Chương 92

Kể từ khi Trần Mẫn phản bội lời hứa của mình, cô không còn thích anh ta nữa. Nhưng đã dành tình cảm cho nhau trong nhiều năm, không phải nói quên là có thể dễ dàng quên đi được.

Nhạc Cận Ninh nhìn vào đôi mắt đầm buồn của Niệm Ninh và nó khiến anh trở nên dứt khoát: “Sau này, cô chỉ được phép thích một mình tôi mà thôi”

“Hmm…

Niệm Ninh trả lời.

Nhạc Cận Ninh cúi đầu hôn lên miệng cô đầy đắm đuối. Lần này, sự khéo léo và dịu dàng của Nhạc Cận Ninh như tăng lên một tầm cao mới.

Phải mất một thời gian dài, Nhạc Cận Ninh mới buông tha cho đôi môi của Niệm Ninh. Anh tựa trán mình vào trán cô. Vòng tay đan xen vào nhau.

Ánh mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô.

Nhạc Cận Ninh dường như bị mê hoặc và bị cuốn vào một thế giới khác. Thế giới mà anh nguyện chấp nhận sống cả cuộc đời Niệm Ninh bắt gặp đôi mắt đen của Nhạc Cận Ninh thì tim cô bắt đầu tăng tốc đột ngột. Nó muốn thoát ra ngoài vì bên trong lòng ngực qua chật chội.

Niệm Ninh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Anh ta là con trai riêng của mày, mày không được có bất kỳ suy nghĩ hay ý đồ bất chính nào với anh ta Nghĩ vậy, Niệm Ninh, dần bình Tĩnh lại.

Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh có chút ngạc .

nhiên, liệu cô có tức giận không?

Trước đây, có lần Nhạc Cận Ninh hôn cô, cô rất tức giận.



Niệm Ninh rất nổi giận và thậm chí muốn đánh Nhạc Cận Ninh!

Tuy nhiên, cô ấy là một người có lương tâm.

Tối nay Nhạc Cận Ninh không chỉ giúp cô mà còn sỉ nhục cặp lang sói: Niệm Tâm Như và Trần Mãn. Nếu cô tát Nhạc Cận Ninh, thì quả thật có chút hơi quá. Nếu không muốn nói là lấy oán báo ơn.

“Được rồi!”

Niệm Ninh vươn tay đẩy Nhạc Cận Ninh ra.

Nhưng không gian trong xe quá nhỏ, cô có thể đẩy anh đi đâu?

Nhạc Cận Ninh nhìn đôi má ửng hồng và dịu dàng của cô, khẽ cười khúc khích, nhẹ nhàng siết chặt nó: “Hôm nay thật giỏi, thưởng cho eml”

Sau khi nói xong, anh hôn nhẹ lên lông mày của Niệm Ninh, hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng.

Niệm Ninh cảm thấy nóng từ lông mày sau đó lan xuống má. Má cô liền đỏ ửng, trái tim cô không còn bình tĩnh và nó nhanh chóng nhảy lên không ngừng. Phản ứng kỳ lạ này khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô cố tình phản ứng băng một cái nhìn kinh tởm: “Ai muốn phần thưởng của anh, đi đi”

Nhạc Cận Ninh thấy sự bất thường của Niệm Ninh, anh mỉm cười không nói nên lời.

Anh rất muốn nhìn thấy nó thường xuyên. Và thay vì tiếp tục trêu chọc Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh đứng thẳng dậy khởi động xe Niệm Ninh hít một hơi nhẹ và độ nóng trên mặt cô giảm xuống rất nhanh Ngày hôm sau là Chủ nhật.

Nhạc Cận Ninh là ông chủ và vẫn như thường lệ, anh đi làm vào sáng sớm.

Niệm Ninh, nếu không phải đến trường hoặc ở nhà, cô sẽ yêu cầu tài xế đưa cô đến viện dưỡng lão YC.