Chương 15

Nghê Phỉ đi rồi, Nguyên Mẫn trong lòng nóng như lửa đốt, như thế nào đều ném giận không được, nhìn Cung Tuế Hàn đều cảm thấy chói mắt.

” Hân Nhi……”

Cung Tuế Hàn cố gắng đi tới gần Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn lãnh khốc đẩy ra, Cung Tuế Hàn hôn Nghê Phỉ, đối với Nguyên Mẫn mà nói chính là một loại phản bội, Nguyên Mẫn là ai, hận nhất chính là phản bội.

Mặc kệ loại nào tình huống, Cung Tuế Hàn đều có thể khiến Nguyên Mẫn nổi giận

Cung Tuế Hàn gắt gao đi theo sau, Nguyên Mẫn đi phi thường nhanh, Cung Tuế Hàn gắt gao đuổi theo, liền sợ mất dấu. Cung Tuế Hàn thực sợ, bởi vì Nguyên Mẫn cho tới bây giờ không có sinh khí quá lớn như vậy, chính là Cung Tuế Hàn không nghĩ tới, Nguyên Mẫn sinh khí thiệt đáng sợ như vậy.

Nguyên Mẫn khi giận thiệt đáng sợ, không cho Cung Tuế Hàn đến gần, không cùng trò chuyện cũng chẳng đi chất vấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đó chính là làm ngơ. Đây quả thực là phương pháp tra tấn Cung Tuế Hàn hữu dụng nhất. Nguyên Mẫn có thể nói là người vô tình, vô tình với ngay cả cảm xúc của chính mình

Nguyên Mẫn quả thực muốn gϊếŧ người và người đó không ai khác là Nghê Phỉ, phàm là người động tới Cung Tuế Hàn thì Nguyên Mẫn đều không tha (thiệt tình chĩ ghen dữ quá :”> ) nhưng hiện tại nàng đã không còn làm Hoàng đế không thể tự ý gϊếŧ người (ko lẽ còn là wàng đế chĩ xách dao đi chém liền sao :”>). Vì vậy nên lửa giận đáng lẽ hướng đến Nghê Phỉ giờ đã trút hết lên người Cung Tuế Hàn. Nàng cần phải lạnh lùng, phải không để ý đến Cung Tuế Hàn, nàng là ai cơ chứ, là Nguyên Mẫn đó, Nguyên Mẫn không ngừng tự nói với chính mình nhưng không hiểu sao sinh khí với Tuế Hàn mà nàng cảm thấy dường như đang sinh khí với chính bản thân mình.

Khách điếm

” Lão bản, cho một gian thượng đẳng phòng.” Cung Tuế Hàn nhìn Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn trong mắt không có mình, thật giống như coi mình là người dưng, Cung Tuế Hàn trong lòng vạn phần ủy khuất, nhưng ủy khuất của nàng , cũng không thể nói lên lời, chỉ có thể chính mình nuốt vào bụng.

Mười năm trước, chính mình như thế nào hôn Nghê Phỉ, chính mình cũng không biết , chính là lúc ấy đột nhiên đau lòng nên hoảng sợ, cần mượn dùng một ít đồ vật này nọ hoãn giải đau đớn, chính là không nghĩ tới là hôn, cho nên nước mắt mới chảy xuống dưới.

” Hai gian đi!” Nguyên Mẫn nói phi thường bình thản, nhưng là cũng không có kẻ nào có thể thay đổi quyết định.

Ít nhất khách điếm lão bản không tự chủ được nên khuất phục, cấp hai gian phòng, xem nhẹ lời Cung Tuế Hàn nói, nữ hoàng nói sao có thể cùng lời nói của Cung Tuế Hàn so sánh… (tội bạn Hàn đúng thiệt là thê nô cả trong nhà lẫn ngoài phố)

Cung tuế hàn lẳng lặng nhìn thấy Nguyên mẫn rời đi ,đây là lần đầu tiên hai người tách phòng ra ở, nàng nắm chặt bàn tay, nàng cảm thấy thật sự hoảng sợ .

Cung Tuế Hàn ở trong phòng mình lăn lộn, mãi không thể an ổn, nàng thở dài rồi lại thở dài, trong lòng thiệt sự quá là uỷ khuất đi.

” Không được, không thể vì vậy mà chết, dù sao cũng phải nói với Hân Nhi…..” Quả thực Cung Tuế hàn giờ muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong.

Cung Tuế Hàn đến trước gian phòng của Nguyên Mẫn, đẩy cửa vào nhưng bên trong lại không một bóng người. Nàng bắt đầu hoảng sợ, trực giác nghĩ đến Nguyên Mẫn có hay không li khai khỏi mình.

Chạy ra ngoài phố, có rất nhiều người nhưng không thấy Nguyên Mẫn đâu, Cung Tuế Hàn quỳ ngồi xuống đất, thật sự là hối hận! Không lẽ cả đời mình phải cô độc sao, Nguyen Mẫn ngươi có biết lòng ta đau như thế nào hay không?

Nguyên Mẫn kì thực ngồi trong phòng có chút không yên nên chỉ ra ngoài dạo chơi, cảm thấy lửa giận trong lòng đã nguôi lại nên cũng cảm thấy thanh thản không ít.

Thời điểm tản bộ nàng cũng có thể xác định Cung Tuế hàn yêu mình quả thật là không thể nghi ngờ, thời điểm nàng ta hôn Nghê Phỉ có hay không đang nhớ đến mình à =))) Nghĩ như vậy nhưng nàng quyết cũng không thể nói ra, như vậy thiệt tiện nghi cho Cung Tuế Hàn à, làm cho mình sinh khí cả buổi nên cũng không thể để nàng ta quá thoải mái (Ít có ác quá =.=)

Nguyên Mẫn nhìn về phía Cung Tuế Hàn đang quỳ ngồi nhíu mày, sao nàng lại ra nông nỗi này? Đến gần thì càng thấy rõ mắt nàng đang ngấn lệ, lòng Nguyên Mẫn nhói đau, không lẽ người ngốc này lại nghĩ nàng rời bỏ nàng ta? Người ngốc này không biết vì nàng mà ta sẵn sàng bỏ cả giang sơn hay sao

“Cung Tuế Hàn”

Nguyên Mẫn hốt hoảng kêu lên, ngẫm lại mới nhận ra thì ra trong lòng nàng Cung Tuế Hàn có bao nhiêu quan trọng mà rốt cuộc là bao nhiêu Nguyên Mẫn cũng chẳng biết nữa =))

Cung Tuế Hàn ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Mẫn, bao nhiêu đau khổ vân vân mây mây gì đó quăng đi hết, khoé mắt ưon ứơt, nàng chạy lại ôm chầm lấy Nguyên Mẫn, không cần biết Nguyên Mẫn đang ra sức giãy dụa.

Giãy dụa vài cái Nguyên Mẫn dần bình ổn lại, Cung Tuế Hàn ôm mình thật nhanh à, thiệt sự rất là đáng yêu. Tay cũng không tự chủ mà sò lên ót của Cung Tuế Hàn. Đột nhiên cảm thấy mình ăn giấm chua thiệt vô nghĩa, làm cho nữ hoàng nhận là ăn giấm chưa thiệt không dễ nha.

“Hân nhi, ngươi mắng ta, đánh ta, ta đều chịu được nhưng đừng làm ngơ ta, đừng rời bỏ ta, cái gì ta cũng nghe lời ngươi” Cung Tuế hàn nghẹn ngào nói.

“Cái gì cũng nghe ta…” Nguyên Mẫn hỏi lại, gần đây thực sự Cung Tuế Hàn thiệt không nghe lời

“Ân” Cung Tuế Hàn gật đầu

———————————————

“Tiểu Lạc, hạ nhân vừa xắc xong thuốc vẫn còn nóng, nàng mau uống đi” Nguyên Hi nói cười thật sự giống hiền thê lương mẫu

“Hi, uy ta đi” Do được Nguyên Hi cưng chiều tới hư nên Cung Lạc vẫn thường xuyên làm nũng để hưởng thụ sự dịu dàng của Nguyên Hi.

Hiển nhiên Nguyên Hi nghĩ đây là điều rất đỗi bình thường à, nhẹ nhàng thổi thuốc sợ rằng làm phỏng Cung Lạc, điệu bộ dịu dàng này khiến ai nhìn thấy cũng đều ganh tỵ với Cung Lạc mệnh tốt câu dẫn được Nguyên Hi =)))

Cung Lạc phối hợp mở miệng uống thuốc vào đồng thời kéo Nguyên Hi ngồi lên đùi mình, tay bắt đầu chạy loạn không yên phận trên người Nguyên Hi.

“Tiểu Lạc à….” Nguyên Hi thật sự sợ hãi nếu cứ tiếp tục như vậy bản thân sẽ hư mất, Tiểu Lạc yêu cầu vô độ quả thực khiến nàng trong lòng như lửa đốt lại còn khiến cho Mẫn Nhi cười nhạo mình, ngay cả Kim ma ma cũng phải lên tiếng

“Công chúa, người cùng Lạc chủ tử tuy là ân ái, công chúa tuy ở tuổi này nhu cầu cao nhưng cũng nên chăm sóc thân thể à…”

Nguyên Hạ ngẫm lại lời sáng nay Kim ma ma nói trong lòng thầm khóc, rõ ràng là Tiểu Lạc tuổi trẻ tinh lực thịnh vượng mà người ngoài đều nghĩ ta tuổi gần bốn mươi như lang như sói, oan uổng à =)))

“Hi ở trong thuốc cho thêm cái gì à?..” Cung Lạc cảm thấy thân thể dường như có chút vô lực

“Đều là Lạc Nhi hầu hạ ta, quả thật người ngoài nhìn vào đều thấy ta không có hồi báo, để cho ta hảo hảo hầu hạ Lạc Nhi mấy ngày này…” Nguyên Hi từ đùi Cung Lạc từ từ đứng lên ,nụ cười có phần tà ác, giống như chuẩn bị làm thịt con mồi, hơn nữa bộ dạng của Lạc nhi giờ này thật giống như con thú nhỏ đang đợi bị làm thịt (SM đi =))))) )làm cho Nguyên Hi vạn phần đắc ý, chớ trách vì sao Lạc Nhi thích khi dễ mình thì ra khi dễ người khác quả thật vô cùng hưng phấn à.

Nguyên Hi quyết định làm cho Lạc Nhi ba ngày ba đêm không xuống được giường, ai kêu bình thường nàng không biết tiết chế hôm nay phải để nàng hiểu hậu quả của việc này.

Quả nhiên cừu non bị áp lâu ngày sẽ thành đại sắc lang, đây là suy nghĩ cuối cùng của Cung Lạc khi vẫn còn lí trí.

Ngày sau còn dài à…………..

(Hết)

PS: Lần đầu làm edit mong các bạn thông cảm :”>