Cô nhíu mày hỏi: “Anh đi vào kiểu gì?”
Hiện tại cô chỉ muốn yên tính một mình, suy nghĩ rõ ràng một số chuyện, vì sao Nhạc Cận Ninh luôn mỗi giờ mỗi phút xuất hiện ở trước mặt cô, quấy rây suy nghĩ của cô, khiến tinh thần cô có chút không tập trung.
Nhạc Cận Ninh đi đến bên cạnh Niệm Ninh rồi nói: “Đây là nhà họ Nhạc, những thứ như chìa khoá dự phòng thì anh vẫn có.”
Sắc mặt Niệm Ninh bình thản, không quan tâm đến chuyện của Nhạc Cận Ninh, hoàn toàn xem anh như không khí.
“Tức giận thì tức giận, nhưng em cũng không thể để cục cưng ở trong bụng bị đói chứ.” Nhạc Cận Ninh vẫn tận tình khuyên nhủ.
Nếu là bình thường những chuyện không tốt cho con thì cho dù Niệm Ninh có không thích như thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ nhân nhịn đi làm, nhưng mà…
Bây giờ không giống ngày xưa.
Niệm Ninh thật sự rất tức giận, thậm chí tức giận đến nỗi có chút nói không lựa lời: “Nhạc Cận Ninh, anh biết không? Hiện tại em ghét nhất chính là đứa bé này, nếu không phải bởi vì nó thì bây giờ em đã bỏ đi từ lâu rồi.”
Nếu đã biết Nhạc Cận Ninh vẫn luôn coi cô như người thay thế của một người phụ nữ khác thì sao cô có khả năng tiếp tục ở lại?
Cô không muốn làm người thay thế của bất kì ai, cô là Niệm Ninh!
Cũng chỉ là Niệm Ninh!
Cô đưa tay nhận lấy đồ ăn, nhàn nhạt nói: “Nhạc Cận Ninh, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Chuyện này nhất định phải có một biện pháp giải quyết, kéo dài thời gian cũng không phải là một quyết định tốt.
Nhạc Cận Ninh không biết Niệm Ninh còn muốn nói gì, nhưng dường như anh không có sự lựa chọn.
“Được…” Anh đồng ý và nói: “Nhưng mà em ăn cơm trước đã, khi nào ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp.”
Niệm Ninh đưa mắt nhìn đồ ăn, suy nghĩ một lúc cảm thấy Nhạc Cận Ninh nói có lý, chơ dù cô có quyết định gì, cho dù Nhạc Cận Ninh có đồng ý với cô hay không thì cơm vẫn phải ăn.
Thế là cô bưng bát lên, vội vàng ăn hết một bát cơm, sau đó lại cầm lấy cốc nước, uống ừng ực mấy ngụm.
Sau đó cô đặt bát đũa trong tay xuống rồi nhìn Nhạc Cận Ninh hỏi: “Bây giờ được chưa?”
Nhạc Cận Ninh nhìn như bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngồi bên cạnh cô và nói: “Em muốn nói gì?”
Vừa rồi Niệm Ninh luôn suy nghĩ xem chuyện này có biện pháp gì giải quyết không, suy nghĩ hồi lâu, có lẽ mỗi người đi một đường riêng là biện pháp tốt nhất.
“Thật ra cũng không có gì, dù sao thì hôm nay hôn lễ của chúng ta cũng chưa tổ chức xong, hôm nào đó chúng †a trực tiếp tuyên bố hủy bỏ hôn lễ đi, anh đã luôn coi em như người thay thế Tô Mạt, hiện tại Tô Mạt đã tỉnh, đồ thay thế như em cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa, quan trọng là…” Niệm Ninh nói được một nửa thì quay đầu nhìn về phía Nhạc Cận Ninh, sau đó mở miệng: “Em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Cô sợ nếu còn nhìn thấy Nhạc Cận Ninh thì cô sẽ hối hận về quyết định hôm nay.
Cô sợ mình không có cách nào buông tay Nhạc Cận Ninh, cho nên nếu như có thể, cô hi vọng đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Dù cho trong lòng còn yêu thích, nhưng vậy thì sao?