Giọng nói điềm đạm của chú Vương truyền đến bên tai cô: ‘Mợ chủ, ông chủ tới, ông ấy muốn gặp cô một chút, cô tranh thủ thời gian vê một chuyến đi.”
Niệm Ninh trực tiếp ngây ngẩn cả người, mãi lâu sau mới phản ứng được, thì thào hỏi: ‘Chú Vương, chú nói gì?”
Ông chủ? Đó không phải là ba của Nhạc Cận Ninh sao?
Cũng chính là chồng của cô, ông Nhạc! ! I Ông Nhạc đến đây, đồng thời muốn gặp cô?
Không phải chứ! !
“Mợ chủ, cô tranh thủ thời gian về đi, cậu chủ cũng đang trên đường về nhà.”
Chú Vương kiên nhãn lặp lại một lần nữa, còn cố ý nhắc nhở cô một câu.
Mắt Niệm Ninh chớp chớp, lúc này mới như tỉnh lại từ trông Nhạc, vội vàng đáp: “Được, tôi lập tức về ngay.”
Nhìn điện thoại đã cúp máy, cô nhịn không được sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Ngay lập tức cô sẽ nhìn thấy ông Nhạc người chồng trên danh nghĩa của cô sao?
Cô đến ở biệt thự của Nhạc Cận Ninh khoảng một tháng, một tháng này ông Nhạc chưa từng xuất hiện, thi thoảng cô cũng quên mất, người mình kết hôn cùng là một ông già.
Đột nhiên đánh một đòn cảnh cáo như này, đơn giản là làm cho cô luống cuống tay chân, nhưng mà lại không có cách nào trốn tránh.
Cô nên làm gì? Niệm Ninh mang theo tâm trạng căng thẳng thấp thỏm trở về biệt thự. Vừa đi vào phòng khách thì thấy một người mặc quần áo kiểu dáng thời Đường màu nâu, một người có tuổi tràn đầy tinh thần.
Mặc dù ông đã có tuổi, nhưng từ đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể nhận ra hồi còn trẻ nhất định là một người rất đẹp trai. Bởi vì Nhạc Cận Ninh và ông giống nhau đến sáu bảy phần.
Sự khác nhau lớn nhất của hai cha con này là ở khí chất, Nhạc Cận Ninh tựa như một thanh kiếm được điêu khắc từ băng tuyết, chưa từng che giấu sự sắc bén của mình. Còn ông Nhạc thì giống như một thanh kiếm được bao bọc lại bằng một cái vỏ kiếm thật dày, nhìn có vẻ bình thường nhưng một khi rút ra thì sắc nhọn bức người.
Thế nhưng cho dù ông Nhạc là một ông chú đẹp trai thì cũng không thể thay đổi được chuyện ông đã năm sáu mươi tuổi. Nghĩ đến người đàn ông còn lớn tuổi hơn so với ba của cô, mà lại là chồng của cô này, Niệm Ninh liền muốn khóc.
Ông Nhạc nghe thấy có tiếng động thì ngước mắt nhìn về phía Niệm Ninh. Khi thấy rõ ngoại hình của Niệm Ninh, ban đầu ông khẽ nhíu mày, sao vẻ bề ngoài lại xinh đẹp như thế?
Chỉ có điều đôi mắt của cô trong veo sáng ngời, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tận đáy, bao quanh là khí chất điềm tĩnh mà lại ấm áp, xem ra là một cô gái tốt, lúc này trong lòng ông Nhạc âm thầm gật đầu, chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”
Trong lòng Niệm Ninh vẫn rất căng thẳng nhưng vẻ mặt lại không hề lăn tăn, động tác ung dung ngồi vào ghế sa lông, lưng thẳng tắp theo bản năng.
Cô phải gọi ông là ngài Nhạc? Hay là phải gọi ông là chông?
Cô đang do dự, lúc muốn lên tiếng gọi thì ông Nhạc đã mở miệng trước: “Cô chính là người Cận Ninh muốn cưới?”
Vẻ mặt Niệm Ninh khϊếp sợ nhìn ông Nhạc. Lời này của ông có ý gì?