Niệm Ninh, đừng mơ tưởng, bớt ảo tưởng Nhạc Cận Ninh là một người đàn ông bao che khuyết điểm, có thể thấy từ lần anh ấy dạy dỗ Xuân Yến Cô là mẹ kế danh nghĩa của Nhạc Cận Ninh và có thể được coi là một ‘ thành viên của Nhạc Gia. Nhạc Cận Ninh có thể bắt nạt cô, nhưng anh ta không cho phép người ngoài bắt nạt người của Nhạc Gia.
Mặt khác, điều đó còn có nghĩa là đánh vào mặt Nhạc gia của họ.
Đồ Nhu thấy tình hình không ổn, ngay lập tức đứng dậy : “Nhạc thiếu, anh đã hiểu lầm, chúng tôi chỉ đùa thôi.”
“Ý bà là, tất cả những gì tôi thấy là giả?” Mắt Nhạc Cận Ninh rơi vào Đỗ Nhu.
Khí thế mạnh mẽ mà Nhạc Cận Ninh toát ra khiến Đỗ Nhu gần như nghẹt thở, khuôn mặt bà ta thậm chí chỉ còn trở nên trắng bệch. Dưới áp lực như vậy không thể đưa ra một lời giải thích.
Ông Niệm thấy rằng Niệm Ninh không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn giúp đỡ. Trái tim ông ngày càng khó chịu. Bởi vì Pham Cận Ninh đã ở đây, ông ta duy trì nụ cười trên khuôn mặt và nói một cách nịnh nọt: “Nhạc Thiếu, anh thực sự hiểu lầm rồi. Làm thế nào tôi có thể bắt nạt Niệm Ninh chứ? Con bé là con gái của tôi, tôi sao có thể làm tổn thương nó. Tôi yêu con gái của mình”
Khi nghe những lời dối trá và trơ trến đó, Niệm Ninh run rẩy cơ thể, da gà nổi lên.
Cô không thể không ngưỡng mộ khả năng uốn cong sự thật của ba mình, xấu tính ,không biết xấu hổ. Đúng là một lão cáo già bên cạnh hai con hồ ly Đồ Nhu cũng ùa theo ở bên: “đúng, đúng, đúng, chúng tôi là một gia đình, làm thế nào chúng ta có thể bắt nạt con bé chứ? Nhạc thiếu, anh thực sự hiểu lầm chúng tôi.”
Nhạc Cận Ninh nhìn vợ chồng ông Niệm một cách hờ hững. Ánh mắt trông như đang xem bọn hề nhảy mua vui ở ngoài phố. Ánh mắt ấy khiến ông Niệm chỉ biết trốn xuống đất vì xấu hổ Ông Niệm sợ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ làm điều gì đó bất lợi, kéo anh lại phía sau, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhạc thiếu, tại sao ba anh không đến?”
Khi Nhạc Cận Ninh nhìn thấy sự kỳ vọng trong mắt ông Niệm, anh ta cảm thấy chán ghét: “Cha tôi không cần phải xuất hiện trong những dịp như thế này nên tôi đại diện ông ấy trở về với Niệm Ninh hôm nay.”
Những dịp thế này?
Nghe bốn từ này, ông Niệm không thể cười cách tự nhiên.
Nhạc Cận Ninh không nể mặt ông Niệm, và thậm chí không giữ một chút tình cảm. Nhưng nghĩ về danh phận và địa vị của Nhạc Cận Ninh, ông Niệm đành nuốt cục tức này xuống. Ngay sau đó, Ông Niệm nghĩ đến điều gì đó liền hỏi Nhạc Cận Ninh: “Nhạc thiếu, tôi biết Niệm gia của chúng tôi không tốt bằng Nhạc gia, nhưng Niệm Ninh đã kết hôn với Nhạc gia được một thời gian, lần này là dịp trở về nhà mẹ đẻ của Niệm Ninh, anh đi cùng. Xuất hiện như vậy… Tôi sợ không được phù hợp cho lắm? “
Ngay lúc ấy, khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh đen như đáy nồi, nhìn ông Niệm đang tỏ ra buồn bã, anh thậm chí cảm thấy khinh bỉ hơn. 8 Không có gì ngạc nhiên khi Niệm Ninh lại ngu ngốc như vậy. Hóa ra là cha nào con đấy.
Chắc chắn…Là vậy Nhạc Cận Ninh hít một hơi thật sâu và trực tiếp phá vỡ sự kỳ vọng sáo rỗng của ông Niệm: “Ba tôi sẽ không đến.”
Đôi mắt của ông Niệm đầy thất vọng, ông vẫn không bỏ cuộc. Ông nói: “Vì ông Nhạc không thể đến, chúng tôi có thể hỏi vào lần tới liệu ông ấy có thể đến không. Anh nghĩ sao, Nhạc thiếu?”
Nhạc Cận Ninh không từ chối lời đề nghị của ông ấy: “Sẽ không bao lâu ông có thể gặp được ba tôi.”
“Trong đám cưới của tôi với Niệm Ninh!” Nhạc Cận Ninh không nói câu này.
Ông Niệm hiểu ý câu nói của Nhạc Cận Ninh và làm theo lời anh ta với một nụ cười: “Thế thì tốt quá!”