“Cháu nói không sai, Niệm Ninh, cháu nói cho bà biết rốt cục chuyện này là thế nào? Sao Nhạc Cận Ninh lại để một mình cháu trong đám cưới còn mình thì chạy ra ngoài?” Hai tay bà nội năm chặt Niệm Ninh, vô cùng lo lăng cho cháu gái mình.
“Bà yên tâm đi, chuyện hôm nay cháu đã hỏi Nhạc Cận Ninh rồi, thật ra… thật ra cũng không có chuyện gì.”
Đại não của Niệm Ninh đang nhanh chóng xoay tròn, cô nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với bà nội.
Cô không muốn khiến bà nội lo lắng về mình, cho nên chuyện Nhạc Cận Ninh và Tô Mạt chắc chắn không thể kể cho bà nội được.
Mặc dù hiện tại bệnh tình của bà nội có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không thể chịu được kí©h thí©ɧ.
Nếu nói ra thì không tốt đối với bệnh tình của bà nội.
“Thật sự không có chuyện gì à? Niệm Ninh, cháu tuyệt đối không nên lừa gạt bà nội, nếu không bà nội sẽ càng lo lắng hơn, cháu nói với bà nội một chút xem, rốt cục chuyện hôm nay là thế nào?” Bà nội nhìn ra Niệm Ninh đang qua loa ứng phó với mình nên lập tức nói.
Niệm Ninh thấy bà nội tinh ý như vậy, cũng không phải là dê lừa gạt, cô ấp úng một hồi lâu, cuối cùng càng nghĩ thì thấy vẫn nên lấy chuyện công ty Nhạc Cận Ninh có việc ra làm cái cớ, có thể sẽ khiến bà nội tin là thật.
“Chính là hôm nay đột nhiên Nhạc Cận Ninh nhận được điện thoại từ công ty gọi tới, công ty xảy ra chuyện rất lớn, lúc ấy tình huống khẩn cấp cho nên anh ấy không có thời gian giải thích, chỉ có thể tự mình đi qua đó trước. Nhưng mà bà yên tâm đi bà nội, vừa rồi Nhạc Cận Ninh đã gọi điện thoại giải thích mọi chuyện với cháu rồi.” Niệm Ninh cười nhạt giải thích.
Vì để khiến cho bà nội an tâm, cho dù hiện tại toàn thân trên dưới của cô mỗi một cái xương đều đang kêu gào rất mệt mỏi, trong lòng cũng khó chịu muốn chết, nhưng cô cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Bà nội là người duy nhất trên thế giới này đối xử chân thành với cô, cô tuyệt đối không thể để bà nội xảy ra chuyện gì, cho nên cũng chỉ đành bịa ra lời nói dối để lừa bà.
“Thật là như vậy?” Bà nội còn hơi nghỉ ngờ.
Niệm Ninh kiên định khẽ gật đầu, cố gắng hết sức ở trước mặt bà nội biện minh cho Nhạc Cận Ninh: “Đúng vậy, Nhạc Cận Ninh còn nói là do chuyện ngày hôm nay nên anh ấy rất xin lỗi, chờ xử lý xong chuyện của công ty chắc chắn anh ấy sẽ tự mình đến nhận lỗi với bà, đồng thời cũng cam đoan với cháu là nhất định sau này sẽ không để cho cháu chịu chút uất ức nào, chuyện hôm nay chỉ là chuyện xảy ra đột ngột thôi.”
Nghe Niệm Ninh giải thích lặp đi lặp lại nhiều lần, trong lòng bà nội mới yên ổn lại một chút.
Bà nội khế gật đầu, thở phào nhẹ nhốm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bà đã nói là Nhạc Cận Ninh rất tốt với cháu, bà nội đều nhìn thấy, cậu ấy không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy.”
Thấy lừa gạt bà nội qua được cửa này trong lòng Niệm Ninh coi như cũng buông lỏng một chút.
Bà nội vấn có chút không yên lòng dặn dò: “Nhưng mà Niệm Ninh, cháu cũng phải nói với cậu ấy cho dù có việc bận thì cũng phải giải thích rõ ràng với người khác, lúc khác thì cũng thôi đi, nhưng chuyện lớn như kết hôn thì ngàn vạn lần không thể qua loa.”
Niệm Ninh nhớ kỹ từng việc bà nội nhắc nhở.
Chỉ là sợ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ không nghe được những điều này.
Bây giờ đoán chừng anh vẫn đang ở trên lầu chăm sóc cô Tô Mạt kia từng li từng tí.
Hôm nay Niệm Ninh không rời đi quá sớm, mà là chờ bà nội đi ngủ sắc trời đã tối đen như mực rồi cô mới ra khỏi viện điều dưỡng.
Suy nghĩ một chút về ngôi nhà đó, cuối cùng cô vần đi về.