May mắn là dân số hành tinh Phi Nguyệt không nhiều, nên họ mới có thể hoàn thành món quà này trong vài ngày ngắn ngủi.
Món quà như một lời hứa này không phải do Nimik đề xuất, cũng không phải do Dimond kêu gọi, mà là do cư dân trên hành tinh Phi Nguyệt tự nguyện muốn tặng.
Di Lạc dù không hiểu lắm những điều Nimik nói về việc phát triển, nhưng cậu có thể cảm nhận được lòng biết ơn chân thành của mọi người qua những dấu tay to nhỏ khác nhau này.
Di Lạc ngẩng đầu nhìn Nimik và Dimond, trên mặt hiện lên nụ cười tươi như nắng, "Em nghĩ anh Belenko sẽ rất thích món quà này."
Dimond nghĩ đến việc Di Lạc sắp bị Belenko mang đi không biết bao giờ mới được gặp lại, trong lòng cảm thấy rất không nỡ, cũng không tránh khỏi chút ghen tỵ với Belenko. Nghe Di Lạc nói vậy, anh có chút không vui nói: "Dù sao bọn anh cũng đã tặng quà rồi, thích hay không là việc của hắn."
Di Lạc ngoan ngoãn cười, không phản bác lại Dimond.
Dù sao, với kinh nghiệm phong phú của mình, cậu hiểu rõ đạo lý "không nghe, không nói, không làm em được".
Sau khi Di Lạc tiễn Dimond và Nimik, Belenko đến phòng bệnh của cậu.
Thấy trên bàn có một cuộn giấy trắng lớn, Belenko thắc mắc hỏi: "Đây là quà họ tặng em à?"
Trông có vẻ khá kỳ lạ.
Trước câu hỏi của Belenko, Di Lạc lắc đầu và đáp: "Là quà tặng nh Belenko."
Mặc dù Dimond và Nimik nói là quà tặng cả hai người nhưng Di Lạc cảm thấy mình không giúp được gì nhiều nên không xứng đáng chia sẻ món quà này với Belenko.
Nghe nói là quà tặng mình, Belenko hơi nhướng mày: "Thật kỳ lạ, không tặng cho em mà lại tặng anh à?"
Di Lạc mở cuộn giấy trắng lớn ra và thuật lại những lời Dimond nói.
Nhìn những dấu tay đầy màu sắc trên giấy, Belenko ngạc nhiên một chút.
Anh giúp Phi Nguyệt Tinh vì muốn trả ơn họ đã giúp Di Lạc nên không hề quan tâm đến khoản đầu tư này có đáng hay không.
Thậm chí, có thể xem như chi tiền để làm Di Lạc vui.
Dù sao đây cũng là nơi Di Lạc lớn lên, thấy nơi này tốt lên, với sự hiểu biết của anh về Di Lạc, cậu chắc chắn sẽ rất vui.
Nhưng giờ nhận được món quà này, anh thực sự bất ngờ.
Di Lạc nhìn Belenko, khuôn mặt nhỏ bé đầy tò mò và mong đợi, "Anh Belenko, anh có thích món quà này không?"
"Cũng được."
"Cũng được nghĩa là sao, không thích à?" Di Lạc thắc mắc hỏi.
"Anh không hề nói là anh không thích."
"Ồ, vậy nghĩa là thích rồi, đúng không?" Di Lạc lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Thấy cậu cười tươi như vậy, Belenko đưa tay véo nhẹ cái má phúng phính của cậu, "Nhóc con, hỏi nhiều làm gì, bớt tò mò lại."
Di Lạc cười khúc khích, như thể đã nhìn thấu lời nói dối của Belenko, khiến anh lại đưa tay véo cái má mềm mại như bánh nếp của cậu.
Di Lạc cười và đùa giỡn với Belenko.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, sắp đến giờ chiến hạm cất cánh.
Vào buổi tối, khi bầu trời dần bị bóng đêm bao phủ, chiếc chiến hạm lớn như một pháo đài bạc bắt đầu cất cánh.
Khi chiến hạm bay lên không trung, Di Lạc cũng dần im lặng.
Cậu đứng bên cửa sổ phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ bé áp vào cửa sổ đóng kín, đôi mắt xanh biếc không chớp nhìn cảnh vật quen thuộc bên dưới dần rời xa.
Belenko đứng bên cạnh Di Lạc, đoán không ra cậu đang nghĩ gì, nên chỉ lặng lẽ cùng cậu nhìn cảnh đêm bên dưới.
"Anh Belenko, ở Thủ Đô Tính có thể nhìn thấy sao không?" Di Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Belenko hiểu Di Lạc đang hỏi gì.
Trên Phi Nguyệt Tinh, điều Di Lạc luyến tiếc nhất là ông của cậu. Dimond và Nimik chỉ là bạn của cậu mà thôi còn ông mới là gia đình thật sự.
Nếu có thể, Belenko thực sự muốn cảm ơn ông lão đó, vì nếu không phải ông ấy đã nuôi dưỡng Di Lạc thì có lẽ cậu đã sớm biến mất không dấu vết trên thế giới này.