Nếu không phải luôn cảm thấy Nhạc Cận Ninh có gì đó kì lạ trong thời gian qua, Niệm Ninh cũng muốn gật đầu.
Người mà cô kết hôn thực sự là ông Nhạc.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh bên cạnh cô, và thấy đôi mắt cô bối rối, như thể cô chưa tìm ra tình huống nào.
Anh hơi nhíu mày và không thể không lo lắng về chỉ số IQ của cô.
Với chỉ số IQ thấp như vậy, những, đứa trẻ được sinh ra trong tương lai sẽ thế nào đây? Ôi, thật là một vấn đau đầu.
Thấy Nhạc Cận Ninh không bác bỏ chính mình, Niệm Tâm Như nghĩ rằng anh ta đã nói dối và có một chút tự hào trên khuôn mặt, cô ta thuyết phục: “Nhạc thiếu, Niệm Ninh không đáng để bạn bảo vệ cô ấy như thế này.”
Nhạc Cận Ninh cho cô một cái nhìn ghê tởm và cáu kỉnh. Anh nói: “Tôi sợ cô không biết rõ. Ông chủ của Nhạc gia bây giờ là tôi, vì vậy người Niệm Ninh kết hôn cũng chính là tôi, Nhạc Cận Ninh!”
“Cái gì?”
“Không thể nào!!!”
Chuyện này là điều không thể !I Một số người không thể chấp nhận được nó, kêu lên.
Bà Niệm là người đầu tiên phản ứng.
Bà ta nhìn Nhạc Cận Ninh, khuôn mặt lạnh lùng và bất thường, bà không dám hỏi, chỉ có thể nhìn Niệm Ninh bên cạnh, “Những gì Nhạc thiếu nói có thật: không?”
Niệm Ninh chớp mắt như đang mơ màng, thức dậy với đôi mắt hơi hoảng hốt của bà Niệm và gật đầu: “Phải, tôi đã kết hôn với gia chủ Nhạc gia, Nhạc Cận Ninh.”
Ngay khi lời này phát ra, trong tim bà Niệm và Niệm Tâm Như chỉ có một tiếng sáo nhẹ. Không phải Niệm Ninh kết hôn với ông Nhạc ở tuổi 50 hay 60 sao?
Tại sao lại là một người đàn ông trẻ và đẹp trai, có một tương lai đầy hứa hẹn! !
Ị Đôi mắt của Niệm Tâm Như ánh lên sự ghen tị không thể che giấu và các bộ phận trên khuôn mặt nhăn lại có chút không gọn gàng, nói một cách kỳ lạ: “May mắn của chị thật sự rất tốt.”
Một người đàn ông chất lượng như Nhạc Cận Ninh nên xứng đáng với một người phụ nữ xuất sắc như cô ấy. Làm thế nào Niệm Ninh có thể có được điều đó?
Đối mặt với những lời chế giêu của cô, Niệm Ninh nhướn mày khıêυ khí©h như thường lệ F “Ừ, nếu mọi người không bức hại tôi, làm sao tôi có thể cưới Nhạc Cận Ninh?”
“..” Niệm Tâm Nhu không thể không nghẹt thở.
Cả khuôn mặt của ông Niệm và bà Niệm đều nhăn và cứng lạinhư miếng thịt trong tủ lạnh. Tức giận, bà Niệm đạp mạnh vào mu bàn chân của ông Niệm, lườm ông lặng lẽ, đôi mắt đầy trách móc.
Nếu không phải ông Niệm điều tra không rõ ràng thì bây giờ kết hôn với Nhạc Cận Ninh là con gái của bà ta, Niệm Tâm Như, làm sao đến lượt Niệm Ninh.
Ông Niệm, không dám nói lời nào, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ở mu bàn chân. Niệm Ninh nhìn thấy khuôn mặt đỏ tím của ba mình như gan lợn, khẽ nói: “Thưa ba, cảm ơn vì đã tìm cho con một gia đình tốt này,linh hôn mẹ con chắc chắn sẽ được an ủi nơi thiên đàng.