc hết sức lực.”
Trong studio, Lục Tinh Hàn ôm Lâm Tri Vi đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh bận rộn vừa dứt: “Tiếp theo có phải nên tiến hành một việc quan trọng hơn không?”
Mọi người mệt đến gần chết, nhưng vừa nghe lời này thì tinh thần mọi người ai cũng như được tiêm tiết gà, hăng hái đợi anh Hàn chỉ thị.
Anh Hàn gật đầu, nói với Viên Mạnh: “Ăn cơm, đặt đồ ăn bên ngoài.”
Mọi người ngơ ngẩn rồi lập tức cười ha ha, sau đó ngồi phờ ra tại vị trí của mình.
Anh Hàn ra tay là cả một khoản lớn, đồ ăn đặt bên ngoài bày đầy cả bàn hội nghị, trong lúc ăn cơm tình hình dư luận vẫn luôn được khống chế. Hà Vãn vừa uống trà sữa vừa chỉ vào màn hình: “Nhìn xem, đám fan nhà đối diện giậm chân vẫn chưa chịu ngừng, còn nhân cơ hội để cười nhạo.”
“Cho dù nói thế nào thì lần này con người Lục Tinh Hàn đã xây dựng sụp đổ hoàn toàn rồi nhỉ? Cún con đáng yêu gì chứ, đều là cả một đám hung dữ! Nhất định mất fan đến mức cậu ta không nhận cả vợ.”
Vợ của Lục Tinh Hàn cậu đang lướt weibo, ờ, từ hôm qua đến hôm nay, fan của nhóc con nhà cô tăng hơn một trăm ngàn người rồi.
“Công khai yêu đương là tối kỵ của minh tinh lưu lượng, cho dù tình cảm có sâu đậm hay không thì cũng đợi mất lời mời đại diện thương hiệu đi.”
Lâm Tri Vi chống cằm: “Tinh Hàn, lần trước thương hiệu kia ở Canada…”
Lục Tinh Hàn hôn nước sốt trên môi cô: “Bên đó vừa liên hệ qua, sẽ lập tức thông báo chính thức.”
Sau năm phút, trang weibo chính thức của thương hiệu xa xỉ nổi tiếng công khai người đại diện thương hiệu toàn cầu trong quý mới, từ ngữ vừa xa hoa vừa đẹp đẽ, chân thành, thật lòng khen ngợi Lục Tinh Hàn lên tận trời.
Những thương hiệu đang trong thời kỳ hợp tác khác cũng ào ào xuất hiện, bảo vệ công khai hoặc âm thầm.
“… Được, lời mời đại diện thương hiệu có rồi, lần này phim chắc thất bại thê thảm rồi nhỉ? Đạo diễn Triệu rớt đài, xem tiếp theo Lục Tinh Hàn…”
Chủ đề này mọi người vẫn còn chưa mắng chửi xong, đạo diễn hàng đầu trong nước ra mặt lên tiếng, công khai Lục Tinh Hàn gia nhập phim mới, sau khi vị đạo diễn này xem xét lại lần thứ hai, vị trí của cậu trong lòng ông lên luôn tầm Ảnh đế.
Hứa Đại gửi wechat tới đúng lúc: “Động thái của chồng em cũng nhanh nhỉ!”
Lâm Tri Vi cười híp mắt like từng cái một, buổi chiều nay, phần hai của “Đêm nay không ngủ” cũng tuyên bố bắt đầu, đứng đầu đội ngũ mạnh mẽ này vẫn là Lục Tinh Hàn, vài bài hát cũ cậu viết năm ngoái lần lượt leo lên hàng đầu các bảng xếp hạng, từ đầu đến cuối bài hát mới luôn ổn định ở vị trí đầu bảng.
Fan nhà đối diện và các anti fan mệt mỏi quá sức, cuối cùng phát hiện chuyện ra chuyện này rất khó khăn.
Lục Tinh Hàn căn bản không mất gì, còn ngầm công bố chuyện đã có vợ.
Yêu đương bí mật, tình yêu chị em, nhà gái lớn hơn cậu năm tuổi rưỡi, nhìn thế nào cũng đầy vết nhơ, nhưng vẫn thu hút được sự ủng hộ nghiêng hẳn về một phía, ngay cả các fan cũng đổ rạp.
Bôi xấu thế nào, trên mạng ai cũng xót xa cho hai người, bôi xấu kiểu gì?
Tình hình dư luận vững như núi Thái Sơn, mấy làn gió thổi ngược chiều đều bị trấn áp nhanh chóng những người đáng bị trừng phạt đã bị trừng phạt, năm tháng vừa hay đang…
Bận bịu thể hiện ân ái.
“Bé cưng quay đầu lại…”
Tình hình chung đã ổn định, Lục Tinh Hàn gấp rút muốn về nhà mới, Lâm Tri Vi thu dọn đồ đạc vừa đến cửa đã bị cậu gọi lại, xoay người lại theo phản xạ, “tách tách” âm thanh khẽ vang lên, bị chụp lại rồi.
Lục Tinh Hàn đắc ý nhìn tấm ảnh được chụp xong, đuôi tóc của cô hơi hất lên, miệng cười, mắt cong cong.
Quả là vừa đẹp vừa đáng yêu đến chết người.
Cậu soạn weibo, đính kèm tấm ảnh lên, viết một câu “Cuối cùng cũng có thể dẫn bảo bối của tôi về nhà rồi” Cũng không quan tâm những nội dung này có thể gây ra những ồn ào gì, cậu cất điện thoại đi, chạy qua ôm lấy Lâm Tri Vi để lên xe.
Nơi ở mới ở khu biệt thự ở Thành Nam, cách studio không đến nửa tiếng đi xe, người ở đa số là người trong giới, mật độ riêng tư cao, an ninh đủ tốt.
Xe chạy thẳng vào trong nhà để xe, trước khi đi Viên Mạnh nhớ tới việc lớn, vội hạ cửa kính xe xuống la to với cặp bóng dáng nghiêng ngả, dính vào nhau đến không được: “Đừng quên đặt tên cho studio!”
Lâm Tri Vi quên mất chuyện này, muốn hỏi ý kiến của Lục Tinh Hàn nhưng còn chưa mở miệng, cổng vào nhà đã đẩy ra, tất cả sức chú ý của cô đều bị căn nhà mới tinh thu hút.
Kiểu nhà do chính tay cô chọn lựa.
Màu sắc cô thích nhất.
Rõ ràng đây là lần đầu cô nhìn thấy, cô cũng không tham gia vào bất kỳ thiết kế nào, nhưng bởi vì chứa đầy tấm lòng của Lục Tinh Hàn nên khắp nơi đều thân thiết, quen thuộc như đã ở rất lâu.
Trời tối rồi, cửa cũng đóng lại rồi, rèm cửa cũng khép chặt, ánh đèn mềm mại như sợi lụa.
Ở đây không phải là tạm thời, không phải thuê, mà là ngôi nhà thật sự thuộc về cô và Lục Tinh Hàn.
“Vi Vi, chị thích không?”
Lục Tinh Hàn dẫn cô đi vòng xung quanh, leo lên leo xuống dọc theo cầu thang, rõ ràng tốt đến mức không thể tốt hơn nữa rồi, nhưng cậu vẫn còn có chút lo lắng nên khi dẫn cô lượn vòng, đến mỗi phòng đều phải hỏi một lần.
“Thích… Vô cùng thích…”
Lục Tinh Hàn siết eo cô hỏi nghiêm túc: “Thích chỗ nào nhất?”
Lâm Tri Vi ngẩng đầu khẽ hôn: “Thích em nhất.”
Yết hầu của Lục Tinh Hàn trượt xuống, bế cô lên đi thẳng vào trong phòng tắm của phòng ngủ chính, nói một cách thần bí: “Còn có một bí mật nhỏ muốn nói với chị.”
Trước ngực bị cậu hôn như có như không, mang tai cô đỏ lên, mỉm cười: “Bí mật gì?”
“Giường…”
Cậu kề sát bên tai, thấp giọng: “Đặc biệt mềm.”
Cô đã biết không phải là bí mật đứng đắn gì!
Hơi nóng mù mịt, nước trong bồn tắm lớn bắn tung tóe khắp nơi, toàn thân Lâm Tri Vi nóng ran bị cậu vớt từ trong nước ra, khăn tắm quấn lên tùy tiện, xúc cảm vô cùng quen thuộc.
Hơi thở cô không ổn định mở to hai mắt, không khỏi giật mình, đây không phải là… Chiếc khăn ở nhà lúc trước sao?
Cái gì Lục Tinh Hàn cũng đổi sang đồ mới, sao vẫn cứ…
“Tinh Hàn, khăn bông này…”
Lục Tinh Hàn ôm cô lên giường lớn, khẽ cười: “Không nỡ đổi, mùi hương của chị trên chiếc khăn này nồng nhất.”
Đến bên giường, Lâm Tri Vi nằm ngửa về phía sau, bị cậu đè vào, cậu lột khăn tắm ra, giọng khàn khàn líu ríu: “Hai năm chị đi, em ôm nó mới có thể mơ thấy chị.”
“Mơ…”
“Ừ.” Cậu nhìn cô chăm chú, đôi mắt ướt hoa lệ: “Mộng xuân.”