Di Lạc nghe Cách Nhĩ Tế nói vậy, đành gật đầu và bắt đầu mô tả chi tiết vị trí và hình dáng căn nhà của mình cho Cách Nhĩ Tế, sợ rằng họ sẽ tìm sai chỗ.
Cách Nhĩ Tế nhanh chóng cử một thuộc hạ đến, nhưng khi thuộc hạ quay về báo cáo lại rằng anh ta thấy căn nhà sắt trống trơn, anh ta đã đợi đến nửa đêm mà không thấy ai trở về. Hơn nữa, nhà của hàng xóm bên cạnh Di Lạc cũng im ắng, không có động tĩnh gì.
Nghe tin này, Di Lạc càng lo lắng hơn, cậu mong cơ thể mình mau chóng hồi phục để có thể về kiểm tra tận mắt.
Vì bác sĩ nói cần hai ngày nữa mới có thể xuống giường, Di Lạc cảm thấy hai ngày này trôi qua như một năm khiến cậu luôn nhăn mày lo lắng.
Cách Nhĩ Tế thấy Di Lạc phiền muộn, biết rằng cậu rất lo lắng cho bạn của mình.
Cuối cùng, ngày Di Lạc có thể xuống giường đã đến, cậu dậy từ rất sớm, chờ Cách Nhĩ Tế đến tìm vì hôm nay Cách Nhĩ Tế sẽ đưa cậu về nhà sắt để xem xét.
Cách Nhĩ Tế biết Di Lạc rất mong chờ hôm nay, nên anh cũng dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng tại nhà ăn trên chiến hạm, anh đi đến phòng bệnh của Di Lạc.
Trên đường đi, nghe quân nhân đi qua nói Belenko vừa từ bên ngoài trở về, Cách Nhĩ Tế suy nghĩ một chút sau đó quyết định đi tìm Belenko trước.
Anh nghĩ rằng mình nên thảo luận với Belenko về vấn đề của Di Lạc. Dù sao Belenko cũng là người thân của Di Lạc, dù Belenko không thích Di Lạc, nhưng vì Di Lạc còn nhỏ nên ít nhất Belenko cũng nên hoàn thành vai trò đến gặp em trai mình một lần.
Cách Nhĩ Tế tìm thấy Belenko và vừa mở miệng khuyên nhủ thì lập tức bị Belenko cắt ngang lời.
Belenko tỏ ra khó chịu: "Dù cậu ta là em trai của tôi thì sao, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi bận lắm, không có thời gian xử lý mấy chuyện vô nghĩa này."
Belenko ngay lập tức đuổi Cách Nhĩ Tế ra khỏi phòng mình.
Cách Nhĩ Tế nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, tức giận chửi thầm Belenko trong lòng... Anh ta giờ đây hoàn toàn chắc chắn rằng đoàn trưởng của mình mắc chứng ghét giống đực!
Lần này sau khi trở về chiến hạm, Belenko đã tiện thể đeo một cái quang não mới cho mình. Vừa mới rời khỏi không lâu, quang não mới của Belenko đột nhiên reo chuông, đó là một cuộc gọi video nhóm.
Thấy tên người bắt đầu cuộc gọi video Belenko tuy không muốn nhưng vẫn khó chịu nhận cuộc gọi. Trước mặt anh xuất hiện ba màn hình, mỗi màn hình là hình ảnh của một người anh trai khác của anh.
Belenko ngả người vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, giọng cáu kỉnh rõ ràng : "Tìm tôi có chuyện gì?"
Nolanbell tóc đen mắt tím, người có vẻ đang ở một hộp đêm với đèn neon rực rỡ, dựa lưng vào ghế ngồi bằng da màu đen uể oải nói: "Có vẻ như dù gặp bão vũ trụ thì cậu vẫn may mắn sống sót nhỉ. Nhưng vào lúc này cậu nghĩ chúng tôi có thể có chuyện gì để nói với cậu?"
Sau khi biết rằng Belenko đã an toàn hơn nữa việc kiểm tra gene huyết thống cũng được thực hiện trên chiến hạm của Belenko, họ đã chờ Belenko đến giải thích. Nhưng khi mãi không thấy anh xuất hiện họ mới quyết định gọi một cuộc gọi video nhóm như vậy.
Belenko cau mày: "Chuyện về cái cậu nhóc phiền phức đó sao?"
Nolanell mỉm cười, đôi mắt tím lấp lánh đầy vẻ thích thú: "Sao vậy, cậu không hòa thuận với cậu ta à? Có phải cậu ta rất yếu đuối không?"
Nolanell cũng từng gặp những đứa trẻ giống đực khác, đứa nào cũng khó chiều, thậm chí có những đứa còn cứng đầu và vô lý. Hắn nghĩ đứa em trai giống đực của mình cũng sẽ khó chăm sóc y như vậy.
"Tôi không biết! Tôi còn chưa gặp cậu ta lần nào thì làm sao biết cậu ta yếu đuối hay không?"