Chương 408

Lời nói của cha xứ vang lên trong tâm trí Niệm Ninh, và khi giọng nói vừa kết thúc, cô ấy kiên định gật đầu: “Tôi bằng lòng.”

Dưới sân khấu, tràng võ tay chúc mừng vang lên rộn ràng.

Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh, hai người mỉm cười với nhau.

Cha sứ gật đầu, lại hỏi Nhạc Cận Ninh: “Chú rể, anh có bằng lòng cưới cô dâu của mình không? Cho dù nghèo đói hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng không bao giờ bỏ đi.”

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Nhạc Cận Ninh, chờ anh nói ra ba chữ đó.

Nhưng một giây, hai giây…

Ba giây sau, Nhạc Cận Ninh vẫn im lặng không nói, phía dưới bắt đầu có tiếng thì thâm bàn tán.

“Chú rể, anh có bằng lòng cưới cô dâu của mình không? Cho dù nghèo đói hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, cũng không bao giờ bỏ đi.” Cha xứ thấy Nhạc Cận Ninh trâm mặc không nói, lại nhắc lại câu thề một lần nữa.

Niệm Ninh nắm chặt tay Nhạc Cận Ninh, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Không biết có phải là bị Niệm Ninh siết đau hay không, Nhạc Cận Ninh cuối cùng cũng hồi thần lại, anh mở miệng nói: “Tôi bằng lòng.”

Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh cuối cùng cũng lên tiếng, lúc này trái tim đang siết chặt của cô mới dần dần bình tĩnh một chút.

Mọi người trên khán đài cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếng võ tay lại vang lên.

Cha xứ nói tiếp: “Tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể trao nhân.”

Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh lấy nhãn ra, cùng nhau đeo lên tay của đối phương.

Cha xứ chính thức tuyên bố: “Bây giờ, nhân danh Chúa, tôi rất vinh dự được tuyên bố, anh Nhạc và Cô Niệm, chính thức…”



Lời nói của cha sứ còn chưa dứt, thì vào đúng lúc này…

“Reng… reng” Điện thoại trong túi Nhạc Cận Ninh đột nhiên rung lên, anh vô thức vươn tay lấy điện thoại ra, nhìn số liên lạc hiển thị trên màn hình.

Viện điều dưỡng?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lễ nào Tô Mạt đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến đây, Nhạc Cận Ninh lập tức ấn nút trả lời, chỉ nghe thấy bên kia có tiếng người: “Anh Nhạc, cô Tô đã tỉnh rồi.”

“Cô nói cái gì?” Nhạc Cận Ninh không thể tin được, người đã nằm hôn mê lâu như vậy, thật sự…

Tỉnh rồi sao?

Anh hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, muốn tự mình xem Tô Mạt có thật sự tỉnh lại hay không, anh lập tức xoay người trực tiếp rời khỏi lễ đường.

“Nhạc Cận Ninh, anh đứng lại…” Niệm Ninh nhìn bóng lưng của Nhạc Cận Ninh, cố gắng giữ lại anh.

Cô đã gọi theo anh rất nhiều lần, nhưng sau cùng vân không nhìn thấy anh quay đầu lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến anh bỏ cô mà đi ngay trong đám cưới, dưới ánh mắt của bao người tham dự cơ chứ?

Nước mắt dần dần làm mờ nhạt đi †ầm nhìn của Niệm Ninh.

“Mợ chủ, mợ không sao chứ?” Chú Vương bước tới, nhìn dáng vẻ Niệm Ninh đang buồn khổ muốn chết, ông không nhịn được vươn tay ra đỡ cô.

Nghe thấy giọng nói của chú Vương, Niệm Ninh dường như đã nắm được tia hi vọng cuối cùng.