Thay vì vậy, tốt hơn hết là cứ bảo bọn họ trực tiếp nói ra điều mình muốn, vậy là xong chuyện.
Ông bà Niệm lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt lại đặt trên người Nhạc Cận Ninh. : Nhạc Cận Ninh thờ ơ nói: “Như vậy đi, cha tôi cho Niệm Ninh ba phần trăm cổ phần trong Tập đoàn Nhạc thị, còn về của hồi môn, tôi sẽ cho nhà mấy người một trăm tỷ, thế nào?”
“Một trăm tỷ? Anh…” Niệm Ninh vừa muốn nói gì đó, đã bị Nhạc Cận Ninh ngăn lại.
Nhìn thái độ của anh, Niệm Ninh không còn cách nào khác ngoài việc im lặng không lên tiếng.
Vừa mở miệng đã nói ra một trăm tỷ, Nhạc Cận Ninh không đau lòng, nhưng cô thì đau lòng đến chết mất rồi.
Ông Niệm mang vẻ mặt tham lam vội vàng nói: “Cậu Nhạc sảng khoái như vậy sao, có điều nếu như đây là quyết định của cậu, vậy thì tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh thôi.”
Niệm Ninh nghe thấy giọng điệu của ông Niệm, còn có bộ dạng vui vẻ như sắp bay lên trời của bà Niệm, lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ trong lòng cô.
Ở nhà họ Niệm, cô chỉ là một món hàng mua bán từ đầu tới cuối.
Mà ông Niệm chính là người bán, cố, gắng bằng mọi cách để bán sản phẩm là cô đây với giá trị cao hơn.
Nghĩ đến điều này, Niệm Ninh bỗng dưng cảm thấy mũi mình có chút chua xót.
Nhạc Cận Ninh rất điềm tĩnh nói: “Ban đầu, hai trăm bốn mươi tỷ là một khoản đầu tư, còn về một trăm tỷ này coi như một món quà hồi môn, tôi sẽ không nhận bất kỳ khoản tiền vốn và lợi nhuận tạo ra được sau đó, về chỉ tiết cụ thể, tôi sẽ để trợ lý của mình lên kế hoạch và làm một bản hợp đồng.”
“Được, vậy thì cứ quyết thế nhé.”
Ông Niệm vui vẻ đáp.
Niệm Ninh xoay người, đi ra vườn hoa sau nhà.
“Em đi đâu vậy?” Nhạc Cận Ninh thấy sắc mặt của Niệm Ninh không tốt lắm, vì vậy lo lắng đi tới hỏi.
Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn chán, em ra vườn hoa ngồi một lát”
Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Được, vậy em chú ý một chút, hay là anh kêu chú Vương đi cùng em nhé?”
“Không cần đâu, em tự đi một mình là được rồi.” Niệm Ninh từ chối.
Thấy cô kiên trì như vậy, Nhạc Cận Ninh cũng không nói thêm gì nữa.
Niệm Ninh trực tiếp đi tới xích đu ở vườn sau, chán nản ngồi trên đó, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vô cùng khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nhà họ Niệm.
Nhưng điều khiến cô càng buồn hơn chính là Nhạc Cận Ninh rõ ràng biết bản chất của nhà họ Niệm như thế nào, vậy mà tại sao còn có thể vừa mở miệng đã trực tiếp nói ra số tiền một trăm tỷ chứ?
Cô bất lực thở dài, tự lẩm bẩm một mình: “Nhạc Cận Ninh, anh đúng là khôn ba năm dại một giờ mà.”
Niệm Ninh ở một mình nên thấy rất vô vị, sau đó ngủ thϊếp đi trên xích đu, đột nhiên… cô cảm thấy như có người đang ôm cô vào lòng.
Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, trong nháy mắt liền nhớ đến chuyện nhà họ Niệm, có chút muộn phiền không vui nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Người nhà họ Niệm đi rồi, nên mới đi qua đây với em.” Nhạc Cận Ninh nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Giận rồi?”
Niệm Ninh hít một hơi thật lớn: “Không tức giận, mà là không biết, một trăm tỷ, chẳng lẽ tiền của anh là từ trên trời rơi xuống sao?”
Ra tay hào phóng với nhà họ Niệm như vậy, bọn họ không những không cảm kích, mà sẽ càng ngày càng trở nên tham lam hơn, bây giờ đã đưa cho bọn họ nhiều như vậy, vậy thì sau này phải làm sao đây.