Chương 411

Cô cũng không thể quan tâm đến việc nghĩ đến lí do tại sao Nhạc Cận Ninh lại để cô một mình ở trên lễ đường khi đang tổ chức đám cưới, cô lập tức gọi người, cùng nhau đưa bà trở lại viện điều dưỡng.

Còn những thứ ở đây tạm thời chỉ có thể giao cho chú Vương.

Ngay sau đó, Niệm Ninh đưa bà nội tới viện điều dưỡng để cấp cứu, sau khi trải qua hàng loạt kiểm tra xét nghiệm, bác sĩ cũng xác nhận bà cụ hôn mê là do đã trải qua cú sốc tinh thần.

Cụ thể vì sao mà dân đến hôn mê do trải qua cú sốc, Niệm Ninh rõ hơn ai hết.

Tuy nhiên, bây giờ điều quan trọng nhất vân là tình trạng sức khỏe của bà nội, cô lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vậy bà nội tôi không sao chứ?”

Bác sĩ cười nói: “Cô Niệm, cô đừng lo lắng, bà cụ không có vấn đề gì quá lớn, nhưng sau này cô nhất định phải chú ý đừng để bà cụ bị kích động như vậy, bà nội ngày càng lớn tuổi, không chịu được nhiều dao động cảm xúc, lần này không sao không có nghĩa là lần sau cũng không có chuyện gì.”

Niệm Ninh nhanh chóng gật đầu, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Nếu như bà nội thật sự xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ sống trong dẫn vặt tội lỗi, cả đời này đều không thể yên lòng.

Cũng may sức khỏe của bà nội không có vấn đề gì, chỉ cần chờ bà tỉnh lại là được rồi.

Sau khi Niệm Ninh đưa bà nội về phòng bệnh, cô quay người đi ra ngoài hành lang, yên lặng ngồi ở đó tiếp tục gọi Nhạc Cận Ninh, nhưng không có ngoại lệ, vẫn không có ai trả lời.

Bao gồm cả trợ lý của anh là Tiên Thụy cũng không hề biết anh đang ở đâu.

Vì vậy, việc Nhạc Cận Ninh vội vàng rời đi, không phải là vì chuyện công việc, ngoài chuyện ở công ty ra, còn có chuyện gì khác có thể khiến một người trước giờ luôn bình tĩnh như Nhạc Cận Ninh làm ra loại chuyện như ngày hôm nay?



Niệm Ninh một tay ôm trán, trong đầu nảy ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, nhưng cô không thể giải được bất cứ câu hỏi nào trong số này.

Cô vươn tay đỡ trán, dáng vẻ vô cùng bất lực và suy sụp, đúng lúc này…

“Cô Niệm?” Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Niệm Ninh.

“Anh Tần?” Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn lên và hơi kinh ngạc khi thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt mình.

Đó là Tần Tuyết Tùng!!!

Bên giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện của Nhạc Cận Ninh, cũng không quan tâm đến việc nhìn thấy Tân Tuyết Tùng thì có xấu hổ hay không.

Tần Tuyết Tùng gật đầu nói: “Cô Niệm, tôi đúng lúc có chuyện muốn tìm cô vậy mà không ngờ cô lại ở đây.”

“Có chuyện tìm tôi?” Niệm Ninh có chút nghi hoặc.

Tần Tuyết Tùng gật đầu: “Tôi suy đi tính lại, vẫn cảm thấy nên nói chuyện này với cô, nhưng Cô Niệm, tôi hy vọng cô có thể chuẩn bị trước tâm lý.”

Niệm Ninh đột nhiên có dự cảm không lành, có điều cô vẫn kiên quyết gật đầu: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Đi theo tôi.” Tân Tuyết Tùng nói xong, xoay người đưa Niệm Ninh lên tâng mười tám của viện điều dưỡng.

Nhìn nơi này, dự cảm xấu trong lòng cô lại càng ngày càng mãnh liệt: “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”