Chương 12

Cung Tuế Hàn vào phủ công chúa, ở cửa còn cười với đại thúc khoe một phen: “Ta nói mà, ta là tỷ tỷ của Tiểu lạc. Giờ ngươi tin chưa!” Nàng cười đắc chí như tiểu nhân, đại thúc thấy rất muốn đạp nàng một cái.

Cơm trưa phong phú, Cung Tuế Hàn nghĩ rằng cả đời này chưa bao giờ nàng nhìn thấy bữa cơm trưa nào thịnh soạn như vậy, hận không thể ăn hết mười phần.

Ân, Tiểu Lạc, ở phủ công chúa thật phù hợp, còn nổi tiếng. Công chúa đối với Tiểu Lạc thiệt tốt nha, còn lột tôm cho nàng. Thấy thế Cung Tuế Hàn có chút hâm mộ, sẽ có ai bóc cho ta chứ?

“Tiểu Lạc, ngươi có theo ta về huyện Tuyên Hòa hay không?” Cung Tuế Hàn thân là tỷ tỷ hỏi một chút, chứ tuyệt đối không muốn Tiểu Lạc về với mình. Công chúa tốt như vậy, Tiểu Lạc cũng thật thích công chúa, Tiểu Lạc sẽ không theo mình về. Kỳ thật ánh mắt Cung Tuế Hàn là đơn giản như vậy.

“Được!” Cung Lạc lạnh nhạt đáp ứng, vượt ngoài dự kiến của Cung Tuế Hàn. Nàng thật sự không muốn Tiểu Lạc theo nàng về Tuyên Hòa chịu khổ. Nàng nhìn về phía Nguyên Hi, công chúa, ngươi nói lưu lại Tiểu Lạc đi.

Nguyên Hi đang định gắp rau, đũa ngừng lại ở không trung, trong lòng luống cuống. Tỷ tỷ của Tiểu Lạc muốn nàng về nhà, mình là gì mà đòi lưu nàng lại? Tiểu Lạc muốn về, mình làm thế nào mà lưu?

Nguyên Hi hoảng hốt, có phần ngây ra, quên mất lưu người lại.

Bữa cơm ăn thật không biết ngon.

Mặt Cung Lạc càng lạnh lẽo, khóe mắt lóe ra thất vọng, dù cố gắng che giấu, đau đớn lại không biến mất. Phần tình cảm này thật sự phải đi đến hồi kết sao?

Cung Tuế Hàn lắc đầu, hai người này thật là lạ. Rõ ràng một người không muốn đi, một người muốn giữ, sao lại thành ra lạ lùng như vậy? Thật không hiểu họ nghĩ cái gì. Cung Tuế Hàn ném bom xong, tại tiếp tục vùi đầu ăn. Không ngờ rằng, quả bom này trong lòng Nguyên Hi là nổ tung.

Nguyên Hi ở trong phòng, đi tới đi lui. Ngày mai Tiểu Lạc phải đi. Không thể đi! Nàng sao lại có thể bỏ mình đi ngay sau khi mình cảm thấy thứ tình cảm không bình thường này đây? Nàng mà đi, mình phải làm sao bây giờ? Nguyên Hi không thể trở lại là Nguyên Hi khi trước, nàng làm sao có thể đi được? Nhưng, mình lấy danh nghĩa gì mà lưu nàng lại đây?

Nguyên Hi rối rắm cực điểm. Nàng hiểu được, lần này Cung Lạc đoạn tuyệt sách sẽ, quyết liệt như thế, không lưu lại một con đường sống. Trên danh nghĩa là cho ngươi một đường thối lui, nhưng trên thực tế, lại không có bất kỳ con đường nào. Đau. Nguyên Hi chỉ có một cảm giác. Chính là đau. Đau đến xé tim xé lòng. Thì ra, yêu một người là đau như thế. Thời khác này Nguyên Hi thừa nhận mình yêu Cung Lạc, không cần biết có phải chỉ là tình mẹ con khi trước, hay là tình cảm hiện tại, tóm lại, nàng yêu Cung lạc, không muốn người ấy ly khai.

Ba năm trước nàng ấy rời đi, Nguyên Hi đau một lần, nhưng cũng không đến mức như hiện tại. Không được, nàng không thể lại đợi một cái ba năm, hay là đợi Tiểu Lạc rời đi vĩnh viễn, nàng không thể. Dù là ích kỷ ra sao, dùng biện pháp thế nào, nàng cũng muốn lưu Tiểu Lạc ở lại.

Kỳ thật tâm tình của Nguyên Hi cùng Tiểu Lạc trước kia đều rất giống, không nghĩ tới, thời thế chuyển dời, vai diễn lại thay đổi cho nhau như vậy.

Nguyên Hi hạ quyết tâm, nàng rời khỏi phòng mình, đi đến phòng của Cung Lạc.

Quyết tâm là một chuyện, nhưng làm được không là một chuyện khác.

Nguyên Hi đứng ở cửa Cung lạc một thời gian, tay đặt lên cửa, lại thu trở về. Phải nói thế nào đây? Nguyên Hi khẩn trương không thôi.

Đặt lên, lại thả xuống, trở lên, lại để xuống, thánh nhân khi xưa rối rắm ra sao, Nguyên Hi thấy hiện giờ mình cũng là như vậy.

Rốt cuộc, dốc toàn lực, nàng gõ cửa. Thanh âm nhỏ đến mức đáng thương, nhưng Cung Lạc lại nghe thấy.

“Vào đi.” Thanh âm của Cung Lạc truyền ra.

Nguyên Hi nghe được, tim lập tức đập thật nhanh, bất an không ngừng đi vào, tay nắm chặt hoa bào đến mức thành ra nếp gấp.

“Có chuyện gì không? Cung Lạc tâm tình không dao động hỏi.

Tình cảm không rõ ràng, càng làm Nguyên Hi thêm khẩn trương.

“Ưm… Ừm…” Nguyên Hi ấp a ấp úng nửa ngày trời, cũng không nói ra nổi.

“Ừm cái gì?” Cung Lạc nhíu mày, cái người Nguyên Hi này, làm cho Cung Lạc muốn nổi cáu một chút. Có ai muốn lưu người khác, lại không có thành ý đến thế sao?

“Tiểu Lạc… Ngươi có thể không đi hay không?” Nguyên Hi nhất cổ tác khí, nói một mạch, bàn tay nắm áo bào càng chặt.

Cung Lạc quay đầu, nhìn chằm chằm vào Nguyên Hi, trong mắt người ấy thấy được khẩn trương, bất an, còn có một chút không muốn buông.

“Ngươi có hiểu, lưu ta lại, có ý nghĩa thế nào không?” Bên ngoài Cung Lạc có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ồn ào thiên quân vạn mã. Có thật là thứ mình luôn chờ mong hay không?

“Ưm…” Nguyên Hi ngây ngẩn cả người, bắt nàng nói ra ngay lập tức, thật sự là nàng nói không được.

“Quên đi, ta không miễn cưỡng Hi. Hi vẫn là đi ngủ sớm một chút.” Cung Lạc trục khách, xoay người đi, đưa lưng về phía Nguyên Hi.

Bóng dáng quyết tuyệt như thế, lại làm Nguyên Hi lo lắng không thôi. Không được. Không thể cứ quên đi như vậy được. Nguyên Hi không biết lấy dũng khí từ đâu, ôm lấy Cung Lạc từ phía sau. Thắt lưng nhỏ gọn, ôm hẳn trong tay, Nguyên Hi mới có chút an tâm.

“Tiểu Lạc, ta biết, ta biết ý nghĩa ra sao. Ta muốn lưu Tiểu Lạc lạc, ta muốn Tiểu Lạc. Ta không muốn Tiểu Lạc đi.” Nguyên Hi không khống chế được thét lên.

“Vì sao chứ?” Ngữ khi Cung Lạc thực nhẹ, nhưng tim đập nhanh vô cùng, lại tiết lộ hết tình tự của nàng.

“Ta thích Tiểu Lạc, không phải thích là mẹ con. Buổi tối ta sẽ nghĩ đến thân thể Tiểu Lạc, ta…” Nguyên Hi bất chấp mọi giá, nàng chỉ cần Tiểu Lạc lưu lại là được, những chuyện thẹn thùng trong lòng đều đem ra.

Nguyên Hi nói một câu, khóe miệng Tiểu Lạc lại hướng lên một chút. Không phải là ảo giác, là thật. Cung Lạc cảm thấy tất cả ủy khuất mình phải chịu đều đáng giá, không có gì hạnh phúc hơn thời khắc này.

Cung Lạc xoay người, hôn lên môi Nguyên Hi vẫn đang nói, nhiệt tình bá đạo, mang theo chút thích thú, khıêυ khí©h cảm thụ của Nguyên Hi.

Tay Nguyên Hi từ bên hông liền chạy lên cổ Cung Lạc, ôm lấy, không tự chủ được hôn lại người kia.

Không biết qua bao lâu, môi hai người mới lưu luyến không rời tách ra, mang theo một tia chỉ bạc.

Cả hai đôi môi đều sưng đỏ, diễm lệ còn hơn mẫu đơn, nhìn đối phương có chút si mê, nghĩ muốn thật nhiều. Môi Cung Lạc gần tai Nguyên Hi, nhẹ nhàng thổi, Nguyên Hi mẫn cảm, cổ đều nổi da gài, nhưng đã có một dòng điện chạy toàn thân.

“Hi, rất muốn nhìn thấy cơ thể của ta sao?” Cung Lạc hơi động đôi môi đỏ mọng, nói một câu làm mặt Nguyên Hi hồng thấu.

Nguyên Hi có vẻ không biết làm sao.

Cung Lạc cầm tay Nguyên Hi, đặt ở xương quai xanh của mình. Lần trước, Cung Lạc biết Nguyên Hi đối với chỗ nào mê luyến rất nhiều.

Quả nhiên, tay Nguyên Hi như mê muội, chạm vào bốn phía xương quai xanh, còn có chút xu thế đi vào trong áo.

“Hi còn có thể cởi bỏ nó, nhìn thấy đầy đủ thân thể ta…” Cung Lạc miệng không nhàn rỗi, tay cũng không nhàn rỗi, quần áo trên người Nguyên Hi càng ngày càng ít.