“Vâng!”
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh trước mặt, có lỗi nói: “Niệm Ninh, xin lỗi, anh có việc.
gấp cần xử lý, không thể ở lại kiểm tra với em, em đi một mình được không?”
Nghe vậy, đôi mắt Niệm Ninh lập tức sáng ngời, thật sự là quá tốt!!!
Cô vui sướиɠ đến muốn nhảy lên, nhưng lại sợ hãi bị Nhạc Cận Ninh phát hiện ra sự khác thường, vội vàng hạ mí mắt, tận lực làm bộ dáng bình tĩnh nói: “Không sao đâu, em có thể tự đi kiểm tra được, nếu anh có việc gấp thì đi nhanh đi không muộn.”
Cô hiện tại chỉ mong Nhạc Cận Ninh mau chóng rời đi, như thế cô sẽ không cần đi kiểm tra nữa.
Nhạc Cận Ninh nói một tiếng xin lỗi, sau đó xoay người rời đi.
Anh đi rồi, một lúc sau, Niệm Ninh thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Ở một nơi khác.
Nhạc Cận Ninh sắc mặt bình tĩnh đuổi tới viện điều dưỡng, hai nhóm người đang đối mặt với nhau một cách lạnh lùng, bầu không khí áp lực đến rùng mình.
Ánh mắt anh chậm rãi nham hiểm liếc nhìn những người có ý đồ xung đột với anh, giọng nói tỏa ra sự lạnh lùng như băng: “Các người là ai?”
Lúc này…..
“Cận Ninh………. Đột nhiên có người gọi anh một tiếng.
Nhạc Cận Ninh nghe giọng nói quen thuộc, kinh ngạc nhíu mày, đây là Anh chậm rãi quay đầu, nhìn đến một người đàn ông đứng cách đó không xa, ý lạnh trong mắt đã lui đi một chút.
Tần Tuyết Tùng tiến lên dùng sức ôm lấy bờ vai của anh, võ võ: “Cận Ninh, đã lâu không gặp.”
Nhạc Cận Ninh khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Cậu trở về lúc nào?”
Tần Tuyết Tùng đeo kính gọng vàng, cả người thoạt nhìn nho nhã, lễ độ, vô cùng thân mật, cả người gần như không có gì thay đổi so với năm đó anh rời đi.
“Vừa về không lâu.” Tần Tuyết Tùng cười khổ, “Thời điểm mình ra nước ngoài hai năm trước, Tô Mạt vấn tốt, không nghĩ đến bây giờ lại………Lân này trở về biết cô ấy ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh thì đã muốn đến đây thăm, vất vả lắm mới nghe ngóng được nơi này thì lại bị bọn họ cản lại.”
Nhạc Cận Ninh híp mắt, người vừa rồi muốn xông lên hóa ra là Tân Tuyết Tùng.
Anh nháy mắt, đám người vừa rồi còn hùng hổ lập tức hạ lệnh lui xuống, Nhạc Cận Ninh dẫn người lên lầu: “Cậu đi theo mình.”
Tần Tuyết Tùng sửng sốt, bước đuổi theo: “Là cậu phong tỏa nơi này.”
Nhạc Cận Ninh không phủ nhận, thản nhiên nói: “Thân phận của mình có chút đặc thù, Tô Mạt hiện tại lại không thể lộ thân phận, tạm thời đang điều trị ở đây.”
Anh đưa Tần Tuyết Tùng đến bên ngoài phòng bệnh của Tô Mạt, hai người cách một tấm cửa kính nhìn thấy Tô Mạt hai mắt khép hờ, mang mặt nạ thở, sắc mặt nhợt nhạt, Tân Tuyết Tùng kích động, ánh mắt cảm khái sâu sắc: “Đã bao nhiêu năm, cô ấy không thay đổi chút nào cả.”
Nhạc Cận Ninh nhìn Tô Mạt nằm trên giường bệnh, không nói lời nào.