Chương 433

Anh cũng không giấu, nói thẳng: “Đúng, cô ấy có chuyện, mình phải tới đó một chuyến.”

Vừa nghe thấy Nhạc Cận Ninh thừa nhận, sắc mặt Tần Tuyết Tùng lập tức tối đen lại.

“Nhạc Cận Ninh, cậu có thể tỉnh táo chút không?” Tần Tuyết Tùng rất ít khi tức giận, nhưng hôm nay nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói là đi giải quyết việc của Niệm Ninh, anh ta không thể nhịn được cơn phẫn nộ trong lòng.

Nhạc Cận Ninh không nói gì.

Tần Tuyết Tùng tiếp tục nói: “Thật ra ngay từ ban đầu, lúc mình nghe nói cậu ở bên người phụ nữ tên là Niệm Ninh, mình thật sự tức giận, mình tưởng rằng cậu thật sự bỏ rơi Tô Mạt rồi, nhưng lúc mình thấy Niệm Ninh nhìn rất giống với Tô Mạt, mình mới hiểu ra Niệm Ninh chỉ là một thế thân cậu tìm tới mà thôi, nếu như bây giờ Tô Mạt đã tỉnh rồi, sao cậu vân lãng phí thời gian với người làm thế thân đó làm gì?”

Nhạc Cận Ninh và Tân Tuyết Tùng là bạn thân nhiều năm, anh đương nhiên có thể thấy được cơn giận của Tần Tuyết Tùng, anh muốn phản đối lại câu nói của Tần Tuyết Tùng, nhưng anh vừa định mở lời, lại không biết phải phản đối thế nào.

Bởi vì lúc đầu anh tìm tưới nhà họ Niệm, nói muốn cưới Niệm Ninh, đúng là vì coi cô như thế thân của Tô Mạt.

Nhưng bây giờ nghe Tần Tuyết Tùng nói như vậy, hình như sự việc lại không phải như thế.

Tần Tuyết Tùng nhìn Nhạc Cận Ninh đang ngây người, còn tưởng rằng anh vẫn đang nghĩ tới Niệm Ninh, liền tiếp tục nói: “Nhạc Cận Ninh, cậu đừng có quên, Tô Mạt không chỉ là mối tình đầu của cậu, năm đó nếu không phải nhờ cô ấy, cậu cũng không sống được tới bây giờ, bây giờ cậu cứ đi như vậy, cậu không thấy có lỗi với Tô Mạt sao?”



Nhạc Cận Ninh biết bây giờ anh để Tô Mạt lại một mình trong phòng, có chút không thỏa đáng, Nhưng, Niệm Ninh một mình rời khỏi biệt thự, nghĩ tới dáng vẻ mơ hồ của cô, anh lại càng lo lắng.

“Mình biết, cậu nói đều đúng cả, nhưng cho dù Niệm Ninh có là thế thân mình tìm tới, nhưng cô ấy cũng không phải là món đồ mua bán, cũng không phải đồ vật, cũng chỉ có một mình, huống hồ, Niệm Ninh còn đang mang thai, một mình cô ấy rời khỏi biệt thự, mình không thể không tới xem cô ấy thế nào.” Lúc Nhạc Cận Ninh nói câu này, như là đang thuyết phục Tần Tuyết Tùng, nhưng lại càng giống như đang thuyết phục bản thân.

Tần Tuyết Tùng nổi giận nói: “Cậu đã sớm biết là sẽ có ngày hôm nay, tại sao còn để người phụ nữ kia mang thai đứa con của mình?”

Nhạc Cận Ninh không nói gì, bởi vì anh biết mình không có cách nào quay lại phòng bệnh mà mặc kệ không quan tâm tới Niệm Ninh.

“Chuyện hôm nay lát nữa mình sẽ về xin lỗi Tô Mạt, nhưng Niệm Ninh thật sự không thể không quan tâm được, mình tạm thời giao Tô Mạt cho cậu, cậu giúp mình chăm sóc tốt cho cô ấy.” Sau khi anh nói xong, không đợi Tần Tuyết Tùng tiếp tục nói nữa, quay người rời thẳng khỏi bệnh viện.

Tần Tuyết Tùng nhìn bóng của Nhạc Cận Ninh, cũng không còn cách nào thởi dài một hơi, quay người đi vào phòng bệnh.

Nhưng, sau khi anh vào, lại nhìn thấy Tô Mạt một mình ngồi ôm đầu gối trên giường bệnh, một mình âm thầm lặng lẽ khóc.

Tô Mạt nghe thấy tiếng ngoài cửa, vốn tưởng rằng Nhạc Cận Ninh không nỡ để cô phải đau buồn, vì vậy quay lại, nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thấy Tần Tuyết Tùng, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng: “Cuối cùng anh ấy vần đi tìm người phụ nữ kia sao?”

Tần Tuyết Tùng không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn gật đầu, “Em yên tâm, Nhạc Cận Ninh chỉ là chưa nghĩ kĩ, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết, người phụ nữ kia chỉ là thế thân của em thôi, là khách đi qua cuộc đời cậu ấy, em đừng có không vui.” Tần Tuyết Tùng nghĩ cách an ủi Tô Mạt.